Vũng Nước Đục

Chương 37




Có vài mảnh vỡ của bình hoa bên cạnh đầu gối Liễu Phường, tôi không biết liệu dưới đầu gối của bà cũng có hay không, da thịt của người phụ nữ lún vào trong thảm mềm, chúng nó khớp với nhau như trăng trên trời phản chiếu trong hồ nước. Đột nhiên tôi có một loại cảm giác không chân thực một cách mãnh liệt, tôi nhìn Liễu Phường và những giọt nước mắt đau thương của bà, trong lòng chợt sợ hãi lùi lại mấy bước.

Tôi chậm rãi lắc đầu, có một dự cảm rất tồi tệ.

Tôi thường cảm thấy Lệ Thủy Uyển như cỗ quan tài mục nát, ruồi nhặn bay khắp nơi lúc nào cũng bốc mùi hôi thối. Trước đây Liễu Phường là một mỹ nhân xinh đẹp nhưng vô hồn bị đặt vào trong quan tài làm vật bồi táng cho người đàn ông, bà sẽ không khóc cũng không làm loạn, khi cảm thấy vận mệnh thật bất công cũng sẽ chỉ khóc như mưa. Nhưng bây giờ vật bồi táng đã sống lại, đang giãy giụa muốn bò ra khỏi quan tài.
Tại sao? Tôi còn tưởng cả đời bà sẽ chỉ để mặc cho người ta bắt nạt, sẽ không bao giờ nói lớn tiếng cũng như không bao giờ vứt bỏ sự "duyên dáng" của bà.

"Mẹ đừng nói nữa." Tôi nuốt khan, hoảng sợ nhìn sang chỗ khác, ngay cả quần áo cũng không muốn thu dọn đã quay người đi về phía cửa. Trên người đổ từng lớp từng lớp mồ hôi lạnh, thậm chí còn không rảnh để suy nghĩ xem cái "thích" Liễu Phường nói là có ý gì, không được thích Châu Bạc Tân, bà đã biết rồi, tại vì sao?

Tôi luôn cảm thấy Liễu Phường đáng thương, tôi không muốn bà làm vật bồi táng nhưng khi thật sự nhìn thấy bà bò ra khỏi quan tài thì tôi lại cảm thấy sợ hãi.

Tôi không biết sự "sợ hãi" này bắt nguồn từ đâu, có thể là trực giác sự thay đổi của Liễu Phường có liên quan đến tôi, mọi thứ về Liễu Phường đều có quan hệ mật thiết với tôi nhưng tôi lại không hiểu gì về bà. Tôi không biết người tình của bà là ai nhưng bà lại biết ba ruột của tôi là ai, không công bằng chút nào nên tôi chỉ có thể sợ hãi.
Tại sao Liễu Phường lại biết tôi thích Châu Bạc Tân? Bà ấy không nên biết, tôi nịnh nọt Châu Bạc Tân ngày này qua năm khác, Trần Chí Viễn không biết đây là thích, Đại Thành và Tam Tử cũng không biết đây là thích, ngay cả bản thân tôi cũng không biết thì sao Liễu Phường lại biết. Sao lại có thể vậy được?

"Tiểu Lễ, thằng bé là anh trai con, nếu con thích đàn ông mẹ sẽ dẫn con đi gặp người tốt hơn, ai cũng được nhưng con không được thích anh trai con."

"Không phải là thằng bé phớt lờ con sao? Đừng tìm thằng bé nữa, được không con?"

Tôi đứng im ở huyền quan, muốn khom lưng thay giày nhưng lại phát hiện cơ thể mình cứng đờ, tay run rẩy không ngừng. Sợ hãi, tức giận, mờ mịt, những cảm xúc hoàn toàn bất đồng cắt tôi thành từng mảnh, thậm chí tôi còn chưa kịp nhận ra đã nghe thấy mình lên tiếng, "Vì sao? Mẹ, nếu không phải mẹ đi làm kẻ thứ ba thì anh con cũng sẽ không bao giờ có sự tiếp xúc nào với con, mẹ đã đích thân đưa anh ấy đến với con vậy sao lại không cho phép con yêu anh ấy, dựa vào đâu chứ."
"Con... con không biết mình là ai, không biết ba con là ai, ngay cả yêu ai con cũng không thể lựa chọn hay sao?"

"Yêu?" Hô hấp của Liễu Phường phập phồng, tôi cách bà cả nửa cái phòng khách cũng vẫn nghe được tiếng hít thở của bà, mái tóc dài được búi gọn trên đỉnh đầu xõa tung ra, bà không còn nhìn như đại tiểu thư nhà họ Liễu mà giống người đàn bà chanh chua trên đường hơn, "Con thì biết cái gì là yêu! Con thích thằng bé là bệnh! Không phải yêu!!!"

Tôi mở to hai mắt, nước mắt lặng lẽ chảy xuống rất nhanh: "Đồng tính luyến ái là bệnh à? Con thích anh ấy là bệnh à? Mẹ phá hoại gia đình của người khác không phải là bệnh? Chẳng lẽ mẹ sinh con ra không phải là bệnh chắc?"

Tay phải Liễu Phường chỉ vào tôi, đầu ngón tay run run, giọng khàn khàn, "Đồng tính luyến ái không phải là bệnh nhưng con thích anh trai con thì chính là bệnh!"

Tôi nghe không hiểu logic của Liễu Phường, tôi không biết rốt cuộc bà muốn nói cái gì.

Người phụ nữ này điên rồi, bà ấy mới có bệnh. Đúng vậy, người có bệnh chính là bà, tinh thần của bà chắc chắc không được bình thường, là vì làm kẻ thứ ba, cướp chồng của người khác để kết hôn rồi đẻ ra một đứa trẻ còn không biết ba là ai, đổi lại là ai cũng sẽ phát điên, người điên là bà chứ không phải tôi. Vì bà điên rồi rồi nên mới không cảm thấy mình sai, vì bà điên rồi nên mới cảm thấy tôi thích anh tôi là bệnh.

Tôi không bị bệnh.

Tôi không bị bệnh.

Tôi nhìn Liễu Phường, chợt cảm thấy bà rất xa lạ giống như từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp bà.

Bà muốn làm hại tôi, tất cả đều là lỗi của bà, bây giờ bà muốn đổ hết sai lầm này lên cho tôi, tôi nghe được tiếng nhịp tim nóng nảy của mình, rất nhanh, nó nói cho tôi biết nếu tôi không rời khỏi Lệ Thụy Uyển thì tôi sẽ là con dê gánh tội. Tôi lắc đầu, xỏ chân vào giày thể thao với tốc độ cực nhanh, vốn cũng không có thời gian mang cho ngay ngắn mà chỉ đạp gót rồi đưa tay nắm tay nắm cửa.

"Tiểu Lễ..." Giọng nói của Liễu Phường vang lên từ phía sau.

Tôi không muốn nghe, tay phải dùng sức một cái mạnh, cửa bị tôi mở ra.

"Trần Lễ!" Tiếng kêu bén nhọn xuyên thủng màng nhĩ, tim tôi run lên kịch liệt, tôi bị sự tuyệt vọng và điên cuồng trong âm thanh này dọa sợ đờ người đứng im tại chỗ. Tôi biết sau lưng đã xảy ra chuyện gì đó nhưng chỉ cần tôi không quay đầu lại, chỉ cần tôi đi ra khỏi Lệ Thủy Uyển thì tất cả những điều này đều sẽ không liên quan gì đến tôi. Tôi hoàn toàn không liên quan đến nơi này, tôi hoàn toàn không muốn làm con của kẻ thứ ba, không muốn lần nữa bị người khác chế giễu là thằng con hoang không ba.

... Tiếng hít thở đan xen trong tai tôi, tiếng hít thở của tôi, của Liễu Phường. Nước mắt tôi mãnh liệt rơi xuống, chỉ cần tôi đi ra ngoài và không bao giờ trở về Lệ Thủy Uyển nữa, tôi cũng sẽ chỉ là bản thân tôi, tôi sẽ cầu xin Châu Bạc Tân nhốt tôi lại, không đi học, không gặp người khác, tôi không phải em trai của anh mà là người yêu được anh nuôi nhốt. Cả đời này Liễu Phường đều không liên quan đến tôi, mặc bà tìm người tình nào cũng được, mặc bà bị khinh thường thế nào ở nhà họ Liễu cũng đều là vì bà đáng đời.

Chỉ cần tôi không quay lại, chỉ cần tôi đi ra ngoài.

Tôi run rẩy vịn vào tủ giày ở huyền quan.

Tôi chậm rãi quay đầu lại, chợt hít một hơi, máu từ cánh tay trái của Liễu Phường không ngừng chảy ra, dao gọt hoa quả cắm thẳng vào bên trong, cán dao nằm trong lòng bàn tay phải của bà. Trong ánh mắt bà tràn đầy tình thương của mẹ, tới tận bây giờ tôi vẫn không biết thế nào là tình thương của mẹ nhưng giờ phút này đây tôi lại hiểu rất rõ, có lẽ Liễu Phường thật lòng yêu tôi. Tôi đọc ra được ánh mắt đó: Trong thế giới của bà ấy, bà cảm thấy mình đang cứu tôi.

-

Năm tôi mười sáu tuổi Trần Chí Viễn uống nửa lọ thuốc ngủ để tự sát, việc tôi không phải con của ông ta với ông ta mà nói nó không chỉ đơn giản là vợ nɠɵạı ŧìиɧ. Ông ta là người nɠɵạı ŧìиɧ trước, dù cho ông ta tỏ vẻ như không sao cả nhưng tôi biết ông ta không giống như Liễu Phường. Liễu Phường thật sự nghĩ cái chết của Châu Khinh La không liên quan gì đến mình, nhưng Trần Chí Viễn giỏi giả vờ, tôi biết cái chết của Châu Khinh La vẫn là ác mộng mà ông ta không thể thoát khỏi.

Và việc Liễu Phường nɠɵạı ŧìиɧ không thể nghi ngờ đã nghiền nát sợi dây ông ta vật lộn bấy lâu nay.

Ông ta bị xe cứu thương chở đi, Liễu Phường không đi theo mà là tôi và anh tôi đi cùng.

Tôi ngồi ngẩn người trên ghế ở hành lang bệnh viện, thỉnh thoảng lén nhìn anh tôi.

Anh đứng ở một bên, hai tay khoanh trước ngực, tư thế đứng rất nhàn nhã, thậm chí bên môi còn cong lên ý cười mơ hồ. Phảng phất như anh không phải thành viên của ngôi nhà này mà chỉ là một người xa lạ vừa đúng lúc cũng đứng ở chỗ này, thong thả tự đắc.

Tôi không thể nói là sợ, buổi tối hôm trước tôi suýt bị Trần Chí Viễn bóp cổ đến chết, nỗi sợ hãi bấy lâu của tôi đều đã cạn sạch dưới lòng bàn tay của Trần Chí Viễn, chẳng qua tôi có hơi mờ mịt. Đầu óc tôi trống rỗng, một lúc sau tôi muốn nói chuyện với anh tôi nhưng tôi biết anh sẽ không để ý đến tôi, anh có thể đến bệnh viện đã là một sự ban ơn to lớn đối với tôi nên tôi đã kiềm nén mong muốn được nói chuyện với anh lại.

Sau đó Trần Chí Viễn được cứu rồi đẩy vào phòng bệnh, tôi đứng trước cửa còn anh tôi đứng bên cạnh tôi. Tôi hỏi anh phải đi rồi sao nhưng anh không nói gì.

Tôi nhớ lúc đó tôi tưởng anh muốn đi nên tôi túm góc áo anh, xin anh ở lại với tôi. Anh cụp mắt nhìn tôi, đưa tay nhẹ nhàng mở tay tôi ra, anh vẫn không nói gì nhưng lại ngồi xuống ghế bên cạnh.

Tôi dựa vào tường ngoài phòng bệnh ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào dãy ghế trống đối diện, tôi nhớ lại tư thế ngồi trên ghế của anh tôi vào hai năm trước. Hai chân anh dài, chống trên mặt đất trông có vẻ rất ủy khuất cho chiều cao của anh, cánh tay chống lên đùi cúi đầu chơi điện thoại, tuy là ở lại với tôi nhưng lại giống như thờ ơ với tôi.

Nhưng tôi vẫn nhớ, thậm chí còn hối hận. Tôi cảm thấy từ ngày tôi đề nghị muốn làm người tình của anh thì tôi đã tiêu xài quá trớn tình yêu khi đó của chúng tôi, tôi biết rất nhiều điều không nên biết, ví dụ như tình yêu của anh dành cho tôi, nhưng không có nghĩa lý gì cả vì anh đã lấy lại hết cả rồi. Còn không bằng được cả trước kia, cái gì tôi cũng không biết nhưng tôi lại có niềm tin tuyệt đối sẽ dây dưa với anh cả đời, chỉ cần anh thi thoảng cho tôi một chút ngon ngọt thôi.

Chứ không phải như bây giờ, tôi và anh tôi bốc cháy dữ dội, đã cháy hết rồi, chẳng còn lại gì nữa.

Ngay cả vật kỷ niệm cũng không tìm thấy, tôi dần thấy hối hận vì đã vứt cái thắt lưng đó đi.

Bác sĩ và y tá đẩy cửa ra, tôi đứng dậy. Bác sĩ dẫn đầu trông khoảng bốn mươi tuổi, là một người phụ nữ rất hiền hòa, vừa viết cái gì đó lên sổ vừa nhìn tôi một cái, hạ thấp âm lượng, "Bệnh nhân có thể sẽ phải ngủ thêm khoảng một tiếng nữa, vì cảm xúc kích động nên có cho một liều an thần. Chờ khi bà ấy tỉnh lại thì đừng kí©h thí©ɧ bà ấy, cậu là gì của bệnh nhân?"

"Bà ấy là mẹ của tôi." Tôi nói.

Bác sĩ gật đầu, "Ba cậu có ở đây không?"

Ngón tay tôi quấn lấy vạt áo, "Tôi... Tôi không có ba."

Bà ấy có hơi sửng sốt, "Xin lỗi, vậy có còn người nhà nào khác không?"

"Không có, bà ấy chỉ có tôi."

Bác sĩ lại lộ ra vẻ mặt có hơi thấu hiểu rồi lại cúi xuống viết vài thứ lên sổ, "Hoàn cảnh gia đình như vậy quả thật rất dễ để sinh ra vấn đề tâm lý, có điều chúng tôi cũng không phải khoa tâm thần, trước đây đã từng gặp bác sĩ tâm thần chưa?"

Tôi hít một hơi, nhất thời không thể nói thành lời. Trên hành lang cũng không hẳn là yên tĩnh, nhiều âm thanh trò chuyện khác nhau liên tiếp vang lên, tôi liếʍ liếʍ môi, "Ý của cô là bà ấy mắc... bệnh tâm thần."

"Tôi phỏng đoán sơ bộ là bệnh tâm thần phân liệt, bệnh tâm thần phân liệt có rất nhiều biểu hiện nên vẫn cần được chẩn đoán, nếu như trước đây chưa từng gặp bác sĩ tâm thần thì tôi đề nghị mẹ cậu nên đi khám thử, trên cánh tay..." Bác sĩ dừng lại, dường như thở dài rồi lại nói tiếp, "Vết dao nghiêm trọng như vậy là do tự sát sao?"

Bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt vừa tĩnh lặng vừa bình tĩnh, tôi biết bà ấy chỉ đang tiến hành một cuộc hỏi thăm bình thường nhất. Bà ấy là bác sĩ, không phải là cảnh sát, nhưng tôi vẫn có cảm giác như mình bị tra hỏi và xét xử.

Trong lòng tôi chợt diễn ra một sự sụp đổ mãnh liệt, trong nháy mắt mọi thứ đều ầm ầm đè lên tôi. Tôi đã chửi mắng Liễu Phường rất nhiều lần, mỗi một lần "mẹ điên rồi" đều khiến tôi không thở nổi, tôi mím môi, khi mở miệng mới nhận ra cổ họng mình đã khàn, "Không phải, không phải là do tự sát, là do tôi..."

"Tôi đã làm bà ấy tức giận." Tôi nói.

.........

Tác giả có lời muốn nói:

Có lẽ Châu Bạc Tân sẽ không có cơ hội xuất hiện trong mấy chương này, thường chỉ xuất hiện trong hồi ức của tiểu Lễ thôi, muốn ngược mấy chương thì tui chưa xác định được, tóm lại là vài chương, đừng sốt ruột, ngược xong lại ngọt, tin tui.