Thời gian thắm thoát trôi, 3 năm lao động chớp mắt kết thúc. Trong 3 năm ở Nhật, cô đã làm được rất nhiều việc có ích cho bản thân, gia đình ở quê nhà và những người thân quen trên nước Nhật này nữa. Cô cảm thấy thời gian của mình trôi qua rất ý nghĩa.
Trước khi ký một hợp đồng lao động mới, cô về quê 1 tháng thăm người thân họ hàng và hoàn tất các thủ tục pháp lý.
_ Rose à! Jasmine ơi! Bé yêu của chị! _ Cô ngồi trên ghế sofa ôm mỗi bên một bé, hôn hồn.
_ Rose à! Jasmine ơi! Bé yêu của chị! _ Cô ngồi trên ghế sofa ôm mỗi bên một bé, hôn hồn.
Jasmine đã là học sinh lớp 2, Rose gần 2 tuổi. Jasmine không còn thói quen ôm chân cô như thuở bé mà đã ra dáng chị hai, chững chạc lắm. Rose thì chạy nhảy khắp nhà, luyển thoẳng đủ điều, bị hồn thì cười khanh khách.
_ Chị về có lâu không ạ? _ Jasmine nhìn cô buồn buồn, hỏi.
_ Khoảng 1 tháng rồi trở lại à! Nhưng mà chị không biết công việc mới sẽ được phân công về đâu nữa! Nếu được lựa chọn, tất nhiên chị sẽ chọn làm việc ở nơi gần các em nhất!
_ Công việc mới của em sẽ là gì vậy Kei? - Chị bưng dĩa trái cây được cắt tỉa khéo léo bày lên bàn rồi ngồi cạnh cô.
_ Dạ em muốn ứng tuyển làm Quản lý Thực tập sinh để có thể giúp đỡ các bạn trẻ mới sang đây làm việc chị ạ! _
Cô đã ấp ủ mong muốn này từ lâu.
_ Ừm. Hi vọng em sẽ được như ý nguyện. Và chị mong dù em có đi đến đâu cũng đừng quên chị! _ Chị nhìn cô, rứng rưng.
_ Trời ơi, chị! Dù đi đâu em cũng không quên anh chị, Jasmine và Rose đã cho em một mái ấm! Nơi đây mãi là mái ấm của em! _ Cô ôm lấy chị, xúc động.
_ Con bé này... Chị có chuẩn bị ít quà gửi gia đình mình bên đó, em mang về biếu hai bác giúp chị nha! _ Chị lấy dưới gầm bàn hai hộp lớn đưa cho cô
_ Dạ. Chị có lòng, em cám ơn ạ!
Giây phút chia tay chị và hai cô bé dù có bịn rịn thế nào đến cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt. Anh đã đi tập huấn ở Tokyo, cô đành gửi lời chào qua tin nhắn. Anh chúc cô thượng lộ bình an và mong chờ cô trở lại.
Tạm biệt Aichi, tạm biệt nước Nhật, cô về với quê hương, mẹ cha yêu dấu. Hẹn ngày gặp lại!
****************
Cái nóng tháng 2 của miền Nam đón chào cô ngày trở về, mồ hôi đầm đìa lút mặt. Mẹ cha, em trai ra sân bay đón, gương mặt ai cũng rạng rỡ ý cười.
Sau 3 năm xa cách, đường về quê sao xa lạ quá! Những tòà nhà cao tầng, những ngôi nhà khang trang, đường quê bon bon xe chạy. Đất nước, quê hương ngày càng đối mới, giàu có, hưng thịnh.
Ngôi nhà nhỏ của cô cũng đã được ba mẹ sửa sang lại cho rộng rãi hơn, đẹp hơn. Mỗi thành viên trong nhà đều có phòng riêng, trước nhà có sần rộng, hàng rào, sau nhà có ao cá, vườn rau. Khung cảnh thần quen, nhớ thương quá đổi.
Nhìn một phần thành quả lao động của mình, cô hạnh phúc lắm!
Về đến nhà, cất gọn hành lý, cô lấy quà cho ba mẹ, em trai rồi chuẩn bị đi thăm nhà nội, ngoại. Mọi người đều dành cho cô sự chào đón nhiệt thành, sự hỏi han ân cần về cuộc sống 3 năm qua ở Nhật.
Cuộc sống xuất khẩu lao động không phải màu hồng, sẽ có vô vàn khó khăn và bất trắc đón chờ những Thực tập sinh nơi đất khách. Nhưng cô không kể về những chuyện không may mình gặp phải mà chỉ nói về những điều may mắn, tốt đẹp đã trải qua. Cô tin rằng, chỉ cần sống đường hoàng, tử tế, làm tốt công việc của mình thì bất cứ ai cũng sẽ gặp thuận lợi, suông sẻ suốt thời gian hợp đồng.
Ngoài dành thời gian thăm họ hàng, cô còn tìm hiểu về các hoàn cảnh khó khăn của địa phương mà đến thăm, động viên họ, giúp họ có động lực vươn lên.
Về ngoại, cô nghe được tin không vui là ba Vũ bị bệnh nặng, phải nằm bệnh viện Thành phố điều trị đã một thời gian. Cậu được bệnh viện cho xuất viện về nhà nhưng lại không khỏẻ và phải trở lại bệnh viện không lâu sau đó.
Không may là lần nhập viện này, cậu đã mất mà không nhìn được mặt con lần cuối.
Vũ về nước chịu tang ba, xin nghỉ được nửa tháng. Đôi mắt nó đỏ hoe, nổi đầy những tơ máu, thâm quầng vì mất ngủ. Cô sang nhà nó, thắp cho cậu nén nhang, vỗ vai nó động viên:
_ Giữ sức khoẻ nha mậy! Mày mà gục thì mợ biết dựa vào ai!
_ Um..._ Đôi mắt Vũ đượm buồn.
_ Người ra đi rồi, cậu đã hết nợ trần gian. Những người ở lại chúng ta phải sống thật tốt để cậu ra đi thanh thản, chẳng bận lòng. _ Cô tìm lời lẽ khích lệ tinh thần Vũ.
_ Đột ngột quá mầy ơi..._ Giọng nó khàn đặc, nghẹn ngào.
_ Tao biết... Cậu chỉ mới qua 60, 60 năm cuộc đời._ Cô ủ rũ.
_ Ba còn không kịp đợi tao về nhìn ba lần cuối..._ Nói đến đây, Vũ nấc lên, nước mắt lưng tròng.
Cô thấy nó xúc động như vậy cũng không kiềm được nước mắt, vỗ về nó, cho nó mượn bờ vai. Như chỉ chờ có vậy,
Vũ ôm chặt lấy bờ vai nhỏ của cô, vùi đầu, khóc nghẹn...