_ Ở đây làm không được hả mậy? Tại sao phải đi xa như vậy làm chi?
_ Đi xa mới kiếm được nhiều tiền mà! Với lại chị biết em muốn đi khỏi nơi đau buồn này mà chị...
_ Nhưng mà nhà mình có mấy người đâu, mầy đi tới 3 năm mới về lận! Rồi ai chăm sóc mầy? Rồi lỡ bà ngoại, cha mẹ đau ốm, sao mầy về được?
_ Chị, chị cứ nói vậy!
_ Tuy là không nên nhưng mà ai nói trước được điều gì, đúng không?
Hoàn cảnh gia đình tuy không đông vui nhưng cũng đâu đơn chiếc như chị nói. Cô biết chị phản đối kịch liệt như vậy là vì thương cô một mình nơi xứ lạ quê người.
_ Chị, em biết chị thương em, em cũng luôn xem gia đình là trên hết mà! Thật ra 3 năm trôi qua nhanh lắm! Với lại thời buổi hiện đại rồi, muốn trò chuyện hay biết tin tức của nhau cũng dễ dàng, khoảng cách không xa xôi như chị nghĩ đâu! _Cô dùng hết vốn liếng ngôn ngữ tích lũy hai mươi mấy năm thuyết phục chị.
_ Mày đi qua đó, lúc khoẻ hay lúc bệnh cũng có một mình, lúc buồn hay vui cũng không có người thân bên cạnh. Lỡ gặp chuyện gì cũng không thể xách ba lô về nhà với mẹ cha như ở đây được, còn mọi người có muốn cũng không thể tới lui thăm mày...
_ Mấy năm em đi học cũng đã biết cách tự chăm sóc mình rồi... Chị cũng vậy, cuộc sống mưu sinh, âm thầm chịu đựng đắng cay chứ nào có dễ dàng.
Chị trầm ngâm.
_ Xem ra mày đã quyết tâm rồi, tiếng cũng bắt đầu học... Tao không cản mày nữa, mày qua ải của tao rồi. Giờ đi thuyết phục người lớn đi...
_ Cám ơn chị! _ Cô nhào vào lòng ôm đùi chị mè nheo.
_ Cút! Có gì thì đừng khóc với tao! _ Chị mắng mỏ cô trong nức nở. Người chị này, miệng thì cứng, lòng thì mềm nhũn...
* * *
Việc thuyết phục cha mẹ cũng tốn kha khá thời gian, dù gì đi ra tận nước ngoài đối với một đứa con gái có phần nhút nhát như cô là một chuyện hệ trọng. Cha mẹ có rất nhiều chuyện phải lo nghĩ.
Lúc đi học, tuy ở hai thành phố khác nhau nhưng nếu muốn thì ông bà có thể lên thăm hoặc cô có thể về nhà vào cuối tuần. Còn lần này đi tận Nhật Bản, khác ngôn ngữ, khác văn hoá, đâu đâu cũng xa lạ. Lo lắng, nhớ nhung gì cũng phải đành cất lại 3 năm...
Với phương châm "mưa dầm thấm đất", sau một tuần về quê ăn dầm nằm dề, ngày nào cũng phổ biến cho cha mẹ nghe lợi ích của việc xuất ngoại, cô thành công nhận được sự đồng ý từ ông bà.
Trong lòng rất vui vì được như ý nguyện nhưng cô biết với cha mẹ đó là nỗi lo. Vốn liếng ngôn từ thuyết phục đã dùng hữu dụng, cô lại dốc hết tâm can chuyển thành lời nói để trấn an đấng sinh thành. Trên đời này chẳng ai yêu con vô điều kiện như cha mẹ cả!
Ngay sau khi tác thành cho cô, với sự dẫn dắt của cha, cô nhanh chóng hoàn tất hồ sơ quay lại thành phố vào trung tâm để học tiếng, văn hoá Nhật và rèn luyện thể lực.
Mọi chuyện xảy ra nhanh, thuận lợi bất ngờ khiến cô chưa kịp thích ứng. Cứ nghĩ đó là một giấc mơ đẹp, một ảo giác cô tự tạo ra để lừa gạt mình quên đi hiện thực tối tăm... Có khi nào đột ngột tỉnh giấc lại thấy mình nằm bên cạnh tên đàn ông đó không? Như mô típ của một bộ phim kinh dị vậy...
Nhờ có quyển sổ còn chữ ký của anh, điện thoại lưu tấm ảnh bóng lưng anh tại sân bay ngày hôm đó... cô mới tin việc anh xuất hiện trong đời cô là sự thật!
Cô nhớ đã đọc được ở đâu đó rằng: một người gặp một người là hữu duyên, một người đối tốt với một người lần đầu tiên gặp mặt là do hai người đã có duyên từ kiếp trước.
Một người đối tốt với một người xa lạ là do người đó tử tế, và do người kia may mắn nữa!
Với cô, cô thấy vừa may mắn vì đã gặp được một người như anh, vừa hổ thẹn vì đã để anh thấy bộ dạng thảm hại nhất của mình, vừa đau lòng vì nhận ra mình với anh như mặt đất với bầu trời...
Nhưng anh đã nói, đừng nghĩ về quá khứ, phải hướng về tương lai. Cô phải gác nỗi đau qua một bên và tìm lại cô gái luôn tự tin ngày xưa ấy...
Người cô thích tốt đẹp như vậy, cô không thể nào là một kẻ thảm hại được. Lần tới gặp anh, nhất định phải trong bộ dạng đáng tự hào nhất có thể.
Anh vẫn luôn phấn đấu không ngừng nghỉ cho ước mơ của mình, cô cũng sẽ như thế. Chỉ khác là trong cái ước mơ thuở ban đầu ấy có thêm hình bóng của anh!
* * *
Cứ ngỡ tốt nghiệp Đại học là không cần học nữa, ai ngờ hành trình học tập lại tiếp tục... Học để đi xa!
Cô biết tâm lý mình bất ổn, hay nghĩ ngợi lung tung tiêu cực nên rất nghe lời anh. Ngoài thời gian học tiếng, cô thường đọc sách, nghe nhạc, tìm tòi học vẽ... và tìm kiếm về anh!
Anh không phải ngôi sao hay người nổi tiếng, đặc thù nghề nghiệp lại cần có sự riêng tư nên ngoài những trận đấu đã tham gia ra, không thể biết thêm gì nữa cả. Tỷ như anh đang công tác ở đâu, khi nào thì có trận...
Với cô bây giờ, sang Nhật là mục tiêu hàng đầu, gặp được anh là mục tiêu kế tiếp.
Sáu tháng học tiếng Nhật của cô kết thúc, thi đậu N4, N5 là thành quả của việc cố gắng không ngừng. Cô cũng đã đậu phỏng vấn và có được đơn hàng đến thành phố Aichi, làm việc ngành thực phẩm. Nhật Bản và anh chưa bao giờ gần như thế!
Khi đã biết lịch bay, cô dành thời gian về nhà thu xếp hành lý, từ biệt người thân. Cô không muốn ai đưa mình ra sân bay cả, vì giây phút kẻ ở người đi thật sự đau lòng cho người ở lại.
Nhìn những đồng hương đang bịn rịn chia tay gia đình, nói không tủi thân là dối trá. Nhưng cầm chiếc điện thoại có ảnh nền là hình bóng của anh, trong túi có quyển sổ lưu chữ ký của anh, cô không thấy mình cô đơn nữa.
Hành trang của cô có "anh", chặng đường sau này của cô luôn có "anh" đồng hành, tâm lý của cô sẽ vững vàng hơn vì có "anh" làm chỗ dựa. Anh đang từng giây từng phút làm việc chăm chỉ, cô cũng sẽ như vậy để từng bước đến gần anh.
/End chap 10/