Vũng Bùn

Chương 26




Đã hơn 1 tuần, Khiết An vẫn đều đặn tới lấy thuốc, trò chuyện một chút rồi lại về nhà. Cũng kể từ ngày đó, Triết Vĩ cũng không nhắc lại vấn đề kia, cả hai chỉ kể cho nhau nghe cuộc sống dạo gần đây, đôi khi hắn sẽ chỉ cho Khiết An vài công thức để làm bánh.

Trong khoảng thời gian đó, Khiết An để ý Thanh Bình không có ở nhà, lúc hỏi thì Triết Vĩ chỉ ậm ừ bảo y đi dạo. Cô nghe thế cũng tin răm rắp, nhưng vào hôm nọ, cô đang ngồi nói chuyện với Triết Vĩ thì nghe một tiếng động lớn. Cả hai hốt hoảng chạy ra xem thì chỉ thấy Thanh Bình nằm la liệt trên sàn, cả người bốc lên một làn khói đen mờ ảo.

Triết Vĩ ngay lập tức chạy đi, lấy một xô nước thẳng tay dội lên người Thanh Bình. Khiết An còn chưa kịp hoàng hồn thì lại bị hành động của hắn làm cho giật mình, cuống cả lên.

Sau một hồi thì Thanh Bình cũng ngồi dậy, tóc y lòa xòa trước mặt ngay lập tức được vuốt lên, để lộ gương mặt mệt mỏi cùng quầng mắt thâm đen.

“Cảm ơn…” Thanh Bình thì thầm rồi lại gục xuống. “Mệt quá…”

“Lại là nhà đó à?”

Triết Vĩ đeo bao tay vào, từ từ đỡ cơ thể ướt sũng của Thanh Bình lên. Y gật gật đầu, cả người như mất sức chỉ có thể dựa vào người hắn.

“Bệnh ngày càng tệ, thậm chí không có xu hướng giảm dần.” Thanh Bình vừa giải thích vừa chỉ có thể thở dài.

“Có cần giúp không?”

Thanh Bình cười nhẹ, vỗ vai bạn mình. “Không sao. Sẽ ổn thôi. Có cậu canh nhà giúp là an tâm rồi.”

Triết Vĩ từ từ dìu Thanh Bình vào nhà tắm, được vài phút liền trở ra. Triết Vĩ đứng trước Khiết An, có chút ngại ngùng mở miệng nói.

“Xin lỗi vì đã để em thấy cảnh này. Hôm nay có chút chuyện nên…”

Khiết An nghe thế, vội vội vàng thu dọn, đứng lên chào hỏi một cách lịch sự rồi liền ra ngoài. Cô hiểu cái câu sau muốn nói gì, ngay lập tức phi như bay ra ngoài. Lúc đi có chút bồn chồn, liền đánh mắt nhìn cánh cửa phòng tắm vẫn đang đóng lại.

“Ọe…”

Sau đó hàng loạt tiếng nôn vang lên khiến Khiết An càng thêm lo lắng. Triết Vĩ lập tức chạy lại, dùng lực đẩy cánh cửa nhà tắm mở ra. Khiết An đứng từ xa đã thấy bóng hình Thanh Bình quằn quại, cả người run lẩy bẩy, từ miệng không ngừng nôn ra chất dịch màu đen, chảy lênh láng ra khắp sàn.

“Tránh…ra…”

Khi cảm nhận được ai đó bước vào, Thanh Bình như muốn đẩy người nọ ra, cố gắng đóng cánh cửa phòng tắm không muốn cho ai vào.

“Làm cái quái gì thế tên khốn này.”

Rõ ràng so với sức của Triết Vĩ thì Thanh Bình không có cửa so được. Cánh cửa dễ dàng bị đẩy ra một lần nữa. Nhưng mặt Triết Vĩ lộ rõ vẻ tức giận, bởi hành động cố chấp của y.

“Ọe.”

Lại thêm một tiếng nôn, nhưng lần này xen lẫn chất dịch màu đen là máu. Thanh Bình vẫn nghiên người, cố gắng tránh xa bàn tay đang cố chạm vào mình. Y ngồi một góc trong phòng tắm, lầm bầm mấy câu không rõ nhưng Triết Vĩ nghĩ rằng y muốn hắn tránh ra.

Thanh Bình cuộn người ngồi một góc, hai tay ôm lấy bụng mình rồi từ trong lòng bàn tay y len lỏi một tia sáng, lóa lên rồi dừng lại. Cơn nôn hình như cũng dừng lại, chỉ còn tiếng ho khùng khục vì nghẹn của y.

“Sao rồi?”

Triết Vĩ kéo Thanh Bình, cả người y như nhẹ tênh dễ dàng bị hắn kéo vô người, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt tấm lưng đầy mồ hôi của y. Thanh Bình nghe thấy, chỉ đáp lại bằng cách gật đầu. Cổ họng y khô rát, trở nên khó khăn khi cố phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nhưng y vẫn cố gắng, ghé vào tai Triết Vĩ, khều khào vài tiếng.

“Hiểu rồi. Tao sẽ đi tắm mà.”

Sau đó cả người y dựa vào Triết Vĩ ngất đi.

Khiết An từ nãy đến giờ chứng kiến mọi chuyện, cảm giác lo lắng cứ cuồn cuộn trong lòng. Nhưng lại cô không dám mở miệng hỏi một câu. Khiết An nghĩ rằng, bản thân cô vốn đã một mực từ chối lời đề nghị giúp đỡ. Để rồi bây giờ chứng kiến Thanh Bình tiều tụy vì công việc trừ tà, cô lại có chút hối hận, lòng bồn chồn không yên trước tình cảnh của y.

Triết Vĩ dường như không để ý Khiết An chưa về hẳn. Hắn bế Thanh Bình lên một cách nhẹ nhàng. Lúc quay người bước ra mới nhận ra vị khách trẻ tuổi vẫn chưa về, có chút bất ngờ, tay hắn cư nhiên tự cử động, lấy lẹ một cái khăn nào đó choàng lên cả người Thanh Bình, muốn giấu y đi.

Sau đó hắn gượng cười, cảm thấy hành động của bản thân lố lăng quá.

“Xin lỗi vì đã để em thấy việc này, nhưng hôm nay em về sớm được không?”

“Em…” Khiết An níu lấy váy mình, ngập ngừng không biết liệu có nên nói ra không. “Em có thể giúp được gì không ạ…?”

Nhìn nét mặt hối lỗi của Khiết An, Triết Vĩ cảm thấy buồn phiền. Rõ ràng là đây không phải do lỗi của cô, việc Thanh Bình bị như thế là quá đỗi thường xuyên, dù có người giúp hay không, đôi khi Thanh Bình đều sẽ trở về tình trạng như thế này.

Có lẽ sống trong khoảng thời gian luôn tự dằn vặt bản thân không đủ tốt, luôn cảm thấy tội lỗi với cha mẹ, Khiết An luôn cảm thấy tội lỗi nếu gây điều đó không tốt với người khác.

Triết Vĩ có chút phiền não, không biết liệu nên để cô ở lại giúp hay cứ phớt lờ. Cái nào cũng có cái hậu quả riêng khó lường. Triết Vĩ nhăn mày, ánh mắt nhìn xuống gương mặt thiếp đi của Thanh Bình. Hắn tự hỏi liệu đây có phải là kế hoạch vốn được bày biện công phu bởi con người gian xảo này không nữa.

Như nghe được tiếng lòng của Triết Vĩ, Thanh Bình đáp lại bằng tiếng ho, cùng cơ thể run lên vì lạnh.

“Để em giúp!”

Khiết An vội vàng tiến tới. Triết Vĩ không nghĩ nhiều nữa liền tiến vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt Thanh Bình nằm xuống ghế dài.

“Giờ phải lau người cho cậu ấy bằng thuốc cái đã.”

“Dạ vâng!”

“Em ở đây. Anh đi nấu cho.”

Nói rồi Triết Vĩ lại quay người đi nấu thuốc. Khiết An thì ngồi dưới đất, nhìn Thanh Bình ngủ. Quầng thâm bên mắt anh có thể thấy rõ ràng, chắc hẳn y đã thức khuya mấy ngày liền rồi. Tự nhiên Thanh Bình nhăn mặt, như đang gặp ác mộng. Khiết An không nghĩ nhiều, liền dùng cách mẹ hay làm để xoa dịu y trong giấc mộng. Cô đặt tay lên trán Thanh Bình, day day vài cái. Nét mặt y liền trở lại bình thường, yên lành chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Thuốc cũng vừa mới xong được đưa ra trước mặt. Khiết An cẩn thận lấy cái khăn nhận từ Triết Vĩ rồi nhúng chúng vào thao thuốc, trong lúc đó thì hắn cởi áo giùm Thanh Bình.

Khi nhìn thấy nửa trên của Thanh Bình lồ lộ trước mắt mình, điều mà Khiết An nói ra đầu tiên chính là:

“Anh ấy…gầy quá.”

“Từ hồi nhỏ đã vậy. Là do rối loạn tiêu hóa, càng lớn thì càng nặng. Bỏ mặc cậu ta vài ngày là sụt ký như chơi.”

Triết Vĩ trả lời, hắn nhận lấy khăn từ Khiết An rồi từ từ lau người cho Thanh Bình. Vừa lau vừa trách mắng chế độ ăn uống tệ hại của y.

“Anh ấy có hay bị như vầy không ạ…”

“Có. Thi thoảng gặp mấy ca khó nhằng thì hay về với tình trạng này lắm.” Rồi Triết Vĩ nói tiếp. “Nặng có nhẹ có. Thường thì chuyện này đều nhờ Mỹ Lệ làm hơn là để anh.”

Chưa để Khiết An hỏi tiếp, Triết Vĩ lại nói thêm vào.

“Do thể chất đặc biệt của Mỹ Lệ nên khó bị bệnh nếu bị dính vào. Nhưng anh thì khác, anh chỉ là người thường thôi dễ bệnh lắm, nên Thanh Bình không để anh làm.”

“Là vậy sao…”

Khiết An như hiểu ra, ngồi đó lặng người nhìn Thanh Bình. Triết Vĩ xoa đầu cô, mỉm cười.

“Đừng lo lắng quá. Cậu ta sẽ sớm khỏi thôi.”

“Vâng.” Khiết An ngẩng đầu rụt rè hỏi. “Ngày mai em lại tới được không?”

Triết Vĩ mỉm cười, gật đầu: “Được.”

“Em về trước đi. Mấy việc còn lại để anh lo.”

Khiết An tính nói để cô giúp, nhưng chợt nhận ra có gì đó sai sai nên lại thôi. Dù gì thì đâu có phải lau mỗi thân trên, nên cô ở đây làm gì cơ chứ… Thế là Khiết A ngại ngùng rời đi. Trước khi đi còn phải “tẩy sạch” nữa, như rửa tay, xịt nước thuốc,… rồi Triết Vĩ mới an tâm để cô ra về.