Đạp xe trở về với tâm trạng "khó chịu vô cùng", cô không phát hiện có một chiếc xe hơi chạy cạnh mình suốt một quãng đường từ ga tàu trở về. Đến khi tiếng còi làm cô giật mình lạc tay lái lảo đảo tông vào gốc cây ven đường, cô mới nhìn thấy chiếc xe màu đỏ quen mắt.
_ Ui da..._ Chiếc xe ngã một bên, chủ nhân ngồi một hướng.
Chiếc xe màu đỏ tấp vào lề đường rồi dừng lại. Chủ nhân chiếc xe nhanh chóng mở cửa chạy tới cạnh cô:
_ Có đau ở đâu không? Đứng dậy được không? _ Shuu ngồi xm xuống cạnh cô xem xét.
_ Tạm thời vẫn ổn. Mà chiếc xe chắc không ổn rồi..._ Cô nhìn "cái chân đi lại" của mình ngã chồng kềnh, bánh trước cong queo.
Shuu đứng dậy kéo theo cô rồi đi đến chỗ chiếc xe đạp soi xét.
_ Cong vành rồi, không chạy được nữa. Đề tôi chở nó đi sửa. _ Anh chàng xoay thử bánh xe nhưng nó không quay được mà kẹt cứng.
_ Aizzz ... Tại anh hết đó! Tự nhiên bấm còi làm người ta giật mình à..._ Hôm nay bất ổn thật mà!
_ Xin lỗi. Thì tại cô cứ ngẩn ngơ thả hồn ở đâu đầu, tôi gọi mấy lần không nghe nên mới phải bấm còi đó chứ!_
Shuu gãi đầu, giải thích.
_ Anh có gọi sao? _ Cô nhìn anh ngờ vực. _ Sao tôi chả nghe gì hết!
_ Chắc là cô mãi đắm chìm trong thế giới của mình. Tôi đã thấy cô ở ga tàu và đi theo đến tận đây mà cô còn không hay biết nữa! _ Anh chàng nhún vai.
_ Thật hả? _ Cô trố mắt nhìn anh.
_ Ừm. Cô nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? Về cậu nhóc đó? _ Shuu nhìn cô dò hỏi.
_ Ai cơ? _ Cô lại ù ù cạc cạc nhìn anh chàng.
_ Cậu nhóc tôi gặp cùng cô ở sân bay lần trước ấy! Và cả lúc nãy nữa. Cậu ta đến tìm cô à? _ Anh chàng nhắc khéo.
_ Anh thấy hả? _ Đầu óc cô hôm nay có chút chậm chạp thì phải.
Shuu khẽ gật đầu. Cô ngước nhìn anh chàng một hồi mỏi cổ bèn cúi đầu thở dài một hơi, chán nản.
_ Sao vậy? Cậu ta gây phiền phức gì cho cô? Hay quấy rầy cô? _ Anh chàng quan sát nét mặt cô, suy đoán.
_ Không đến nỗi như vậy... Nhưng nó làm tôi khó xử.._ Đối mày cô lại nhíu chặt.
_ Cậu ta tỏ tình rồi? _ Có vẻ điều Shuu suy đoán đã trở thành sự thật.
Cô ngạc nhiên ngước nhìn anh chàng lần nữa. Thấy cô phản ứng như vậy, Shuu biết là mình đã đoán đúng.
- Um..._ Co am น.
_ Cô vẫn chưa trả lời? Và cậu ta đến tận đây là đề nghe câu trả lời của cô? _ Shuu đặt câu nghi vấn.
_ Tôi chưa trả lời thật. Nhưng nó chỉ mới nói... lúc nãy thôi..._ Cô đứng tựa lưng vào chiếc xe màu đỏ, nhìn lên bầu trời.
_ Vậy cậu ta đến chỉ với mục đích đơn thuần là để được ở cạnh cô rồi! _ Anh chàng đứng cạnh cô, theo thói quen đưa tay vào túi áo lấy thuốc lá nhưng chợt nhìn sang cô rồi bỏ trở lại.
_ Nó nói đến là để chúc mừng sinh nhật tôi....
_ Ô! Cậu nhóc tình cảm phết!
_ Nhưng thiếu tinh tế! Có lẽ vì còn nhỏ. Nếu nó chịu hỏi ý tôi trước khi đến thì còn tạm được.
_ Cô cũng khó tính quá đó! Và có vẻ cô đã quen nhìn cậu nhóc với ánh mắt của một người chị mà quên mất nó đã lớn rồi!
_ Rõ ràng là vậy còn gì! Chúng tôi cùng nhau lớn lên. Tôi vẫn nhớ hình ảnh thằng nhóc thò lò mũi xanh chạy theo mình lon ton khắp xóm mà! Đùng một cái, thằng nhóc ấy lớn lên rồi nói muốn... làm người yêu mình! Thứ lỗi, tôi không chấp nhận ngay được!
_ Vậy nếu thằng nhóc không phải là hàng xóm, không nhỏ hơn cô, không cùng cô lớn lên thì nó có cơ hội không?
_ Ờm... Không biết nữa! Hiện tại tôi thấy mình rất tốt nên tạm thời không muốn có bất kỳ thay đổi nào hết.
_ Tôi hiểu rồi. Nhưng cô thử nghĩ xem, nếu có thêm một người đồng hành cùng mình trong cuộc sống này để chia sẻ vui buồn, chẳng phải tốt hơn sao!
_ Nếu được như vậy thì quá tốt. Như anh Ryu và chị Umeko, họ luôn đồng hành cùng nhau, động viên nhau vượt qua mọi thăng trầm trong cuộc sống.
_ Um. Công nhận. Tình cảm anh chị dành cho nhau khiến người ta ngưỡng mộ.
_ Vậy anh có công nhận với tôi là không phải ai cũng may mắn như anh chị, tìm được một nửa tuyệt vời như họ không?
_ Chuyện này thì tôi không hoàn toàn đồng ý. Chưa thử thì làm sao biết! Chưa tìm thì làm sao thấy! Đúng không?
_ Nhân phẩm tôi kém lắm! Không dám hi vọng đâu!
_ Bộ cô làm nhiều việc xấu lắm hả? _ Shuu phì cười.
_ Ha... Ừ. Anh Ryu từng nói với tôi, nếu không tự lo được cho mình thì hãy tìm một người chăm sóc. Nhưng tôi nghĩ thấy vì phó thác bản thân vào tay một người khác, tôi chọn tự thân vận động!
_ Suy nghĩ đó không có gì sai trong thời đại này! Phụ nữ ngày càng độc lập và mạnh mẽ. Vai trò của người đàn ông trong cuộc sống của họ không còn quá quan trọng nữa.
_ Có lẽ họ đã "giác ngộ" được đó! Còn với tôi, tôi nghĩ mình không đủ tư cách....
Shuu chăm chú lắng nghe từng lời cô nói, những chữ cuối cùng nhẹ như gió thoảng, như tiếng thì thầm cô tự nói với chính mình. Nhưng với thính giác nhạy bén của một cảnh sát, anh chàng đã nghe được. Đôi mày đen dài khẽ nhíu lại, đăm chiêu.
Cô cảm thấy lòng mình hơi chùng xuống. Ngắm những ngôi sao lấp lánh như những đôi mắt hấp háy đang cười, cô chợt muốn về "ổ" của mình.
_ Tôi muốn về nhà! _ Cô đứng thẳng dậy, nhìn sang Shuu.
_ Tôi chở cô về. _ Shuu cũng đứng dậy đi về phía chiếc xe đạp, nhấc nó lên bằng một tay rồi đem bỏ vào cốp xe.
_ Wow... Mạnh dữ! _ Cô trầm trồ.
Anh chàng cao to như thế, lại là cảnh sát, nhấc được chiếc xe đạp cũng chẳng có gì to tát. Nhưng cô muốn thấy biểu cảm tự mãn của anh chàng nên buộc miệng khen một câu.
_ Tại cô quá yếu! _ Vừa tự mãn về mình, vừa đả kích người ta.
Nước đi này cô không ngờ tới được!
_ Anh trông chờ gì vào một đứa con gái nhỏ xíuuuu như tôi? Hả? _ Cô chống nạnh, xù lông.
_ Ăn nhiều vào cho mau lớn nha, nhóc! Tôi chở cô đi ăn! _ Anh chàng phủi tay rồi xoa xoa đầu cô
_ Còn xe đạp? Bao giờ sửa xong? _ Thứ Hai cô còn phải đi làm.
_ Không biết nữa! Để lát nữa tới tiệm sửa xe mới biết.
_ Hi vọng có thể xong trong ngày mai.
_ Um. Khi nào xong, tôi chở tới cho cô.
_ Cám ơn anh.
_ Đừng quên cô còn nợ tôi một điều kiện!
Cô vô thức nuốt nước bọt đánh "ực" một cái khi nhìn cái khuôn mặt đẹp trai cùng nụ cười nguy hiểm đang treo trên đó.