“Ồ!? Có vẻ như các ngươi đang gặp rắc rối đâu. Ta cũng nên đi qua giúp một tay, dù sao ăn bao nhiêu đó cũng đủ rồi.”
Douma ngồi xếp bằng dưới đất vừa cầm lấy một cánh tay ăn ngấu nghiến vừa nhìn ở phía xa chiến trường. Khi thấy Gin bắt đầu đánh tan tất cả phòng thủ và xông đến trước mặt Zou Hakuten, hắn liền vứt cánh tay đó sang một bên rồi đứng lên nói.
“Eeeeek, thật đáng sợ, Zou Hakuten sắp bị người kia đánh bại rồi.”
Hantengu lúc này thân thể đã biến thành kích thước như người bình thường, đang nấp đằng sau đống xương hoảng sợ kêu lên.
“Vậy ta đi nha, phần còn lại của ta ngươi có thể ăn a, ta tặng cho ngươi đó.”
Douma quay người lại tươi cười đối với Hantengu nói một câu. Sau đó liền dậm nhảy một cái rồi biến mất tại chỗ.
Khi Douma vừa rời đi không bao lâu, Hantengu đột nhiên kêu thảm một tiếng, kinh hãi tột độ rên rĩ: “Zou Hakuten…Zou Hakuten…mối liên kết giữa chúng ta làm sao càng ngày càng yếu đi? Chẳng lẽ là…!?”
“Douma-sama! Douma-sama! Zou Hakuten đang bị kẻ đó hấp thu! Ngài phải nhanh chóng cắt đứt hắn!”
Hantengu từ trong sợ hãi lấy lại dũng khí đối với đang chạy ở phía xa Douma hô to.
Chỉ tiếc là do khoảng cách quá xa khiến cho âm thanh không thể truyền đến rõ ràng, điều chẳng những không khiến Douma nhanh hơn, mà lại khiến hắn bị kéo chậm lại.
“Huh? Hantengu gọi ta sao?”
Đang di chuyển Douma đột nhiên nghe thấy đằng sau có người gọi mình, liền quay đầu nhìn lại.
Sau đó hắn thấy được Hantengu đang đối với hắn phất phất tay.
Douma nhìn thấy cảnh này liền có chút suy nghĩ, cuối cùng thế là hắn cũng dừng lại một chút, đối với Hantengu gật gật đầu, mỉm cười phất tay đáp trả.
“Hantengu thật là một bạn hữu tốt, không uổng công ta chia cho hắn một phần thức ăn. Lần sau có lẽ phải mời hắn đến phòng dùng bữa cùng mới được.”
Douma cảm động nghĩ nghĩ.
Quả nhiên làm việc tốt sẽ có bằng hữu a.
…
Tại trong đống đổ nát.
“Hah…hah…hah…khục…khục…”
Gin quỳ gối chống tay xuống đất thở dốc liên tục, sau đó lại không ngừng ho khan phun ra mấy ngụm máu xen lẫn mảnh vỡ của nội tạng.
Cả người hắn lúc này tơi tả không chịu được lít nha lít nhít vết thương cùng vết cháy đen, quần áo đều bị thiêu rụi, cơ thể chỉ còn có cái quần cộc che lấy hạ thân.
Phút chót hắn vậy mà bị tên kia hạ xuống một đòn sấm sét trực diện lên người.
“Không thể nào…không thể nào…không thể nào…làm sao có thể…ta làm sao có thể bị ngươi hấp thu được…làm sao có thể a…ta thật hận…ta hận a…”
Dưới bụng của Gin chỉ còn lại một cái đầu Zou Hakuten điên cuồng gầm thét cùng nguyền rủa.
Hắn thật hận a, chỉ trong chốc lát sơ ý liền bị kẻ trước mắt hấp thu, đến lúc tỉnh táo trở lại thì đã không còn sức phản kháng nữa rồi.
Hiện tại việc hắn bị hoàn toàn hấp thu và ma diệt ý chí chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
“Im miệng…”
Gin dùng giọng điệu mệt mỏi quát một tiếng. Hắn hiện tại cũng không tốt đẹp gì, không nói tới việc may mắn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, hấp thu lấy phân thân này của Thượng Huyền Tứ có lợi ích gì.
Bây giờ hắn thật sự chỉ muốn ngửa mặt lên trời mắng to lão thiên gia một tiếng.
Lúc sắp hấp thu được Zou Hakuten hắn thật sự là kinh ngạc và mừng rỡ bởi vì hắn lúc đó rất thảm, năng lượng hầu như đã cạn kiệt nên mới liều một phen, nhưng ai ngờ vậy mà thật thành công.
Phải biết hấp thu một con quỷ sẽ rất không dễ dàng, nếu chúng điên cuồng kháng cự, thậm chí có một số cá thể còn có thể hấp thu ngược lại chính mình.
Đây cũng chính là lý do trước đó hắn không dám hấp thu Douma.
Với lại đây cũng là lần đầu hắn dùng phương pháp hấp thu trực tiếp như thế này nên cũng rất không thể đảm bảo sẽ thành công.
Chỉ là sau khi hấp thu được, thì hắn mới cảm thấy đây thật sự là hố.
Thứ nhất là cái tên này hoàn toàn không có năng lượng dự trữ, tất cả năng lượng của hắn đều do bản thể Hantengu cung cấp, thứ Gin vơ vét được chỉ là chút ít năng lượng từ máu thịt cùng với những năng lượng còn sót lại mà Hantengu cung cấp khi hắn sử dụng năng lực mà thôi.
Thứ hai, năng lượng đã không húp được thì thôi, mà hắn còn phải hao tổn tinh thần lực để chống cự lấy ý chí đầy sự hận thù tiêu cực của tên này nữa.
Chuyện này thật sự là quá khó khăn, ý chí thù hận trong Zou Hakutou tựa như chất xúc tác một dạng, nó điên cuồng muốn đánh thức sự điên cuồng cùng thù hận mà Gin cố gắng trấn áp bao lâu nay, làm cho đầu của Gin hiện tại đã trở thành một cái chiến trường, tranh đấu giữa hai bên.
Mà trong cuộc chiến đó, ở Gin bên này lại có một nhóm đang muốn phất cờ phản loạn a.
Câu nói loạn trong giặc ngoài chính là hình dung vấn đề của Gin hiện tại. Cũng may là tinh thần lực của hắn đầy đủ cường đại nên tạm thời có thể trấn áp đại cục.
Chỉ là hắn quá mẹ nó biệt khuất a, chỉ là ra ngoài đi lấy một ít máu mà thôi, lại bị ba tên Thượng Huyền vây công. Sau đó thì liên tục bị xa luân chiến, muốn rời đi cũng không được.
Đặc biệt là những tên chó chết này hết dùng thương đổi thương để tiêu hao năng lượng của hắn, rồi đến dùng Thượng Ngũ làm tanker, support cho Thượng Tứ đứng từ xa “bắn” hắn.
Cuối cùng may mắn mới có thể hấp thụ được phân thân của Thượng Huyền Tứ, ngỡ là chocolate loại một ai ngờ lại là cứt chó loại hai, biệt khuất đến không nói nên lời.
Nếu không phải hiện tại la to cũng sẽ tiêu hao năng lượng thì hắn thật sự muốn ngửa mặt hét to một tiếng để trút hết nhưng ức chế ở trong lòng.
“Phấn Đông Lạnh – Đông Băng Trụ!”
Lúc này Douma cũng đã chạy tới, hắn cũng phát hiện tình huống có biến nên ngay lập tức ra tay tấn công.
Hàng loạt băng trụ từ trên trời đâm xuống muốn xuyên thủng và đóng đinh Gin trên mặt đất.
“Douma-sama cứu ta! Ta phải giết—Ặc!”
“Giời ạ…có thôi hay không—Hự!”
Gin trong lòng kêu khổ không thôi, lập tức lách người lăn qua một bên.
Chỉ là lúc hắn lăn qua thì đột nhiên thấy dưới bụng cấn cấn thứ gì cứng cứng làm cho hắn suýt nữa thì chổng mông lên trời.
Mặc dù ban đầu có chút khó khăn nhưng cuối cùng thứ đó cũng không trở ngại hắn lăn thêm vài vòng để tránh né.
Khi hắn liếc mắt nhìn xuống thì mới nhớ lại, mẹ nó đây không phải là đầu của Zou Hakuten sao?
“Ta sẽ giết ngươi!”
Zou Hakuten mặc dù bị tầm mắt chuyển loạn có chút mơ hồ nhưng vẫn không thể ngăn cản hắn thả câu ngoan thoại.
“Ngậm mồm lại và chấp nhận bị hấp thụ đi. Mẹ nó, còn có nửa cái đầu mà cũng ám ta.”
Gin hiện tại tâm tình rất là táo bạo, hắn không thèm để ý việc tiêu hao năng lượng, mở miệng liền mắng to một tiếng.
“Thật là…không ngờ tiền bối cũng có khả năng này đấy, nhưng là ngươi mau thả hắn ra đi, dù sao hắn cũng là một bản thể khác của bằng hữu ta mà.”
Douma cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Gin dùng thân thể hấp thụ được Zou Hakuten, dù sao ngoại trừ Muzan đại nhân thì chỉ có hắn mới có khả năng này a.
Ngoài miệng thì đang nói chuyện, thế nhưng cánh tay của hắn cũng không trì hoãn mà lập tức đánh ra tuyệt kĩ [Đông Băng Trụ] một lần nữa.
Chỉ là khi thấy Gin mặc dù lộ ra dáng vẻ chật vật nhưng vẫn có thể trơn tru tránh né thì hắn liền khẽ híp mắt lại.
“Sương Băng – Thuỵ Liên Bồ Tát!”
Douma một lần nữa thi triển ra tuyệt kĩ mạnh nhất của mình.
Lúc này đang đứng trên vai bức tượng Douma đột nhiên đối với ở cách đối không xa Gyokko nói: “Gyokko, ngươi tính đứng nhìn đến khi nào a. Hiện tại trời sắp sáng rồi, nếu nhiệm vụ mà ngài ấy giao cho mà không hoàn thành thì ngươi biết hậu quả thế nào chứ?”
“Hyo hyo hyo, Douma-dono quá lời, ta chỉ là đứng quan sát trận thế để tìm thời cơ mà thôi.”
Gyokko chui ra từ một chiếc bình vừa xuất hiện ở gần bức tượng, ngẩng đầu nhìn Douma cười đáp.
“Được rồi, ta biết ngươi là người chu đáo, giờ thì cứu bằng hữu của chúng ta thôi, hắn sắp lạnh rồi kìa.”
Douma gật đầu mỉm cười, sau đó lại nhìn thân ảnh đang chật vật ở phía dưới nói.
Lúc này tượng băng cũng làm ra hành động, nó giơ cao cánh tay hướng Gin đập mạnh xuống.
Oanh!
Vô số mảnh gỗ bị một chưởng này đập cho nổ tung văng tung toé khắp nơi.
Mà Gin, khi thấy Douma nhìn mình lúc nãy, hắn liền thầm hô không ổn, nên đã chuẩn bị sẵn sàng tránh né sang một bên từ trước rồi.
“Khặc khặc…chết đi…chết đi…chết đi…”
Zou Hakuten nhìn thấy bộ dạng tránh né chật vật của Gin cũng liền mở miệng nguyền rủa, mặc cho miệng của hắn sắp bị hấp thu toàn bộ.
“Hyo hyo hyo, Thiên Bổn Ngư Sát Châm!”
Đột nhiên một cái bình xuất hiện ở bên cạnh Gin, Gyokko từ trong đó chui ra điều khiển mấy con cá hướng về phun độc châm.
“Đông Băng Trụ!”
Đối mặt với hai đòn tấn công như vậy…
Bởi vì thân thể Gin lúc này quả thật đang rất tệ, một mặt vì áp chế Zou Hakuten, một mặt lại cố gắng hấp thu hắn, lại thêm năng lượng cạn kiệt nên cũng không thể làm ra hành động tránh né linh hoạt như lúc trước.
Phốc xuy!
Mặc dù dựa vào [Thế Giới Giác Ngộ] hắn đã tránh né được phần lớn, nhưng đó cũng không phải là toàn bộ, ngay lập tức cánh tay trái của hắn bị một toà băng trụ đâm trúng xé toạc ra.
“Hyo hyo, Nhất Mặc Ngư Không Hoạt Cốt Niêm!”
Gyokko một lần nữa hiện ra tại cách đó không xa, vô số con quỷ dạng cá ăn thịt từ trong cái bình của hắn bơi ra ngoài hướng về Gin lao tới.
Gin bên này một mực thở dốc, cánh tay bị cắt đứt vẫn còn chậm chạp không thể hồi phục, hắn ngẩng đầu nhìn những con cá ăn thịt đang xông tới, nặng nề hít thở giơ lên tay phải được bao bọc bởi quỷ khí, nhắm tới bọn chúng chém tới.
“Fufufu, vô dụng thôi những con cá kia sẽ chảy ra chất độc khi bị chém đứt a.”
Quả nhiên như lời hắn nói, khi Gin thành công chém nát những con cá này thì trong cơ thể của chúng lại vẩy ra một loại chất lỏng bao trùm lấy hắn.
Chỉ là hắn không thể né tránh chúng được bởi vì…
“Phấn Đông Lạnh – Mạn Liên Hoa!”
Hàng loạt dây leo băng từ trên trời đâm xuống, trói chặt lấy cơ thể của hắn làm cho hắn không thể cử động mà đứng tại chỗ hứng trọn chất độc của Gyokko.
“Xong…không thể tiếp tục giấu nữa. Nếu không thật sẽ toang a.”
Gin biệt khuất thấu trời, mặc dù hắn đã lâm vào trạng thái của [Thế Giới Giác Ngộ], có thể nhìn trước động tác cơ bắp của người khác.
Nhưng là những tên này đều rất cẩn trọng để giữ khoảng cách với hắn, sau đó đứng ở xa thả skill, không cho hắn cơ hội đến gần a.
Dù sao trong thời gian chiến đấu lúc trước, bọn hắn cũng biết được sự nguy hiểm của Gin khi đánh cận chiến rồi, nên sẽ không lại cho hắn cơ hội đó nữa.
Cộng thêm việc hiện tại thể lực của hắn đã chạm đáy không thể lại bộc phát để đến gần bọn hắn, dẫn đến [Thế Giới Giác Ngộ] của hắn phát huy tác dụng rất ít, chỉ có thể dùng để trước giờ né tránh để câu thời gian mà thôi.
Lúc này rất nhiều chất độc bao phủ lấy hắn…
Cơ thể hắn bắt đầu bị thối rửa, da của hắn dần dần tróc ra và chảy xuống rất bốc lên mùi hôi thối dữ dội.
Hắn không thể lại cất giấu lá bài tẩy nữa, lúc này hắn thật sự cùng đường rồi.
Chỉ là tinh thần lực của hắn cũng bị hao tổn trầm trọng, hiện tại đến thi triển [Ảo Ảnh] cũng đã yếu ớt đến bị bọn hắn không nhìn.
Nếu hiện tại hắn liều mạng thi triển [Hư Giới] thì sẽ bị trọng thương đến bản nguyên, phải mất mấy năm mới có thể bình phục lại như cũ.
“Biết sớm trước như vậy ta liền không hấp thụ tên kia làm gì a. Giờ thì tốt, đến lá bài tẩy còn muốn bỏ ra đại giới mới thi triển được.”
“Gyokko nhanh bắt lấy hắn! Trời sáng rồi!”
Đang lúc muốn liều mình thi triển [Hư Giới] Luật thì hắn bổng nhiên nghe thấy tiếng hô của Douma.
“Trời sáng!?”
Gin lập tức như bắt lấy một ngọn cỏ hy vọng mà mở choàng hai mắt ra nhìn.
Lúc này khi Gyokko nghe thấy tiếng gọi của Douma, thì cũng không chậm trễ, hắn lập tức lao tới muốn bắt lấy Gin bỏ vào trong chiếc bình.
Nhưng khi hắn sắp chạm tay vào Gin thì đột nhiên lại rút trở về chiếc bình rồi biến mất.
Sau khi Gyokko rút về chiếc bình trong nháy mắt đó, một quả chuỳ gai có dây xích kéo theo một lưỡi rìu, như lưu tinh một dạng bay xoẹt qua tầm mắt của Gin.
Oanh!
Mặt đất ở bên cạnh Gin bị chuỳ gai đập thành một cái hố to.
“Là bọn Trụ Cột, chúng có bốn tên.”
Douma liếc nhìn về phía cánh rừng bên kia, hắn liền thấy được bốn thân ảnh đang lao ra, trong đó còn có một tên thân hình cực kì cao lớn vẫn còn giữ nguyện động tác ném. Hắn chính là người ném chuỳ gai để ngăn cản Gyokko.
“Làm sao có người có thể ném chính xác ở khoảng cách xa như vậy? Bọn này không dễ chơi, chúng ta đi thôi Douma-dono!”
Gyokko xuất hiện ở một bên cũng đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải hắn nghe tiếng xích sắt vang lên thì có lẽ đã không tránh được pha đó rồi.
“Đã đi cũng không thể để người kia sống được, cho hắn chết cháy dưới ánh mặt trời đi.”
Douma liếc nhìn xuống bên dưới, thấy Gin đang chật vật đứng lên chạy trốn liền giơ quạt sắt hướng về hắn quơ hai cái, sau đó liền nói: “Đi thôi! Lần này trở về chấp nhận chịu phạt a, ngài ấy hẳn là sẽ rất giận dữ.”
Hàng chục toà băng trụ hướng về phía Gin phóng tới, muốn ngăn cản hắn chạy thoát ánh sáng mặt trời.
Phốc xuy!
Phốc xuy!
Vai trái cùng cánh tay còn lại của hắn bị băng trụ đâm thủng nhưng hắn lại không chịu trì hoãn mà dùng sức xé toạc cánh tay mình ra rồi tiếp tục hướng một hướng khác phóng đi biến mất vào rừng cây.
Tới đây, những gốc đại thụ do Huyết Quỷ Thuật của Zou Hakuten cũng dần dần trở thành cát bụi, biến mất trong không khí.
Sau khi Gin cùng hai người Douma biến mất không lâu thì tại vị trí của bọn hắn trước đó xuất hiện bốn thân ảnh.
Bọn hắn theo thứ tự là Xà Trụ, Nham Trụ, Phong Trụ cùng Hà Trụ.
“Đến trễ sao?”
“A di đà phật, vậy mà để những nghiệp chướng kia chạy thoát.”
“Khốn kiếp! Chúng ta đáng lẽ nên đến sớm hơn!”
“…”
“Kochou đâu, chẳng phải nàng chính là người triệu tập chúng ta sao?”
Xà Trụ Obanai lên tiếng hỏi.
“Nàng đi về những ngôi làng khác để cứu người, hẳn sẽ tới nhanh thôi.”
Muichirou nhàn nhạt đáp.
“Con nấm lùn đó! Nếu nàng tới sớm một chút thì chúng ta đã không phải tới trễ rồi.”
Phong Trụ Sanemi bực bội nói.
“A di đà phật, mặt dù có chút đáng tiếc nhưng hiện tại cũng đã không thể thay đổi được gì, dù sao thì hắn cũng đã thoát được. Chúng ta nên dọn dẹp một chút nơi này đi.”