Vương Bài Sủng Phi

Chương 8-3




“Chuyện này là thế nào? Sao mi lại xuất hiện ở cổng thành, còn tùy tiện đi với đàn ông?” Liễu Tĩnh đập bàn quát. Qua mấy lời vừa rồi của Liễu Chỉ Mi ông ta cũng đã hiểu ra toàn bộ sự việc, ánh mắt nhìn Mạt Ca mỗi lúc càng dữ dằn.

Bản tính lẳng lơ lẽ nào vẫn có thể di truyên?

Mạt Ca im lặng không đáp, không khí trong phòng như đông lại khiến cô ngộp thở. Đối diện với người cha trên danh nghĩa, cô không hề có chút tình cảm thân thiết nào, chỉ cảm thấy rất rõ ràng sự chối bỏ và hung ác của họ.

Cô không bận tâm điều đó, chỉ là không biết trả lời thế nào để có thể giảm bớt tổn thương của họ đối với mình.

Hiên Viên Tiêu lo lắng nhìn Mạt Ca, nhìn thấy nụ cười đau khổ và châm biếm trên khóe miệng cô, lòng chàng thoáng đau. Bao năm nay có lẽ cô đã phải chịu không ít ngược đãi ở Liễu gia, còn bị các tỷ muội ghét bỏ, chế nhạo, nói xấu, rất khó hình dung cô đã chịu bao nhiêu khổ sở. Hôm xưa, cô trói chàng đem bán, chắc cũng chỉ vì tiền.

“Mi câm hả?” Liễu Tĩnh thấy cô không trả lời, giọng hung dữ, như dao muốn đứt họng cô.

Mạt Ca cúi đầu, đây chính là cảnh ngộ của Liễu Chỉ Tự. Cha không ra cha, chị không ra chị. Một gia đình như thế, không hề có thân tình ấm áp, chỉ thuần túy là sự lạnh lùng. Mạt Ca lựa chọn im lặng, trong hoàn cảnh này, người có thể giúp cô, chỉ có Hiên Viên Tiêu, nhưng cô không dám chắc, chàng ta có giúp cô không, đành đánh cược một phen.

“Cậu à, lúc cháu đến cổng thành nhìn thấy Vệ Minh Hàn, Vệ không đi với đại quân mà về kinh trước.” Hiên Viên Tiêu bắt đầu giải vây cho Mạt Ca, giọng chàng có phần nôn nóng.

Chàng biết, Liễu Tĩnh cả đời say quyền lực, tất cả những gì có lợi cho bản thân ông ta đều đặt lên hàng đầu. Đối với ông ta, Vệ Minh Hàn quan trọng hơn cô con gái rất nhiều, lời nói của chàng sẽ dễ dàng di chuyển sự chú ý của ông ta.

“Vệ Minh Hàn?” Đôi mắt hổ của Liễu Tĩnh hơi nheo, giọng điệu có phần ngạc nhiên, “Hắn hồi kinh rồi ư?”

Hiên Viên Tiêu gật gật đầu.

Liễu Tĩnh nghĩ ngợi một lát, mắt liếc Mạt Ca, giống như nhìn một vật bẩn thỉu, rồi nghiêm giọng nói: “Các ngươi tạm lui đi!”

“Cha, cha vẫn chưa...” Liễu Chỉ Mi không cam chịu kêu lên, mắt Liễu Tĩnh lóe ra tia lạnh, cô vội im miệng, giậm chân Mạt Ca nhìn Hiên Viên Tiêu một cái, ngoan ngoãn lùi khỏi phòng.

Đến chỗ cửa vòm xinh xắn, Liễu Chỉ Mi tức tối, mặt hằm hằm đứng đợi Mạt Ca. Mấy hầu nữ qua lại thấy vẻ mặt bực bội của chủ, đều tự động tránh, đi đường vòng. Mạt Ca cũng muốn tránh, nhưng không được.

Đồ tiện nhân, ngươi to gan thật, lại dám lừa chúng ta!

“Đồ tiện nhân, ngươi to gan thật, lại dám lừa chúng ta! Ngươi không muốn sống nữa phải không?” Liễu Chỉ Mi lúc này không còn một chút bóng dáng đài các, tao nhã của khuê nữ danh gia. Mạt Ca cảm giác cô ta như đứa trẻ được nuông chiều sinh hư. Cô không hiểu tại sao cô ta lại nhằm vào Liễu Chỉ Tự như vậy, về lý, Liễu Chỉ Mi là tiểu thư cao quý, không thèm chấp Liễu Chỉ Tự mới phải.

Mạt Ca mỉm cười, “Bị bệnh đã lâu, tôi sợ lây sang mọi người, đành đi ra ngoài hóng gió. Ai ngờ gặp Tam tỷ, thật là quá ngẫu nhiên.”

Oan gia ngõ hẹp!

“Câm miệng! Tiện nhân ngươi dựa vào đâu dám gọi ta là Tam tỷ!” Đôi mắt hạnh đào của Liễu Chỉ Mi trợn rõ to, tức điên quát: “Ngươi dám tự tiện ra ngoài? Ai cho ngươi cái gan đó? Lại dám quấn lấy đàn ông lạ, ngươi làm Liễu gia mất hết thể diện rồi!”

“Tỷ đã không cho tôi gọi là Tam tỷ, vậy là tỷ không thừa nhận tôi là người của Liễu gia. Đã vậy, tôi ở ngoài làm chuyện gì mất thể diện, liên quan gì đến Liễu gia?” Mạt Ca ung dung nói, phớt lờ bộ dạng tức tối của Liễu Chỉ Mi. Đối với cô, Liễu Chỉ Mi chỉ là con hổ giấy, chẳng có gì đáng sợ, người thực sự đáng sợ, chính là người mặt cười tươi nhưng cho ta nhát dao vào lưng, như Phượng Thập Nhất.

Liễu Chỉ Mi nén giận, ngạc nhiên nhìn Mạt Ca từ trên xuống dưới một lượt, như nhìn một người lạ, dường như người đứng trước mặt cô ta không phải là Liễu Chỉ Tự bị cô ta bắt nạt mười mấy năm nay.

Con bé này từ nhỏ yếu đuối, nếu không có đại tỷ bảo vệ, không biết bao nhiêu lần bị hại chết rồi. Nó chưa bao giờ dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Tam tiểu thư này mà nói. Vậy mà giờ lại thay đổi, không những dám ra khỏi phủ, còn dám cãi lại ta nữa! Liễu Chỉ Mi hậm hực thầm nghĩ.

Trước đây mỗi lần bị bắt nạt, Liễu Chỉ Tự chỉ biết dụt dè nấp sau lưng Linh
Long, hoặc lí nhí nhận tội, mặc cho người ta dày vò. Bây giờ không những cãi lại, còn mở miệng phản đòn, cười khẩy châm chọc, hay là con bé bị ma nhập?

“Tiện nhân, ai cho ngươi cái gan đó, lại dám cãi ta!” Liễu Chỉ Mi cười gằn vung tay, xông tới tát Liễu Chỉ Tự.

Mạt Ca lập tức nghiêng đầu tránh, giơ tay tóm cổ tay cô ta, cố tình bóp mạnh, Liễu Chỉ Mi đau kêu thét lên: “Tiện nhân, buông ra!”

Mạt Ca đã học mấy miếng võ phòng thân ở đoàn thanh niên trường đại học, dễ dàng đối phó với thiên kim yểu điệu trói gà không chặt này. Cô cười khẩy nói: “Liễu Chỉ Mi, ngươi là thiên kim nhà quan, nhưng không bằng mụ đàn bà đanh đá, tay không thể nhấc, vai không thể nhún. Lột đi cái vỏ thân thế hiển hách bề ngoài, người còn lại gì? Ngươi chẳng qua chỉ là cái bình hoa vô dụng dựa vào đâu dám quát tháo người khác?”

Ngữ khí của Mạt Ca lạnh băng, trái ngược với nụ cười trên mặt. Cô hất mạnh tay Liễu Chỉ Mi. Cô ta loạng choạng, lùi mấy bước, bám vào cái cây nhỏ gần đó mới không bị ngã. Cổ tay trắng muốt nổi vết hằn, đau chảy nước mắt. Liễu Chỉ Mi trừng mắt nhìn Mạt Ca, như muốn lột da cô.

Mạt Ca mặc kệ cô ta, quay người nhìn thấy một cô hầu đang sững sờ đứng ngây. Cô ta thấy Mạt Ca nhìn mình, hốt hoảng định bỏ đi, không muốn đụng vào tổ ong đó, Mạt Ca gọi lại: “Đợi đã, đưa ta đến uyển Ngô Đồng.”

Cô hầu đưa mắt nhìn Liễu Chỉ Mi đang tức tối lồng lộn, lại nhìn Mạt Ca mặt lạnh băng, cố nén sợ hãi, cúi đầu, dẫn Mạt Ca đi qua cửa vòm nhỏ. Hiên Viên Tiêu đứng xa chứng kiến tất cả, mặt chàng càng trầm ngâm, đến khi Mạt Ca khuất sau cửa vòm, mới quay người bỏ đi.

Tướng phủ rất rộng, đi chừng một khắc mới đến tiểu viện của cô. Vừa đến uyển Ngô Đồng, cô hầu đã vội vàng quay đi, rõ ràng không muốn có bất cứ dây dưa gì với Mạt Ca. Mạt Ca cũng không bận tâm. Đã lâu không về, cô hơi nhớ Linh Long và vườn hoa nhỏ trong tiểu viện. Không biết sau khi cô mất tích, Linh Long có lo lắng cho cô, có chăm sóc vườn hoa hay không.

Đi vào tiểu viện, hoa tươi trong vườn nở rộ lả lướt reo trong gió. Mạt Ca hơi ngẩn ra, có một chút thất vọng, vườn hoa được chăm sóc rất tốt, vậy mà cô lại cảm thấy thất vọng. Có lẽ bởi vì, cho dù cô có ở đây hay không, tất cả vẫn y nguyên, vườn hoa vẫn được Linh Long vẫn chăm sóc chu đáo. Cô mất tích lâu như vậy, tất cả vẫn không có gì thay đổi, cơ hồ không ai quan tâm đến sống chết của cô.

Mạt Ca thong thả bước đến gần vườn hoa, ánh nắng ấm áp mùi hoa thơm theo gió từng trận phả tới, cô lại cảm thấy hơi lạnh. Cười đau khổ, thầm thì:

“Hoa ơi, có lẽ ở đây chúng mày hạnh phúc hơn ta.”

Bởi vì có người luôn nhớ chúng, chăm sóc chúng như chăm sóc đàn con, chúng may mắn làm sao.

Đột nhiên, sau lưng có vật gì rơi “choang” một tiếng. Mạt Ca quay đầu, thấy Linh Long đứng trên bậc thềm, xúc động hai mắt rớm lệ. Có lẽ vì quá xúc động, đánh rơi chiếc thau đồng bưng trên tay, thau rơi xuống đất, nước bắn tung, “Tiểu thư!” Linh Long xúc động lao đến, mặt đầy nước mắt, nắm chặt tay Mạt Ca, “Tiểu thư, tốt quá rồi, cuối cùng tiểu thư đã trở về! Hu hu... tiểu thư đã đi đâu? Có biết Linh Long lo cho tiểu thư thế nào không?”

Mạt Ca vừa rồi còn hơi chạnh lòng, bây giờ thấy Linh Long xúc động như vậy, cảm giác đó không còn nữa, đúng là cô nghĩ quá nhiều, ai nói nha đầu này không quan tâm đến cô? Rồi lại nhớ những lời cằn nhằn không dứt như thế của Linh Long, giống như âm thanh của thiên nhiên. Cô không còn phải một mình lang thang trong U các nữa.

“Đừng khóc, Linh Long, ta rất nhớ em.” Giọng cô rất nhỏ đôi mắt đen như huyền ngọc lộ vẻ mệt mỏi. Mạt Ca vốn luôn rất cảnh giác, ở cái thời đại xa lạ này, Linh Long đã cho cô cảm giác ấm áp. Cho đến bây giờ, Linh Long và Tinh Thiên là những người Mạt Ca tin tưởng nhất.

“Tiểu thư, có phải tiểu thư đã xảy ra chuyện gì không, em lo muốn chết. Nếu Tinh Thiên tỷ tỷ không nói là tiểu thư nhất định quay về, em đã sợ không bao giờ còn gặp tiểu thư nữa.” Linh Long vừa nói vừa lau nước mắt, trông rất thảm hại.

Mạt Ca cười, không trả lời. Cô hơi mệt, Linh Long dìu cô chủ vào phòng nghỉ. Mạt Ca nằm xuống, Linh Long lập tức đi chuẩn bị bữa ăn cho cô.

Mạt Ca thực sự rất mệt. Từ khi gặp Phượng Thập Nhất, đã có quá nhiều chuyện xảy đến với cô. U các u ám, đống xác chết kinh khủng, nỗi cô đơn khi bị vứt xuống nước, tất cả ùa về, làm cô mệt mỏi rã rời.

Một người ở trong thời không xa lạ, không chỗ nương tựa. Cảm giác thật tệ.

Các tiểu thuyết xuyên không đúng là chỉ lừa gạt người ta, nhân vật xuyên không nào là tung hoành tứ hải, nào là mỹ nam vô số, toàn lừa bịp! Mỹ nam đúng là vô số, nhưng không có một ai là của cô. Đừng nói tung hoành tứ hải, ngay ra khỏi uyển Ngô Đồng một bước đối với cô cũng khó.

Cuộc sống sao mà gian nan!

Đột nhiên rất nhớ Tiểu Ưu, nhớ người bạn hết lòng hết dạ với mình. Trong mơ, nhìn thấy Tiểu Ưu, lúc cả hai vẫn còn nhỏ, bảo nhau cố học để thay đổi số phận, ngày nào cũng đến thư viện chăm chỉ học bài. Những ngày đó thực đủ đầy và ấm áp, nhưng đã quá xa rồi, để lại một nỗi cô đơn, buồn thảm. Sau khi tỉnh mộng, không khỏi thở than, cô đã rời thế giới của mình quá lâu.

Những ngày tháng đó, đã là chuyện của kiếp trước.

Bị Phượng Thập Nhất từng bước bức ép đến gần vùng xoáy, cô không thể bỏ trốn, đành phải đối diện với giông bão sắp tới.

Mạt Ca không hề biết, có một người đang náu mình trên sà nhà, nhìn cô trằn trọc thầm thì trong mơ, nhìn cô giãy giụa, nhưng không hề động lòng.

Đến khi cô thở đều, chìm vào giấc ngủ, Phượng Thập Nhất mới từ sà nhà nhảy xuống. Thỉnh thoảng làm một chuyến quân tử trên sà nhà cũng thú vị, nếu không, sao có thể chiêm ngưỡng vẻ yếu đuối của nữ nhi kia? Lúc tỉnh, Mạt Ca kiên cường đến độ cơ hồ không gì có thể bẻ cong, nhưng trong giấc ngủ, không còn cảnh giác, không còn đề phòng, lại có vẻ tội nghiệp, đáng thương làm sao.

Nàng đang nhớ ai? Đang gọi tên ai? Thì ra nàng cũng có vấn vương, không phải thật sự vô tư, tự tại như làn gió.

Vậy là mệt rồi phải không? Mèo hoang bé nhỏ của ta.

Không sao ta sẽ ở bên nàng.

Chàng lặng lẽ ngắm nhìn Mạt Ca say giấc. Đôi mắt khép, che đi sự láu lỉnh, tinh ranh trong đó, khiến khuôn mặt yêu kiều càng thuần khiết, êm ả. Trong tâm trí chàng lập tức hiện ra một gương mặt trong sáng, rạng ngời khác, chàng cười thầm một tiếng.

Rất giống!

Chàng giơ tay, muốn chạm vào gò má non mịn đó, nhưng bàn tay do dự dừng lại giữa chừng, năm ngón tay từ từ nắm lại.

Đột nhiên chàng nghe thấy tiếng Linh Long, “Tham kiến vương gia!”

Mắt chàng chợt tối, lập tức tung người vọt lên sà ngang, ẩn nấp.

Hiên Viên Tiêu cau mày, vườn Ngô Đồng rất xứng với tên của nó, ngô đồng thâm viện khóa thanh thu (*) bên trong chỉ có một vườn hoa nhỏ, gây cảm giác vắng lạnh đìu hiu, cũ nát vô cùng, hoàn toàn không giống nơi ở của thiên kim tướng phủ. Nơi ở của hầu nữ tâm phúc của Liễu Chỉ Mi cũng tốt hơn bao nhiêu lần. Thảo nào nha đầu này muốn bán ta, xem chừng rất túng thiếu. Nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt Hiên Viên Tiêu lại sa sẩm.

(*) Nghĩa là ngô đồng ở trong đình viện sâu hút, bị giam hãm giữa những bức tường cao, ví với người phụ nữ bị lễ giáo trói buộc, không có tự do.

Cho dù túng thiếu, cũng không thể nghĩ ra trò hại người như vậy.

Linh Long luống cuống muốn vào báo với tiểu thư, nhưng bị Hiên Viên Tiêu ngăn lại. Không dám nói lời thứ hai, chỉ đứng nhìn vị vương gia tôn quý đó đi vào phòng của tiểu thư.

Hiên Viên Tiêu bước vào phòng, hai hàng lông mày chàng nhíu rất sâu, căn phòng quá đơn sơ, hầu như chỉ có bốn bức tường.

Mạt Ca đang ngủ say, không hề biết ánh mắt bên cạnh. Hiên Viên Tiêu thấy cô quá mệt cũng không quấy rầy, chỉ đứng bên cạnh giường, ngắm khuôn mặt chìm trong giấc ngủ, có thể nhìn thấy khuôn mặt không còn cảnh giác, đề phòng của nha đầu tinh quái này, thật hiếm hoi.

Lần đầu gặp cô, chàng quá đỗi kinh ngạc, không thể tin, ngoài hoàng huynh của chàng lại có một trang nam nhi quốc sắc thiên hương như thế, chàng vốn chỉ là hiếu kỳ, muốn xem trò hay, nên cùng cô chơi trò, cuối cùng đem thanh danh của mình hủy hoại trong một ngày. Về sau chàng mới dần dần hiểu ra, nha đầu này ngay từ đầu tiếp cận chàng là vì tiền. Trên đài đấu giá của Liên Nhân quán, khi nhìn thấy ánh mắt sảo quyệt, đầy toan tính đó, chàng đã ngầm thề nhất định phải tóm được nha đầu kia, dày vò một phen, để giải mối hận trong lòng.

Sau khi về cung, lúc họa lại chân dung cô, chàng lại chỉ vẽ giống năm phần, chính chàng cũng không hiểu vì sao.

Hôm nay mới vỡ lẽ, thì ra, chàng muốn để cô thoát tội.

Thực ra chàng đã sớm nhìn ra thân phận nữ nhi của cô, nhưng không muốn vẽ cô trong trang phục nữ nhi. Bây giờ nghĩ lại, chàng chỉ muốn tìm được cô, không phải vì muốn trừng phạt cô.

Hóa ra, cô lại là biểu muội của chàng, thật không thể ngờ.

Ánh mắt Hiên Viên Tiêu ánh lên dịu dàng, chàng thừa nhận, nha đầu này thật sự rất đặc biệt, chàng chưa từng gặp thiếu nữ nào thú vị như vậy, tinh ranh, lạ lùng, thông minh nhưng vẫn rất chừng mực.

Đó là mảnh ngọc thô.

Hiên Viên Tiêu âm thầm buồn bã, tại sao mười mấy năm qua, chàng không chú ý đến mảnh ngọc thô trong tiểu viện hẻo lánh này?

Phượng Thập Nhất náu mình trên sà ngang nhìn vẻ ngơ ngẩn mơ hồ trong mắt Hiên Viên Tiêu, chàng hơi nhếch mép. Thật thú vị vô chừng, Cửu tiểu thư của Liễu gia xem chừng đúng là một biến số lớn.

Hiên Viên Tiêu là chính nhân quân tử, không nán lại lâu trong phòng Mạt Ca, nhưng chàng có lời muốn nói với cô, cho nên đi ra sân chờ cô tỉnh giấc, nhân tiện muốn hỏi những chuyện đã xảy ra ở đây mấy năm qua.

Linh Long không biết vị vương gia có ý gì, cũng không dám nói nhiều, chỉ rụt dè đối phó với chàng.

Mạt Ca ngủ đến tận hoàng hôn.

Hiên Viên Tiêu nghĩ, chắc chắn cô quá mệt.

“Sao huynh lại ở đây?” Khi nhìn thấy Hiên Viên Tiêu ở sân, Mạt Ca rất đỗi kinh ngạc. Chàng đến tìm cô để tính sổ ư? Cô thầm nghĩ. Đúng là mình đã sai, nếu Hiên Viên Tiêu thực sự muốn tính sổ, cô cũng chẳng có gì để nói.

“Cửu biểu muội cuối cùng đã tỉnh rồi.” Chàng đã chờ ở đây đúng một buổi chiều. Nhưng trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, ấm như gió xuân tháng Ba.

“Họ hàng xa lắc. Vương gia cứ gọi muội là Như Phong cũng được.” Cô không với được vị hàng họ hàng quyền quý này.

Thấy chàng cười dịu dàng, có vẻ không định tính sổ với cô, nhưng thái độ chàng buổi sáng rõ ràng muốn ăn tươi nuốt sống cô. Thay đổi cũng nhanh thật.

“Tự nhi, muội luôn xa cách thế ư?”

“Vậy còn phải xem đó là người nào. Đối với muội, người ta chỉ có hai loại: một, khiến muội dễ chịu. Hai, khiến muội bực mình. Thật không may, vương gia thuộc kiểu người thứ hai.” Mạt Ca nói thẳng, không khách khí lòng thầm nghĩ chàng ta rốt cuộc định làm gì.

“Trái lại, muội khiến ta thấy dễ chịu.” Chàng cười vui vẻ.

Nụ cười này trong mắt Mạt Ca lại trở nên vô cùng thâm hiểm. Cô không tin người đàn ông này có lòng độ lượng lớn như vậy không chấp chuyện cô “có mắt không tròng”.

“Xem ra vương gia bị bán một lần vẫn chưa đủ, vẫn muốn bị bán lần thứ hai, muội rất vui lòng bỏ công sức.” Mạt Ca nói đùa.

Đúng như dự đoán, mặt Hiên Viên Tiêu sa sầm.

“Không được nhắc tới chuyện đó nữa! Tự nhi, nếu chuyện này để cậu biết, muội còn có thể đứng đây nói chuyện với ta không?” Chàng cười nhạt, lạnh giọng hỏi, vẻ dịu dàng vừa rồi đã biến mất.

Mạt Ca ngước mắt, bật cười, giống như nghe chuyện cười: “Vương gia, người không cần uy hiếp muội. Nhiều nhất cũng chỉ mất một tính mạng mà thôi, có bản lĩnh người cứ nói ra. Nếu không định nói, đừng giả bộ trước mặt muội.”

Hiên Viên Tiêu sửng sốt, sầm mặt nhìn cô. Mạt Ca lại tỏ thái độ bất cần.

Chàng bất giác phẫn nộ, nhưng không tiện bộc lộ. Tung hoành trên tình trường nhiều năm, chàng chưa hề gặp cô gái nào chàng không có được. Có điều, nữ nhi ương bướng bao nhiêu, cũng có cách thuần phục.

“Muội có chỗ dựa không sợ gì. Nhưng mà, Tự nhi, đừng trách ta không cảnh cáo muội, tốt nhất muội nên chừng mực một chút. Ở Liễu gia mà quá thể hiện mình là việc làm ngu xuẩn.” Hiên Viên Tiêu lạnh lùng cảnh cáo cô.

Vừa rồi chàng bất cẩn nói ra sự thân mật của Mạt Ca và Vệ Minh Hàn ở cổng thành, khiến Liễu Tĩnh nảy sinh hiếu kỳ đối với cô Liễu Tĩnh vốn định dùng Liễu Chỉ Mi để lôi kéo Vệ Minh Hàn, bây giờ có lẽ ông ta đã nghĩ đến Liễu Chỉ Tự. Chàng không muốn cô lấy Vệ Minh Hàn.

“Đa tạ vương gia, muội sẽ ghi nhớ.” Mạt Ca lạnh nhạt nói, “Vương gia, trời tối rồi, vương gia không tiện tiếp tục lưu lại đây để tránh kẻ dưới đàm tiếu, mời vương gia đi cho.”

Hiên Viên Tiêu nhìn cô một cái, bực bội, phẩy ống tay áo bỏ đi.