Vườn Hồng Của Leoches

Chương 12




Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít âm trầm, tiếp đó rơi vào tĩnh mịch.

Công tước hung tợn nhìn chằm chằm tôi, giọng nói tựa như rít qua kẽ răng, "Tại sao?"

"Bởi vì tư thế của cô ấy cho thấy tuyệt đối không phải là cô tự nhảy xuống." Tôi cố gắng xem nhẹ biểu cảm của hắn, "Hơn nữa..."

"Nói!"

"Hơn nữa... Món đồ trên tay cô rất có thể là lấy được từ trên người kẻ kia."

"Chớ có đùa!" Warrene tiên sinh đột nhiên kêu lên, "Anh nói nhăng nói cuội gì vậy? Chẳng lẽ anh muốn nói với chúng tôi rằng cô ta cũng bị mưu sát? Làm cách nào anh biết cô ta bị đẩy xuống, cái thứ tua rua kia nói lên được gì chứ?"

"Nếu như nữ nam tước tự mình nhảy lầu, mặt hẳn phải hướng xuống dưới, nhìn là thấy lưỡi câu của chiếc tua rua này đã bị kéo đứt, hơn nữa là thứ đồ trong bàn tay cô ta tôi nhìn thấy rồi."

Khuôn mặt Warrene thoáng chốc trở nên ảm đạm, anh ta không nói thêm gì, có điều lại siết chặt nắm đấm.

"Đủ rồi, Jean, đừng nói nữa!" Công tước đi đến giảng hoà, phân phó bà Harding đưa Warrene trở về phòng, "Thần sắc anh khiến tôi lo lắng." Hắn nói với anh ta, "Có lẽ anh nên uống chút whisky."

Warrene đón nhận ý tốt của công tước, trước khi đi lại âm trầm nhìn tôi một cái, tôi khẩn trương theo bản năng, quay đầu lại. Không biết tại sao, ánh mắt của anh ta khiến người ta rùng mình

Công tước sai một người làm nam đi báo cho linh mục, rồi nhận lấy đèn bão trong tay ông McWebber, cẩn thận nhìn chiếc tua rua trong tay.

Tôi nhìn bóng tối hắt lên mặt hắn, không đoán ra được hắn đang nghĩ gì. Tôi bắt đầu hối hận vì vài lời lỗ mãng của mình vừa rồi. Tôi thật sự không nên thốt lên như thế, có lẽ "suy luận" táo bạo của tôi đã chọc giận Warrene, anh ta rất không thích tôi, thế thì công tước có tin tưởng không chứ? Có thể tôi biết mình không sai, nữ nam tước nhất định là chết không đơn giản.

Công tước dời tầm mắt khỏi chiếc tua rua, giơ đèn bão lên cao hơn. Hắn đánh giá thi thể tình nhân của mình, giống như đang nhìn một bức tranh sơn dầu không cách nào hài lòng nổi, không có bi thương, không có đáng tiếc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không loé lên chút nào.

"Động vật máu lạnh."

Trong đầu tôi đột nhiên nhớ lại phán xét của Warrene, có lẽ anh ta nói thật, giống như toà pháo đài này vậy, lòng dạ chủ nhân của nó cũng được làm từ đá hoa cương.

Ngay lúc tôi đang nghĩ lung tung, công tước giơ đèn bão đi tới một lùm hoa và cây cối cách thi thể không xa, khom người nhặt lên thứ gì đó. Tôi vội vàng đi theo, kinh ngạc hô lên: "Cánh hoa hồng."

Thật sự là cánh hoa hồng, máu tươi đỏ thắm khiến nó không có chút dấu vết héo úa nào.

"Nhưng hình như ở đây không có hoa hồng mà." Tôi nhìn xung quanh chỉ phát hiện một số cây cỏ và hoa huệ tây.

Công tước trầm mặc lạ thường, đem vài cánh hoa để vào trong túi, rồi như là vừa quyết tâm chuyện gì mà phân phó quản gia: Sau khi trời sáng gọi tất cả người làm đến đại sảnh tập hợp, sau đó chỉ người đàn bà nằm dưới đất: "Đậy kín thi thể của nữ công tước, đưa đến nhà nguyện."

Cuối cùng hắn tỏ ý bảo tôi đi cùng hắn rời khỏi chỗ này, cũng không quay đầu nhìn tình nhân đáng thương kia.

Đèn trong thư phòng được vặn sáng, công tước ngồi ở góc tối tăm nhất, gác đôi chân dài lên chiếc ghế đẩu thấp, tuỳ ý vung tay với tôi: "Mời ngồi, đừng khách sáo. Chúng ta phải đợi linh mục, cậu uống cà phê không?"

"Được, không thêm đường."

Hắn lắc chuông đồng, một người hầu gái bưng khay đi tới, đem cà phê nóng hổi đặt trước"mặt chúng tôi.

"Chỉ cần tôi muốn, bất cứ thứ gì đều đã được chuẩn bị từ trước." Hắn bưng chiếc tách tinh xảo lên, làm động tác "mời".

Khuôn mặt hắn ta nhìn không ra vui buồn, ánh mắt tử la lan trong bóng tối toả sáng lấp lánh, khiến tôi liên tưởng đến con báo săn Ấn Độ vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm.

"Nói cho tôi chứ?" Âm thanh trầm thấp của hắn phá vỡ trầm mặc của tôi.

"Ý anh là chiếc tua rua kia?"

"Nếu không cậu nghĩ là cái gì?"

Tôi thật sự muốn cắn đầu lưỡi mình, tại sao lại khinh suất nói ra ba chữ "tôi nhìn thấy". Nếu như tôi sai, quả thật không thể nói rõ điều gì...

"Cậu đang do dự?" Hắn hơi không nhịn được.

"Thật ra tôi chỉ nhìn qua một lần." Tôi né tránh ánh mắt soi mói của hắn, Ờm... Sao tôi không thấy tiểu thư Bernstein?"

"Cô ấy thấy chuyện thế này sẽ ngất xỉu, tôi để cô ấy ở lại trong phòng."

"Hôm qua anh có gặp cô ấy không?"

"Rốt cục cậu muốn nói gì?"

Tôi hít một hơi thật sâu: "Chiếc lưu tô kia... là của cô ấy."

Không khí như ngưng trọng, tôi đợi công tước phản ứng giống như đang đợi chờ phán quyết, qua một hồi lâu, hắn giật giật người, phát ra tiếng thở dài: "Chứng cớ đâu? Tôi ghét nhất là tố cáo mà không có nhân chứng vật chứng."

"Anh có nhớ không? Hôm qua tôi nói tôi nhìn thấy tiên sinh Warrene và tiểu thư Bernstein cãi nhau. Sau khi bọn họ rời đi, tôi len lén nhìn ra thì tiểu trên vai tiểu thư có một chiếc khăn choàng màu xanh ngọc bích, mà tua rua trên đó với cái này giống nhau như đúc."

"Cậu nhớ không lầm?"

"Mới cách một ngày, tôi không quên nhanh như vậy."

Công tước đưa tay vuốt cằm, giống như phán đoán độ chính xác trong lời nói của tôi: "Như vậy... là cô ấy giết nữ nam tước?"

"Cái này... Chỉ sợ không thể nói như vậy, bởi vì một chiếc tua rua quả thật không chứng minh được điều gì, không có ai ở hiện trường nhìn thấy cô, cũng không có chứng cứ khác... Huống gì không tìm thấy động cơ."

"Cậu sai rồi!" Công tước cười sắc bén, "Ít đi một tình nhân là hơn một phần tiền tài và sủng ái, nó có thể trở thành động cơ."

"Không, không thể!" Tôi lúng túng cúi đầu xuống, "Thật ra tiểu thư Bernstein không phải loại người mất trí như thế."

"Là 'không phải', hay là 'không giống'? Jean, cậu hiểu cô ta bao nhiêu?" Công tước lần nữa châm biếm sự ngây thơ của tôi, "Có lẽ chúng ta còn có thể đem chuyện phu nhân Berry chết liên hệ một chút."

Tôi không nói gì, nhưng tận đáy lòng như loé lên một điều, trực giác nói với tôi điều đó rất trọng yếu, nhưng đột nhiên không nghĩ ra.

Công tước mệt mỏi thở dài: "Cái chết liên tiếp cái chết, chẳng lẽ nơi này của ta thật sự bị nguyền rủa sao?"

Nói thật tôi không thể nào đồng tình với hắn, tôi loáng thoáng cất giấu ý niệm như vầy: Tôi thương tiếc hai người đàn bà vô tội kia, đồng thời cũng cho rằng đây là sự trừng phạt đối với sinh hoạt phóng đãng của công tước.

"Cậu đang nghĩ gì, Jean?" Hắn đột nhiên ngồi thẳng người, xoay mặt đến dưới ánh đèn, tôi có thể nhìn rõ mấy lọn tóc vàng rũ xuống trên trán hắn, đẹp đến chói mắt.

"Có phải cậu đang suy nghĩ: Đúng là báo ứng mà, công tước đại nhân kiêu ngạo ở giữa chu toàn với nhiều đàn bà như vậy, đùa giỡn tình cảm người khác, bây giờ rốt cục cũng xảy ra chuyện! Thượng Đế thật là công bằng."

Chúa ơi! Tôi ngây thơ tưởng rằng mình không hề biểu hiện ra chút gì trước mặt hắn.

"Nhưng mà, Jean." Hắn hạ một câu rồi lại lập tức chứng minh cho tôi thấy hắn là một kẻ mặt dày vô liêm sỉ: "Tôi không muốn biện giải cho mình, cũng sẽ không vì hành động của mình mà xấu hổ."