*Thiên Chân Hữu Tà: Trong đơn thuần có mị hoặc
Mộ Dung Nguyệt đã trở thành Cố phu nhân muốn đi tìm ông xã của mình.
Công việc phỏng vấn trong tay vừa kết thúc, cô lái xe tới cửa tập đoàn Cố Hành.
Vừa mới xong việc nên Mộ Dung Nguyệt buộc tóc đuôi ngựa, quần áo trên người cũng đổi thành áo phông quần jeans đơn giản, nhìn qua giống như một sinh viên.
Nhiều lần Mộ Dung Nguyệt tới tập đoàn Cố thị, đều là tài xế lái xe vào bãi đỗ xe, còn Cố Hành lại lừa gạt cô ôm lên văn phòng tổng tài trên tầng cao nhất.
Mộ Dung Nguyệt đã đưa ra một ước định với Cố Hành, cô sẽ không dựa vào thân phận Cố phu nhân này cũng có thể thành công, mặc dù cái người yêu vợ điên cuồng Cố Hành kia bảo vệ cô vô cùng tốt.
Cho nên, từ trên xuống dưới tập đoàn Cố thị đều biết, bảo bối của Cố tổng chính là Cố phu nhân, nhưng diện mạo của cô lại ít người từng được thấy qua.
Thậm chí còn có tin đồn, Cố tổng vì không muốn quá nhiều ong bướm làm phiền nên mới giả vờ rằng mình đã kết hôn.
Mộ Dung Nguyệt vốn định gọi điện thoại cho Cố Hành lại nghĩ không muốn quấy rầy công việc của anh, chỉ đơn giản ngồi ở quán cafe phía đối diện chờ, dù sao thì giờ cơm trưa cũng sắp tới rồi.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc trang phục công sở đi tới, nhân viện tiệm cafe tựa như rất quen thuộc.
"Ba ly cafe, hai ly nóng, một ly không thêm đường, đúng không?"
Người phụ nữ cười cười, ngay cả đang mặc đồ công sở cũng nhìn ra được chính là mỹ nữ.
"Cố tổng thật khiến người ta hâm mộ, có một thư ký như vậy." Người nói chuyện chính là ông chủ tiệm cafe, đã ở chỗ này buôn bán nhiều năm.
Những lời này đều rơi vào trong tai Mộ Dung Nguyệt.
Cô nhìn người phụ nữ kia lấy cafe xong rời đi cũng lập tức đi theo ra ngoài, không phải cô hoài nghi Cố Hành, dù sao ngày nào cô cũng bị anh đè lên giường làm cho chết đi sống lại, chỉ là thể chất anh lúc nào cũng là trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến cô không khỏi ăn dấm chua.
"Cận Bân, tôi ở dưới lầu, đừng nói cho Cố Hành."
Cận Bân thân là thư ký riêng của Cố Hành, cũng biết thời học sinh, ông chủ và phu nhân có một tình yêu vô cùng sâu sắc.
Chẳng lẽ là phu nhân tới kiểm tra? Đầu óc cậu ta nhanh chóng suy nghĩ, cũng vội chạy như bay xuống đón Mộ Dung Nguyệt.
Mấy người ở lễ tân nhìn đến ngây người, thư ký Cận Bân ngày thường nghiêm trang ít nói cũng có lúc hấp tấp vậy sao?
Cận Bân mang theo Mộ Dung Nguyệt vào thang máy chuyên dụng, cho nên, Mộ Dung Nguyệt tưởng rằng mình lên đến nơi muộn hơn so với người phụ nữ kia.
Cận Bân tất nhiên biết phu nhân muốn gặp ông chủ lúc nào cũng được, vừa ra khỏi thang máy đã lập tức tự giác biến mất. Mộ Dung Nguyệt biết văn phòng Cố Hành ở bên trong, nhưng mà cô không muốn quấy rầy công việc của anh.
"Cố Hành bây giờ đang bân?"
Cận Bân là người từng trải, tất nhiên nghe ra ngụ ý của Mộ Dung Nguyệt, Cố Hành bây giờ có phải đang họp hay tiếp khách không.
"Ông chủ đang gặp đoàn đại biểu tập đoàn Noah ở Mỹ." Anh ta nghiêm túc trả lời đúng chức trách của thư ký riêng.
"Vậy tôi sang phòng nhỏ chờ." Mộ Dung Nguyệt nhìn thoáng qua phòng thư ký và văn phòng tổng tài, khoảng cách rất gần.
Cô loại bỏ suy nghĩ miên man trong đầu, ngồi trong phòng nhỏ nhìn mấy bản thảo cần biên tập ngày sau.
Một giờ trôi qua, đoàn đại biểu Noah ra khỏi văn phòng, lần này bọn họ muốn ký bản quyền hợp tác với Tinh hồn.
Tuy rằng, lần này tới nước C, bọn họ thuận lợi bàn bạc với Cố thị, hai bên cũng tiến hành đàm phán nhiều lần, nhưng có thể có được bản quyền hay không vẫn thấp thỏm trong lòng. Dù sao trò chơi này hấp dẫn như vậy, rất nhiều công ty cũng muốn cạnh tranh, mà Cố thị ở Mỹ tuy rằng phát triển bất động sản nhiều hơn trò chơi nhưng sợ rằng cũng phát triển vượt qua bọn họ.
Cho nên, lần này Nặc Phương lần nữa tới tìm hiểu thái độ của Cố Hành, dù sao Cố tổng cũng chính là thần thoại của giới IT, người cầm lái của Cố thị.
Cố Hành khách khí tiễn Nặc Phương tới thang máy, bây giờ anh đã sớm không còn là người thiếu niên kia nữa, cả người toát lên vẻ trầm ổn trưởng thành.
Cận Bân đưa Nặc Phương đến sân bay, nhìn thoáng qua phòng nhỏ, nói không chừng phu nhân muốn cho ông chủ một bất ngờ nên anh ta cũng không nói với Cố Hành, Mộ Dung Nguyệt đang đợi anh.
Mộ Dung Nguyệt trong phòng nhỏ đang chuẩn bị ra ngoài lại thấy người phụ nữ ở tiệm cafe nghiêng nghiêng ngả ngả muốn đụng phải Cố Hành.
Chỉ thấy anh nhanh chóng tránh khỏi 'tập kích', lại khiến người phụ nữ kia làm đổ cafe ướt mất bộ đồ trên người.
Người phụ nữ kia đeo giày cao gót té ngã trên mặt đất, một phần da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài quần áo.
Cố Hành cũng không cho cô ta một cái liếc mắt, xoay người vào văn phòng, Trương Tử tìm đâu ra người như vậy không biết, thật khiến anh bực bội.
Mộ Dung Nguyệt nhìn thấy một màn này, tâm tình quả thực rất tốt.
Dì lau dọn kịp thời xuất hiện thu dọn tàn cuộc.
Nhìn thoáng qua cô gái trẻ tuổi chật vật này, đều là mấy người muốn chiếm sự chú ý của tổng tài.
Còn không bằng làm việc thành thật, bà làm lau dọn ở Cố thị nhiều năm như vậy cũng đã mua được hai căn phòng.
*
Tâm tình Mộ Dung Nguyệt vô cùng tốt chuẩn bị quay về nhà.
Cô phải khen thưởng anh Cố Hành của cô thật tốt.
Sau khi Cận Bân trở về, Cố Hành mới kinh ngạc biết được bảo bối của mình đã tới.
Anh vội gọi điện thoại, lại không ai nghe máy.
Cố Hành hoãn lại hội nghị buổi chiều, lập tức chạy về nhà.
Hai người không ở biệt thự lưng chừng núi, cô vẫn thích ở chung cư gần với công ty hơn, dù sao nhà cũng chính là nơi ấm áp mà.
Mộ Dung Nguyệt nhìn điệu múa phóng đãng trên màn hình, khuôn mặt phiếm hồng.
"Leng keng" cửa chung cư mở ra.
Cố Hành vừa mở cửa đã thấy vợ mình đứng đó, mái tóc dài rũ xuống, trên người mặc váy ngắn đen xẻ tà, bộ ngực đầy đặn được miêu tả sinh động, khe rãnh hãm sâu cũng có thể thấy rõ.
Cô cứ thế chân nhỏ trần trụi đứng si ngốc nhìn anh.
Vừa về nhà Mộ Dung Nguyệt đã thay bộ đồ này, cô dùng hai tay chống lên bàn pha lê, sau đó ngồi lên bàn, học hai động tác vừa rồi, bờ mông vặn vẹo, cặp đùi xinh đẹp hất lên vẽ một đường cong hoàn mỹ trong không trung, ngay sau đó là một cú xoay người, tư thế của cô vô cùng dụ hoặc, một mảnh lưng trần xinh đẹp hiện ra trước mắt Cố Hành.
Mà Cố Hành nhìn bảo bối nhà mình ăn mặc gợi cảm như thế, không chỉ có ngực lưng bị lộ, phong cảnh mỹ lệ dưới váy cũng đoạt mất tầm mắt, vậy mà cô lại không mặc gì cả bên trong, theo động tác nhấc chân vừa rồi, âm hộ mê người liền hiện ra trước mắt anh, bởi vì động tác quá lớn, thậm chí còn có thể nhìn thấy môi âm hộ co rút.
Dụ dỗ trần trụi.
Hầu kết chuyển động liên tục.
Cô thật thiếu thao!
Lúc này, cô lại làm một động tác xoay tròn xinh đẹp, thân hình nhỏ xinh ngồi trên sofa phòng khách, phần đùi trắng nõn nhấc lên, miệng nhỏ khẽ nhếch kiều mị kêu — anh Cố Hành.
Cố Hành sao còn có thể đứng nổi.
Anh nhanh chóng đi tới sofa, dễ như trở bàn tay bế cô lên.
Không đúng, không giống như cô muốn.
Phải là cô tiếp tục câu dẫn khiêu khích anh, lại nắm cà vạt anh vào phòng ngủ mới đúng.
Sao không có chuyện nào đúng ý hết vậy.
"A..." Lúc cô sợ hãi kêu lên, cả người đã bị Cố Hành áp đảo trên giường hôn sâu.
Cố Hành cởi bỏ quần áo của mình, vốn định tháo giây cột trên người cô lại bị bàn tay nhỏ ngăn lại.
"Anh Cố Hành..." Mộ Dung Nguyệt đặt tay trên bả vai kiên cố của anh.
"Hửm?" Bảo bối của anh định nói cái gì.
"Lần này... em muốn ở trên." Cô nhìn anh, trong mắt là vẻ thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng như rặng mây.
Được sự phối hợp của anh, hai chân Mộ Dung Nguyệt quấn lấy eo Cố Hành, ngồi lên chân anh.
"Ưm..." Tiểu huyệt không khỏi đụng tới cự vật lớn giữa hai chân người đàn ông, mẫn cảm chảy ra mật dịch thơm ngọt.
"Còn có cái này."
Một dải lụa màu đen.
Cố Hành thấy cô do dự, chủ động kéo tay cô giúp mình bịt kín mắt, cô dụ dỗ anh như thế, sao anh lại không muốn được đây.
"Còn có..." Mộ Dung Nguyệt biết thể lực mình so với Cố Hành kém xa, lần này cô phải chiếm thế chủ đạo để Cố Hành nhớ rõ.
Cho nên, quan trọng là phải buộc chặt anh lại.
Chỉ chốc lát, Cố Hành đã cảm thấy tay mình bị thứ gì đó buộc vào đầu giường.
Anh rất chờ mong chuyện tiếp theo của bảo bối nhà mình. Vừa rồi lúc cô trói anh, thân thể mềm mại yêu kiều đè lên trên người anh, cách một tầng vải mỏng, bộ ngực mềm mại đã cọ qua cọ lại trên ngực anh, nộn huyệt vì động tác ngồi khiến Cố Hành suýt chút nữa lau súng cướp cò.
Mộ Dung Nguyệt nhìn Cố Hành đã bị mình trói chặt, trò chơi của cô chỉ vừa mới bắt đầu.
Cô ghé lên thân thể anh, học dáng vẻ của anh hàng ngày bắt đầu hôn lên môi anh.
Không đợi Cố Hành đưa lưỡi hôn sâu, miệng nhỏ của cô đã đi xuống.
Một giây sau, Cố Hành cảm thấy hầu kết bị miệng nhỏ mềm mại của cô ngậm lấy, đầu lưỡi ấm áp bao trùm bên trên kích thích côn thịt anh muốn nổ mạnh.
"Khụ..." Ho nhẹ một tiếng, Cố Hành chỉ cảm thấy vị này nhà mình hôm nay chính là một tiểu yêu tinh, muốn hút cạn linh hồn anh để tu luyện thành tiên.
Tuy rằng Mộ Dung Nguyệt không cảm thấy xa lạ với chuyện giường chiếu, dù sao cô cũng có ký ức hai đời, cộng thêm ngày nào cũng được Cố Hành dạy dỗ, nhưng chủ động như hôm nay cũng là lần đầu tiên.
Thấy Cố Hành như vậy, cô cho rằng anh không thoải mái.
Chỉ là, hầu kết của anh... chơi rất vui.
Lại liên tục chiến đấu ở các chiến trường tiếp theo.
Dáng người Cố Hành gầy nhưng lại rắn chắc, Mộ Dung Nguyệt nghĩ tới ngày thường Cố Hành trêu chọc đùa giỡn mình, cô đưa tay bắt lấy đầu ti của anh.
"Bang!" Tiếng cơ thể va chạm.
Chỉ mới chạm nhẹ một chút, cự bổng dưới thân người đàn ông đã đánh tới trên mông cô, tựa như biết đường cũ muốn theo vào trong.
Mộ Dung Nguyệt sợ tới mức vội vàng bắt lấy côn thịt đang muốn nhảy lên kia.
"A..."
Bảo bối của anh... Thật muốn mạng mà.
Bỏng tay, rất lớn.
Cự vật kia trong tay Mộ Dung Nguyệt mà to thêm, quy đầu lớn như có chỉ dẫn mà muốn đâm thẳng vào bên trong, cô không khỏi buông tay, nâng mông lên muốn cách cự vật xa một chút, lại đặt vào huyệt khẩu nhẹ nhàng ma sát.
"Nguyệt Nhi, em muốn tra tấn chết ông xã em à." Hai tay Cố Hành nắm chặt lấy cà vạt đang trói mình.
Mộ Dung Nguyệt cắn môi, cô cũng không cố ý.
Hơn nữa, bây giờ cô đã rất khó chịu rồi, nơi đó ướt át dính nhớp, nhưng cô vẫn chưa điều chỉnh tốt tư thế.
Cố Hành chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ của bảo bối vuốt lung tung trên người mình, chạm tới đâu cũng khiến da thịt anh nóng bỏng.
Hơi thở thơm ngọt của cô quanh quẩn ở chóp mũi, nhưng lại không thể hôn tới.
Lúc bàn tay nhỏ kia lần nữa nắm lấy nam căn của anh, nơi đó thật sự là sắp bùng nổ.
Ngọn lửa này là cô khơi mào, tất nhiên phải dùng tiểu huyệt ướt đẫm tới diệt trừ.
Mộ Dung Nguyệt ôm tâm thái thấy chết không sờn, một bàn tay đỡ lấy côn thịt, một tay chống đệm còn cô ngồi khóa trên người anh.
Cô nhắm mắt lại dần dần ngồi xuống, chỗ mã mắt ngay quy đầu đã chảy ra chút chất dịch, chỉ vừa mới chạm tới huyệt khẩu, môi âm hộ đã điên cuồng co rút, cô quá mẫn cảm.
"Ưm..."
Quy đầu chỉ mới chen một chút vào tiểu huyệt, Mộ Dung Nguyệt theo bản năng nâng mông lên.
Côn thịt lớn lại trượt ra, tinh thần sáng láng.
Ngày thường, mỗi lần cảm thấy Cố Hành đi vào trong mình cũng không khó khăn gì cả, tại sao bây giờ cô ở trên lại khó như vậy chứ.
"Ha..." Cố Hành trầm thấp thở mang theo một tia dục vọng.
"Nguyệt Nhi, mau ngồi lên trên đi." Mang theo quá nhiều áp lực chưa thể giải tỏa.
Mộ Dung Nguyệt nhắm mắt, điều chỉnh tốt vị trí lại lần nữa chậm rãi ngồi xuống.
"Ưm a ~~~"
Cảm giác lấp đầy vô cùng chân thật, côn thịt mới chen vào bên trong, âm đế đã đứng thẳng lên.
"Ưm... thoải mái... a..." Tiểu huyệt mới ăn một nữa, cảm giác khó nhịn ngay lập tức được tiêu tán.
Mộ Dung Nguyệt có chút mê ly, thả lỏng chính mình.
Giữa hai chân không gắng sức một cái ngã về phía trước, cự bổng theo trọng lực lại tàn nhẫn đâm sâu vào bên trong.
"A... a..."
Bởi vì tư thế, đầu vú cô dán lấy cơ bụng rắn chắc của Cố Hành, toàn thân như bị điện giật vừa tê lại vừa sung sướng.
Khoái cảm ấp tới khiến cô không thể hành động, cô ghé vào người Cố Hành, cảm nhận sự thoải mái phía dưới truyền đến.
"Nguyệt Nhi, như vậy đã thỏa mãn em rồi?"
Chỉ nghe thấy tiếng vải bị xé rách, cà vạt thủ công Italy đã bị Cố Hành mãnh mẽ xé tan.
Mộ Dung Nguyệt còn chưa lấy lại tinh thần, trong chớp nhoáng Cố Hành đã thoát khỏi trói buộc.
Ngay sau đó là một cú xoay người, thân hình mảnh mai đã bị anh áp đảo dưới thân.
Cô mê người như vậy, thật sự khiến lý trí của anh bị thiêu đốt không còn một mảnh.
Mộ Dung Nguyệt hoàn hồn một chút cắn lấy đầu vai Cố Hành, cô còn chưa ở trên đủ đâu.
"A... ưm... a..." Đương nhiên, cô chưa kịp hối hận đủ, Cố Hành đã dùng sức nhanh chóng ra vào.
Anh đã nhịn lâu lắm rồi.
Bảo bối của anh, ngay từ đầu anh đã muốn chơi hư cô.
Ai bảo cô quyến rũ như vậy, đã vậy thì chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ba ngày không được xuống giường đi.
"Ưm... ha... thật thoải mái... a..."
Mỗi một lần Cố Hành đều chọc tới điểm mẫn cảm của cô, cô cảm giác được cả người mình như trên một đám mây phập phồng.
Nhục huyệt ướt nóng gắt gao bao bọc lấy côn thịt, mỗi lần va chạm đều đâm vào nơi sâu nhất.
"Ưm... a..."
Mộ Dung Nguyệt kiều mị rên rỉ khiến Cố Hành không thể dừng lại nổi.
Nhịp tim cô đập nhanh vô cùng, cả người đều nóng, cánh tay mảnh khảnh vòng lên vai Cố Hành, khuôn mặt dán lấy lồng ngực kiên cố của anh, cảm nhận tình yêu mãnh liệt của anh.
"Anh Cố Hành... a... ông xã... chơi hư Nguyệt Nhi đi..."
"Đây chính là bảo bối em tự nói, không cho đổi ý." Giọng nói nhiễm vẻ tình dục khàn khàn kích thích tiếng lòng Mộ Dung Nguyệt.
"Ưm... a..."
Mộ Dung Nguyệt căn bản không có cơ hội trả lời, côn thịt ở bên trong cô rất có kỹ xảo khiến cho nội huyệt trở thành một hồ xuân thủy, thoải mái muốn chết.
Cảm nhận được đôi chân cô càng ra sức kẹp chặt hông mình, Cố Hành biết bảo bối của anh sắp đạt cao trào.
Vì thế, một tay Cố Hành bế cô lên, Mộ Dung Nguyệt ngồi trên côn thịt Cố Hành, rõ ràng hai người đang ở trên giường, nhưng tư thế này lại khiến Mộ Dung Nguyệt nhớ tới những ngày tháng Cố Hành ôm cô ở thư viện 'học tập'.
"A... anh Cố Hành..."
Tư thế này cắm vào vô cùng xâu, côn thịt to dài như muốn xỏ xuyên cơ thể cô, cô chỉ cảm thấy sự bá đạo và tình nùng ý mật dịu dàng của anh.
Một luồng dịch nóng truyền tới dưới thân, từng đợt mật dịch phun trào.
Thừa dịp cô thất thần cao trào, Cố Hành nâng chân cô lên, đặt Mộ Dung Nguyệt nằm xuống, hai chân đặt trên bả vai anh.
Như vậy, phong cảnh xinh đẹp của cô đều thu hết vào đáy mắt anh.
Nộn huyệt bị chơi đến sưng đỏ vẫn cắn nuốt cự bổng, ái dịch cũng chỉ làm Cố Hành cắm vào càng thuận lợi hơn, rõ ràng biết cô mềm mại yêu kiều, nhưng anh cũng không có cách nào khống chế được sức lực muốn chiếm hữu cô.
"A..." Mộ Dung Nguyệt vừa cao trào một lần dưới sự chuyển động của Cố Hành lại lần nữa chìm vào dục vọng.
"Bảo bối, em đúng là càng chơi càng đáng yêu."
Càng chơi càng nghiện.
Cố Hành thích nhìn từng biểu tình trên khuôn mặt cô, nghe từng tiếng rên rỉ yêu kiều của cô, cảm nhận mỗi lần cô co rút mút lấy côn thịt của mình.
Mộ Dung Nguyệt bị nâng chân, không biết anh ra vào bao nhiêu lần.
Thật muốn được anh bắn vào.
"Anh Cố Hành... a... bắn cho Nguyệt Nhi đi..."
Bởi vì chưa muốn có con, mỗi ngày Cố Hành đều chọn cách an toàn yêu thương cô.
Đã rất lâu cô chưa ăn tinh dịch của anh Cố Hành rồi.
Nếu không phải hôm nay cô câu dẫn anh, Cố Hành cũng sẽ không quên biện pháp an toàn.
"Muốn... ưm... muốn ông xã bắn vào trong... a..."
Vốn dĩ đã nhẫn nại một hồi lâu, lại nghe được vợ mình làm nũng cầu hoan, sao Cố Hành có thể nhịn nổi.
"Ngoan, bảo bối, vậy thì cho em."
Quả nhiên, anh vửa nói, Mộ Dung Nguyệt liền cảm thấy một dòng dịch lớn dũng mãnh tiến vào trong cơ thể cô.
"Ưm..." Thật đầy.
Mà ở góc nhìn của Cố Hành, tiểu huyệt tham lam kia lúc đóng lại mở không ngừng nuốt lấy tinh dịch, lại có dịch thể màu trắng theo khe thịt chảy ra, hình ảnh này đánh sâu vào thị giác Cố Hành, côn thịt mới vừa mềm xuống bên trong cô lại lần nữa đứng thẳng.
"Nguyệt Nhi, biết em ăn chưa no mà. Ngoan, lại lần nữa cho em."
Mộ Dung Nguyệt vẫn còn đang trong trạng thái thỏa mãn lại bị Cố Hành ôm lấy thay đổi tư thế, tàn nhẫn điên cuồng.
Nhũ thịt no đủ dưới ngón tay thon dài không có chỗ trốn.
Anh liếm hôn, anh điên cuồng, tình yêu của anh, cuồng phong triền miên như mưa rào.
Rõ ràng là cô câu dẫn anh trước nhưng đến cuối cùng lại không biết ai dụ hoặc ai.
Nếu nói, tình yêu là loài hoa xinh đẹp nhất thế giới, cũng là một khúc nhạc bình yên, cả đời chỉ vì một người.
Vậy cô chính là niềm vui duy nhất cả đời này của anh, cũng là trầm luân của anh.