Vũng Bùn

Chương 24




Khiết An rơi vào trầm tư khi nhìn chiếc áo đã được giặt sạch và khô ráo. Sau đó vì cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nên cô lại đem đi ủi thẳng rồi lại gấp vào một cách ngay ngắn. Thế rồi sau khi hết việc làm này làm nọ với cái áo được mượn, Khiết An một lần nữa rơi vào suy tư.

Một phần là do cô không biết cách để mở lời như thế nào, cũng như phải giải thích tại sao cô lại giữ áo của Mỹ Lệ. Sau đó mới có thể thực hiện bước cuối là đem trả lại cho chủ.

Phần còn lại là do Khiết An cảm thấy hơi ngại. Không biết liệu những gì cô đang nghĩ có phải là đúng hay không. Thế nhưng việc quần áo Mỹ Lệ có ở nhà Thanh Bình, cùng với việc họ có quen biết nhau mặc dù thái độ của Mỹ Lệ đối với Thanh Bình có vẻ như là đang giận dỗi một điều gì đó.

Cứ như người yêu vậy đấy…

Trong phút chốc suy nghĩ đó lại nảy lên trong đầu Khiết An khiến cô giật mình, vội xua chúng đi. Chưa có đủ bằng chứng để chứng minh điều đó là thật. Vậy mà cô cứ đoán non đoán mò… Mặc dù vậy suy nghĩ đó cứ mãi lẩn quẩn trong đầu Khiết An mãi không dứt ra nổi. Cũng chẳng biết tại sao cô lại quan tâm điều đó đến như vậy.

Nghĩ mãi cũng chẳng giải quyết được gì mà cũng sắp tới giờ học, đồng nghĩa Mỹ Lệ sắp tới rồi. Khiết An đứng dậy dọn dẹp sơ sơ, còn về phần cái áo thì lại đem cất đi. Dù gì kể từ hôm nay là học lại như bình thường, nên còn kha khá cơ hội để Khiết An tận tay trả áo lại cho Mỹ Lệ mà.

Khiết An vốn đã nghĩ như thế nhưng mà mấy ngày hôm sau cô vẫn không thể mở lời được. Nhiều lúc Mỹ Lệ cứ cảm thấy cô kì lạ, liên tục hỏi thăm liền bị Khiết An đánh trống lãng cho qua chuyện. Mỹ Lệ thấy thế cũng không hỏi nữa mà tiếp tục dạy, cứ thế Khiết An tự làm bản thân rơi vào tình cảnh khó khăn.

Đến lúc cô hạ quyết tâm thì Mỹ Lệ lại xin nghĩ vì bận việc. Khiết An chính thức gục ngã.

Áo còn chưa trả mà người thì đã đi. Giờ phải làm sao bây giờ…

Khiết An quằn quại, suy nghĩ đến mức rối rắm. Định sẽ đợi hôm sau lại cố gắng tìm cách trả lại thì phát hiện một chuyện.

Thật ra thì cô cũng đâu cần phải tận tay trả Mỹ Lệ đâu nhỉ? Trả cho Thanh Bình cũng được cơ mà?

Khiết An thấy bản thân mấy ngày nay như con ngốc thật sự, đơn giản vậy mà nghĩ không xong. Cũng đúng lúc hôm nay được Mỹ Lệ cho nghĩ, cô cũng lên đường tới nhà Thanh Bình luôn. Cô nhắn tin báo với mẹ thì liền được chấp thuận ngay tức thì. Cứ thế mà đem những thứ cần đem mà rời khỏi nhà.

Vẫn như con đường cũ, Khiết An lại bắt xe buýt tới đó. Nhưng bất ngờ thay, lần này cô lại gặp lại bác tài xế lần trước. Người nọ thấy cô thì vui vẻ mỉm cười chào hỏi.

“Tới thăm Thanh Bình đấy à?”

“Con chỉ là tới khám…”

“À à, khám bệnh.” Bác tài xế cười cười rồi tiếp tục lái xe.

Lần này Khiết An để ý, hình như chiếc xe này không còn “chúng” nữa rồi. Có lẽ là nhờ Thanh Bình đã “ra tay dọn dẹp” sạch sẽ. Thái độ của bác tài xế cũng thay đổi, cô nhớ rằng, hồi đó lúc lên xe gương mặt bác có hơi mệt mõi, mà bây giờ lại khá hơn nhiều rồi.

“Cháu gái tên gì ấy nhỉ?”

Bác tài xế đột nhiên reo lên, hiện giờ cũng chỉ có mỗi Khiết An trong xe nên chắc là đang hỏi cô nhỉ?

“Khiết An ạ…”

“Tên đẹp đấy. Sao rồi cháu gái, đã tiến tới làm quen với Thanh Bình chưa?”

Bị hỏi một cách bất ngờ như thế, Khiết An giật mình liên tục lắc đầu xua tay. Bác tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy dáng vẻ như thế liền cười mấy tiếng.

“Vẫn chưa sao? Thanh Bình tốt như thế cơ mà.”

“Bác có quen với Thanh Bình ạ?”

Khiết An ngại đến mức vội lảng sang câu khác. Bác tài xế cũng không để ý, cũng vui vẻ đáp lại cô.

“Có thể nguyên cả cái phố cháu hỏi ai thì ai cũng biết Thanh Bình cả. Cậu ta vốn nổi do vừa đẹp trai vừa giỏi mà. Bác thì khác, sống ở phố khác nhưng do một lần đón khách gặp Thanh Bình nên thành ra quen biết.”

“Vậy sao…”

“Nghe nói cậu ta giỏi mấy vụ tâm linh lắm nên hay được người ta tìm đến. Cháu nhớ đợt sẩy chân không?”

“Dạ vâng…” Đương nhiên là còn nhớ vì nó kinh hoàng thế cơ mà.

“Có mấy hôm khách bác cũng hay bị vậy. Bác cũng rầu lắm, rõ ràng là xe dừng hẳn rồi mới cho khách xuống mà chẳng biết vì sao ai cũng đều sẩy chân. Một người bị thì không nói, mà lại còn là rất nhiều người. Không rõ đúng sai nhưng bác đều phải bồi thường cho họ.”

Bác tài xế chỉ thở dài thườn thượt, giống như đang chợt nhớ lại những ngày trước mà ánh mắt mang nét buồn. Nghề của bác không kiếm được nhiều, nhưng lỡ phạm lỗi sai thì có khi số tiền bồi thường sẽ lấy hết tiền lương của bác.

Khi nhớ về cái “thứ” liên tục rên rỉ về tiền, Khiết An cũng phần nào hiểu nó từ đâu ra.

“Cho tới khi bác gặp Thanh Bình.”

Nhắc tới cái tên quen thuộc, mắt bác như hết buồn, và rồi như có gì đó vui vẻ ánh lên trong đôi mắt tiều tụy. Bác vừa cười, vừa tiếp tục kể chuyện.

Bác tài xế gặp Thanh Bình vào một buổi chiều nọ. Lúc đó chẳng còn khách nào cả, chỉ có mỗi Thanh Bình lên xe, chọn ngồi ngay cái gần ghế lái nhất. Lúc đầu cả hai không trò chuyện gì, nhưng đi được một lúc Thanh Bình chợt lên tiếng hỏi. Sau đó lại càng dồn dập, như muốn đào hết cái về bác để hỏi. Bác tài xế đương nhiên rất bực mình, trả lời vài câu rồi không nói tiếp nữa. Thanh Bình thấy thế liền không hỏi nữa, bấm chuông xuống trạm luôn.

Mấy ngày sau, cũng y hệt như thế, cứ ngay trạm đó vào giờ đó thì Thanh Bình lại xuất hiện. Y hỏi vài câu xong rồi lại xuống ngẫu nhiên một trạm nào đó. Bác tài xế từng có suy nghĩ muốn bỏ mặc y cho rồi, nhưng lại sợ bị báo cáo nên cũng phải đón.

Dần dần cũng quen với chuyện Thanh Bình hay hỏi lắm điều, mà y cũng biết điều độ không hỏi nhiều lần trong một đợt. Từ đó bác tài xế coi Thanh Bình làm bạn nói chuyện luôn, nhưng chỉ có bác kể chứ y chưa lần nào nói gì với mình. Lần nào bị hỏi tới liền nhanh chóng chuồn đi, thậm chí là giả ngây nếu ngày hôm sau bị hỏi lí do. Thêm vào đó, kể từ khi có Thanh Bình xuất hiện, mấy vụ trật chân té xe ít hẳn đi, không phải bồi thường nên tiền lương cũng về đầy đủ.

Nhưng, bác tài xế có một tật xấu. Khi có tiền nhiều, bác sẽ trích ra và dùng chúng đi đánh bạc, “ăn cả ngã, ngả về không” đúng chất con bạc thực thụ. Đôi khi còn uống rượu đến say để rồi mai không đi làm được. Nhiều lần như thế nên gia đình cũng chẳng khấm khá lên được. Bác bị vợ mắng, rồi mang bực tức kể cho Thanh Bình nghe. Lần này, y không chỉ nghe mà còn khuyên bác bỏ bạc, bỏ rượu. Bác tức giận, bỏ lời khuyên qua tai. Thanh Bình cũng không nói gì thêm chỉ rời đi.

Sau ngày hôm đó Thanh Bình không xuất hiện nữa.

Bác tài xế không mấy quan tâm, vẫn tiếp tục chạy xe. Nhưng chỉ sau vài ngày không thấy Thanh Bình, những vụ sẩy chân lại tiếp tục diễn ra. Thậm chí còn có xu hướng nặng dần khi có người bị gãy cả chân. Vì cớ sự đó mà tiền lương của bác bị cắt giảm mạnh, vợ giận dỗi mang con về ngoại khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Như rơi xuống tận vực thẳm, bác uống rượu thật say bỏ việc mấy ngày trời đến lúc bị cằn nhằn liên tục mới vực dậy lái xe tiếp.

Ngày nọ, cũng vào xế chiều như thế này, tại trạm quen thuộc bác hay đón Thanh Bình vẫn chẳng có ai ở đó. Tâm trạng tiêu cực dồn nén cực điểm, bực mình bác lại đem rượu ra uống dẫu cho đang lái. Vừa uống vừa lái, mấy chốc lại say, lái xe một cách không ý thức được.

Đến khi đến một ngã tư nọ, vì đèn đã chuyển sang đỏ nên đáng lẽ bác nên dừng xe. Nhưng không biết tại sao lúc đó, khi ánh mắt bác nhìn thấy dáng vẻ đầy quen thuộc, là Thanh Bình, y đang từ từ qua đường, cả người bác như bị ai đó kéo lại ngăn cản việc thắng xe lại. Chiếc xe buýt cứ thế lao tới Thanh Bình. Vào cái giây phút tưởng chừng như đã đụng trúng y, mọi thứ bỗng dưng lóa sáng lên khiến mắt bác nheo lại một phút chốc. Cơ thể ngay lập tức lấy lại khả năng cử động trong giây chốc, bác nhanh chân thắng gấp lại, chỉ còn một tí nữa thôi là đã đụng trúng Thanh Bình.

Tim bác như muốn nhảy ra ngoài, dù chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi thôi, bác đã có ý định đâm chết người trước mặt. Thanh Bình vẫn cứ bình thường, như không hề biết chuyện vừa xảy ra, thành công qua được đường, còn ngồi ngay trạm đón xe buýt chờ đợi. Bác chỉ có thể mở cửa, gọi y lên xe.

“Lâu rồi không gặp. Bác ổn chứ?” Thanh Bình vẫn ngồi ở chỗ cũ, vẫn như những ngày đó mà chào hỏi đầy thân thiện.

“Xin lỗi, bác…” Nhớ lại giây phút đáng sợ đó, bác chỉ có thể lên tiếng xin lỗi.

“Không sao đâu.” Nhìn qua kính chiếu hậu chỉ thấy Thanh Bình cúi xuống như che giấu biểu cảm của mình. Chỉ có thể nghe giọng câu đầy dịu dàng mà an ủi. “Không sao cả.”

Suốt đoạn đường cả hai không nói gì, bác tài xế rất sợ chuyện vừa nãy sẽ xảy ra tiếp, lại từ từ bình tĩnh mà lái xe. Cho đến khi Thanh Bình xuống trạm, trước khi đi y còn ngoái đầu lại nói.

“Bác bớt uống rượu với cờ bạc đi. Cũng như chăm lo gia đình một chút. Nhưng trước hết, hãy giảng hòa với vợ trước đấy. Hẹn gặp lại bác.”

Rồi y rời đi để lại bác tài xế vẫn còn đầy bất ngờ.

Chỉ là, chuyện vợ bác bỏ nhà về ngoại, bác vẫn chưa hề kể với ai cả…