Sau khi Trịnh Minh Dịch rời đi, Giang Trì Cảnh đến chỗ Lạc Hải để lấy ít cồn đỏ thoa lên vết thương nơi khóe miệng. Anh không có ý định che giấu vì đằng nào lát nữa đi ăn cơm cùng thì Lạc Hải cũng thấy, giấu giếm chẳng ích gì.
Nghĩ tới đây Giang Trì Cảnh chợt nhận ra, anh cứ ngỡ Trịnh Minh Dịch cắn môi mình là do bỗng dưng lên cơn, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy cái đồ chó nham hiểm này rõ là đang âm mưu tuyên bố chủ quyền.
Ban nãy lúc đến phòng y tế đổi thuốc bờ môi Giang Trì Cảnh vẫn còn nguyên vẹn, giờ lại lấm tấm thêm mấy vết máu, Lạc Hải nghĩ bằng đầu gối cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Cơ mà sự thật nghiệt ngã, có vẻ như Giang Trì Cảnh đã đánh giá Lạc Hải quá cao.
À không, phải nói là lần này Trịnh Minh Dịch đã phán đoán sai.
Lạc Hải đứng dựa vào bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực, nghiêm mặt nhìn Giang Trì Cảnh: “Trịnh Minh Dịch ăn hiếp cậu đấy hả?”
Nghe y nói thế Giang Trì Cảnh bỗng muốn cười. Khóe môi giần giật kéo theo cơn đau khiến anh phải xuýt xoa. Giang Trì Cảnh cố nhịn cười, quăng chiếc tăm bông trong tay qua một bên rồi hỏi lại: “Anh thấy chuyện đó có khả năng xảy ra không?”
Với tính nết của Giang Trì Cảnh, nếu như Trịnh Minh Dịch mà bắt nạt anh đúng như Lạc Hải nghĩ thì giờ người đang nằm một cục trong phòng y tế chính là hắn đấy.
“Thế môi cậu bị sao đấy?” Lạc Hải vẫn không nghĩ mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng kia.
“Anh ấy giận nên cắn em thôi.” Giang Trì Cảnh nói, “Cũng tại anh bàn vụ nước hoa trước mặt người ta đó.”
Lượng thông tin mà hai câu này đem lại lớn đến mức vẻ mặt Lạc Hải thay đổi liên hồi. Mãi một lúc sau y mới hỏi lại một cách không chắc chắn: “Cậu và hắn ta quen nhau rồi?”
“Vâng.” Giang Trì Cảnh thản nhiên đáp.
Chỗ anh và Lạc Hải làm việc đối diện nhau, đôi bên ngày nào cũng đụng mắt, giấu giếm chỉ thêm tốn công. Chưa kể Lạc Hải lúc nào cũng lo lắng cho đường tình duyên của anh, giờ là cơ hội để đối phương bơn bớt việc đó lại, đồng thời nhắc nhở Lạc Hải sau này biết lựa lời mà phát ngôn hơn.
Đương nhiên vế sau mới là chuyện quan trọng hơn cả, bằng không nhỡ Lạc Hải lại vô tình chọc điên Trịnh Minh Dịch, cuối cùng người chịu trận chính là Giang Trì Cảnh anh đây.
“Không chịu nghe lời khuyên gì hết.” Lạc Hải thở dài, “Hắn ta là tội phạm đó, lí trí của chú mày bay theo mỹ mạo luôn rồi hả?”
Lạc Hải cứ luôn miệng nói Trịnh Minh Dịch là người xấu nhưng Giang Trì Cảnh cũng không có ý định trách y. Bởi nội tình mà Lạc Hải nắm được trong sự kiện lần này còn thua cả Vu Quang.
“Anh có tin em không?” Giang Trì Cảnh nói, “Anh ấy không phải có tội.”
“Tù nhân than thở mình vô tội trong tù chắc ít quá hay gì?”
“Anh ấy là hàng xóm của em.”
Lạc Hải sững sờ ngay lập tức: “Hàng xóm?”
Giang Trì Cảnh tóm tắt lại chuyện của Trịnh Minh Dịch cho Lạc Hải nghe, dĩ nhiên là đã lược bỏ những chi tiết không cần thiết. Trong thoáng chốc phải tiếp thu một lượng thông tin vô cùng khủng khiếp, Lạc Hải dường như cũng không biết mình nên thắc mắc chô nào nên cuối cùng chỉ bật ra một câu: “Tóm lại Trịnh Minh Dịch là người tốt đúng không?”
“Em tin anh ấy.” Giang Trì Cảnh nói.
Lạc Hải cũng không phải người quá cố chấp, nghe Giang Trì Cảnh nói thế nên y chỉ còn thôi không thành kiến với Trịnh Minh Dịch nữa. Y thở dài bất lực đáp: “Anh đã nhìn ra rồi mà, chú mày bị Trịnh Minh Dịch hớp hồn.”
Giang Trì Cảnh không phủ nhận, nhưng Lạc Hải có lẽ cũng không hề biết, Trịnh Minh Dịch hớp hồn anh đến mức nào. Cái đêm cưỡng hôn Trịnh Minh Dịch hoàn toàn không phải là do anh hưng phấn nhất thời mà đó là ham muốn được kiềm nén bấy lâu nay đã bộc phát.
“Thế giờ hắn ta tính thế nào?” Lạc Hải hỏi.
“Ra tù càng sớm càng tốt.” Giang Trì Cảnh tin rằng Trịnh Minh Dịch sẽ tìm cách để ra tù nhanh nhất có thể, nhưng dĩ nhiên đây không phải là chuyện có thể xong trong một sớm một chiều. Hắn vẫn cần có kế hoạch rõ ràng.
“Vu Quang có liên quan gì tới vụ này không?” Lạc Hải nhíu mày, có vẻ như y đã hiểu ra lí do khiến Vu Quang trở nên khác thường, “Gần đây nó cứ chạy qua chỗ cậu không đấy.”
Chuyện này hơi khó để có câu trả lời đúng đắn, bởi Vu Quang cũng chỉ góp một chân nho nhỏ. Thậm chí Go thần là ai cu cậu cũng không nhận ra được nữa mà. Giang Trì Cảnh còn đang chưa biết đáp lại thế nào thì bỗng có bóng dáng ai đó cầm cây chổi xộc vào phòng y tế.
Hóa ra là Vu Quang – nhân vật chính vừa được nhắc đến trong cuộc trò chuyện.
“Cảnh sát Giang, anh cũng ở đây hả?” Vu Quang hiển nhiên cũng không ngờ có thể gặp Giang Trì Cảnh ở đây, mắt nó sáng rỡ: “Hai anh thấy bản kiểm điểm của Lão Cửu chưa ạ?”
“Bản kiểm điểm gì?” Lạc Hải hỏi.
“Hứa Thắng bắt Lão Cửu viết bản kiểm điểm tận 3000 chữ. Ban đầu Lão Cửu không chịu đâu ạ, sau Hứa Thắng đem những chuyện mà Lão Cửu trước đây phạm phải gom lại một lần rồi bàn với quản giáo, biệt giam Lão Cửu thêm một tuần nữa. Hứa Thắng còn bảo Lão Cửu mà không viết thì tiếp tục biệt giam nên cuối cùng Lão Cửu vẫn phải viết. Giờ bản kiểm điểm của Lão Cửu được cóp thành mấy chục bản dán đầy bảng tin đó hai anh.”
“Vậy mà được luôn à?” Giang Trì Cảnh suýt thì bật cười. Nghĩ mà xem, bản kiểm điểm của mình bị dán khắp nơi trong trường, cái này còn nhục hơn cả chữ nhục nữa.
“Hứa Thắng ác thật sự.” Lạc Hải nói, “Quyết không nể mặt Lão Cửu.”
“Lão Cửu còn mặt mũi gì nữa đâu anh.” Vu Quang vui vẻ đáp, “Giờ ổng thành trò cười cho cả làng rồi ạ.”
“Em bớt đi hóng hớt góp vui lại nhé.” Lạc Hải dặn dò.
“Bác sĩ Lạc yên tâm, em không có đi góp vui đâu ạ.” Vu Quang thật thà đáp, sau đó quay sang nhìn Giang Trì Cảnh, “À cảnh sát Giang ơi, đợt này thị trường chứng khoán đang có hơi dao động, anh không định góp ý gì hay sao?”
Vu Quang ra sức nháy mắt với Giang Trì Cảnh, ý bảo mọi người trên diễn đàn đang chờ Go thần giáng lâm. Thế nhưng Giang Trì Cảnh cũng chỉ là tay mơ trong giới cổ phiếu mà thôi, giả làm Go thần đâu có nghĩa là anh phán được như người nọ.
Giang Trì Cảnh đang định chém vài câu cho qua chuyện, Lạc Hải bỗng lên tiếng: “Giang nó góp ý được gì hả? Đến chứng khoán nó còn không chơi nữa là.”
Vu Quang cau mày, dùng ánh mắt biểu thị “anh đang nói nhảm gì đấy” nhìn Lạc Hải: “Cảnh sát Giang sao mà không biết chơi chứng khoán được ạ? Anh có lộn không vậy?”
Lạc Hải vốn đang lười biếng đứng dựa lên bàn làm việc, nghe Vu Quang nói thế bèn đứng thẳng lại, lạnh lùng nói: “Đi qua đây ngay.”
Vu Quang run sợ ngay tắp lự, nó lếch thếch đi tới chỗ Lạc Hải, miệng lầm bầm: “Thì em chỉ nói cảnh sát Giang sao lại không chơi chứng khoán được thôi chứ bộ. Anh nói đúng không cảnh sát Giang?”
truyen boy love hay Giang Trì Cảnh vẫn đang không biết trả lời thế nào thì Lạc Hải lại nói: “Tôi quen Giang nó bao nhiêu năm rồi, chơi chứng khoán hay không chẳng lẽ tôi không biết? Nhà nó còn có cả chuyên viên tư vấn tài chính cá nhân kia kìa, em nghĩ nó cần phải lao đầu vào chơi chứng khoán hả?”
Nghe Lạc Hải nói xong, gương mặt Vu Quang dần lộ ra vẻ hoang mang khó hiểu. Giang Trì Cảnh lúng ta lúng túng xoa gáy rồi bảo: “Tôi đi xem bản kiểm điểm của Lão Cửu đã nhé.”
Bảng tin nằm ở đầu cầu thang tầng 2, nổi bật hơn tất cả các tin tức khác chính là bản kiểm điểm 3000 chữ dài đến ba tờ giấy A4 của Lão Cửu.
Giang Trì Cảnh chăm chú đứng đọc, xem ra Lão Cửu phải vắt não dữ lắm mới viết ra được chừng này. Ngay cả chuyện lúc bé ăn trộm tiền hắn ta cũng ghi vào, từng câu từng chữ đều tự chê trách bản thân, phê phán mình là kẻ đốn mạt đến mức không đáng là người.
Anh không thể không thừa nhận, Lão Cửu viết bản kiểm điểm này rất có tâm, ít ra Giang Trì Cảnh cũng cảm thấy được sự nghiêm túc trong từng câu chữ. Nhưng nhìn chữ ký được dằn bút ở tờ cuối cùng, Giang Trì Cảnh bỗng nhiên nghĩ đến việc: Nếu Lão Cửu không thật sự đang ăn năn thì rất có khả năng, hắn ta sẽ ghim thù Hứa Thắng.
Ăn trưa xong, Giang Trì Cảnh vào phòng thay đồ gọi điện thoại cho Quan Vĩ, truyền đạt những gì Trịnh Minh Dịch muốn nói để Quan Vĩ tiếp tục điều tra những tin tức đang có.
Đôi bên trò chuyện dăm câu, Giang Trì Cảnh khó điện thoại lại rồi quay trở về thư viện.
Vừa qua mười hai giờ, đám phạm nhân lục tục di chuyển đến thư viện. Gặp nhau dĩ nhiên là phải chuyện trò vài câu, chỉ là hôm nay câu chuyện của bọn họ đều xoay quanh bản kiểm điểm của Lão Cửu. Trông ai cũng vui như được mùa, như vậy đủ để thấy lần này Lão Cửu thật sự không còn mặt mũi nào nữa.
Chừng vài phút sau, thư viện kín bưng những gương mặt quen thuộc, bầu không khí ồn ào cũng dần lắng lại. Nhưng kì lạ thay, bóng dáng Trịnh Minh Dịch vẫn chẳng thấy đâu.
Giang Trì Cảnh thi thoảng vẫn nhìn đồng hồ, mãi đến mười hai giờ rưỡi Trịnh Minh Dịch vẫn không đến. Anh bực bội ngó ra ngoài cửa sổ lại không ngờ thấy Trịnh Minh Dịch và Hứa Thắng đang ngồi ở góc sân, cũng chẳng biết là đang bàn chuyện gì.
Hứa Thắng cứ nói được vài câu thì Trịnh Minh Dịch lại khẽ gật đầu. Đúng lúc này dường như hắn cảm nhận được ánh mắt của Giang Trì Cảnh nên ngẩng phắt đầu nhìn về phía thư viện, dùng khẩu hình bảo Giang Trì Cảnh: “Đợi tôi.”
Giang Trì Cảnh cụp mắt không đáp trả, cơn bực dọc trong lòng đã tiêu tan không ít, nhưng chỉ một lát sau anh lại tò mò ngó ra bên ngoài cửa sổ. Hứa Thắng vẫn đang nói, Trịnh Minh Dịch vẫn đang nghe. Nhìn dáng vẻ hai người họ cứ như thể Hứa Thắng đang báo cáo công việc cho Trịnh Minh Dịch nghe.
Chẳng hiểu sao Giang Trì Cảnh bỗng có cảm giác, Trịnh Minh Dịch mà không ra tù thì nói không chừng sẽ trở thành đại ca trong đây mất?
“Anh quản thúc con hàng của mình lại được không?”
Giang Trì Cảnh còn đang mải mê suy ngẫm thì bên tai bỗng vang lên giọng công chúa. Anh lười biếng chuyển tầm mắt sang kẻ nọ: “Thế cậu quản thúc thằng bồ của mình cho đàng hoàng được không?”
Nói cái gì mà lâu dữ thần, cứ dính lấy Trịnh Minh Dịch không buông.
Công chúa có vẻ như cũng bất ngờ khi thấy Giang Trì Cảnh công khai bộc lộ tính chiếm hữu của mình với Trịnh Minh Dịch như thế. Y cong mắt mỉm cười, dựa hẳn cả người lên bàn rồi thỏ thẻ: “Trịnh Minh Dịch là thụ thật hả?”
Giang Trì Cảnh hỏi lại: “Liên quan gì tới cậu không?”
“Hôm nọ anh bảo tôi theo dõi Lão Cửu đấy.” Công chúa tiếp lời, “Tôi cố ý đổi lịch để đến phòng tắm rửa cùng ngày với bọn họ.”
Công chúa bị giam ở tòa số 2, trong khi Trịnh Minh Dịch và Lão Cửu bị giam ở tòa số 1, bình thường dĩ nhiên đôi bên sẽ không tắm cùng giờ với nhau.
“Cái của anh ta… bự lắmmmm.” công chúa cố ý kéo dài hai chữ cuối một cách rất rõ ràng. “Tự nhiên tôi thấy việc ảnh là thụ hơi phi lý. To như thế mà là thụ thì đúng là phí của giời, mười đời chẳng có.”
“Cậu…” Đầu óc Giang Trì Cảnh có hơi trì trệ, “Cậu mà cũng biết nói thành ngữ sao?”
Công chúa nhướng mày tỏ vẻ bất mãn: “Làm như tôi chưa học hết cấp 1 hay gì?”
Mà thôi, đây cũng có phải trọng điểm câu chuyện đâu.
Giang Trì Cảnh vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi tiếp: “Cậu tắm cùng Trịnh Minh Dịch rồi hả?”
“Thì cái hôm Lão Cửu quậy tung lên đó.” Công chúa nói, “Anh bảo tôi theo sát Lão Cửu còn gì, Trịnh Minh Dịch và Lão Cửu tắm cùng chỗ mà.”
Nghe công chúa nói như thế, não Giang Trì Cảnh loạn cào cào. Phải một lúc sau anh mới chấp nhận sự thật vừa được phơi bày trước mặt mình – công chúa đã nhìn thấy chỗ đó của Trịnh Minh Dịch.
Sao trước giờ anh chưa nghĩ đến chuyện này nhỉ?
Phạm nhân tắm rửa ở phòng công cộng nên ai cũng trần truồng như ai. Nói cách khác, tất cả những kẻ cùng tắm chung với Trịnh Minh Dịch đều đã thấy qua chỗ ấy của hắn.
Đây là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn. Cũng tương tự như khi đi bơi, lúc vào phòng thay đồ mọi người cũng sẽ so kè xem ai to ai nhỏ mà thôi.
Đúng vậy, chuyện rất ư là bình thường.
Giang Trì Cảnh liên tục tự an ủi bản thân nhưng lòng anh vẫn đang dậy sóng.
Biết bao nhiêu kẻ đã chiêm ngưỡng chỗ ấy, mà anh – người đã nhìn lén Trịnh Minh Dịch hơn nửa năm lại chưa-từng-được-nhìn-thấy.
Đúng vậy, ai cũng được nhìn thấy chỉ riêng mỗi anh là chưa!
“Lucky ghê đó, mở mang tầm mắt thiệt sự luôn.”
Công chúa còn tích cực đổ thêm dầu vào lửa. Giang Trì Cảnh kìm nén lửa giận đang phừng phực, anh lạnh lùng đáp: “Lại còn biết bắn tiếng Anh cơ đấy.”
“Dĩ nhiên.” Công chúa trợn trắng cả mắt, “Tôi cũng có bằng cấp 2 chứ bộ.”
“Tôi bảo cậu theo sát Lão Cửu.” Giang Trì Cảnh nghiến răng nghiến lợi nặn ra từng chữ, “Chứ có kêu cậu nhìn Trịnh Minh Dịch đâu.”
“Chỗ đó của Lão Cửu vừa bé vừa thấy ghê, nhìn thì được ích gì.” Công chúa chê bai xong thì thích thú nhìn Giang Trì Cảnh: “Ấy da, cảnh sát Giang của chúng ta ghen rồi hả?”
Giang Trì Cảnh không hề ghen, anh đang tức điên mới đúng.