Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi

Chương 7: Bái kiến vương gia




Thời tiết những tháng đầu xuân luôn khiến tâm hồn người ta phơi phới. Ánh nắng mặt trời lúc nào cũng nhợt nhạt , nhưng ấm áp , ngay cả những đám mây trắng cũng lười biếng lượn lờ tùy theo từng cơn gió. Trong cái tiết trời này , con đường đến thành Tùy châu cũng dường như không còn xa nữa. Hai bên là hai hàng cây , xanh mơn mởn , thỉnh thoãng rì rào theo từng cơn gió thổi đến , linh hoạt như múa.

Trên đỉnh của ngọn cây bạch đàn cao nhất của khu rừng. Gió lồng phe phẩy thổi , một nam nhân, tùy ý điểm một vị trí trên một nhành câu, dùng khinh công chế trụ điểm ấy, mặc cho các cành lá vẫng còn huy vũ, mà đứng vững vữa trời. Mái tóc đen dài xỏa tung bay bay , vạt áo cũng phất phơ trong gió. Đôi con ngươi đen sắc xảo lóe lên một tia sáng, nhìn về thành lũy cao lớn phía Tây mà người bình thường dù nhìn thể nào cũng không thấy được.

Giờ này mới là giờ Mẹo , nếu nghỉ chân một chút , đi thư thả đến giữa trưa cũng đến được thành Tùy châu.

Nam tử thong thả đáp xuống một nhánh cây, từ trong vạt áo lấy ra một túi đựng nước. Vừa uống nước nam tử vừa nhìn xuống con đường bên dưới, nghe đâu ở đây thường xuất hiện cướp, không biết hắn có cơ may gặp cướp không nữa. Nam tử trong bụng thầm cười, hắn cũng muốn gặp cướp.

Chỉ là khi tầm mắt dừng phía dưới đột nhiên hắn bắt gặp một bóng dáng nhỏ màu trắng, chỉ tầm mười mươi tuổi, bộ dáng thong thả ung dung, nhưng là như vậy tự nhiên thoải mái, lại có một điểm thu hút, khiến người ta không dời mắt đi được. Nam tử hơi nhíu mày, bạc môi mỏng câu lên. Thú vị.

Không khí thoáng đản, gần gũi, trong lành, khiến tiểu tử kia thích thú không thôi , vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh , trong lúc vô tình hồng ngươi lóe lên hơi lay động. Một đường hắn nhàn tản theo hướng Tùy châu đi tới. Chiết phiến trong tay thỉnh thoãng lại phe phẩy. Nghe đâu gần đây thường hay có cướp.

Quả nhiên có cướp thật, tiểu tử bộ dáng thong dong đi, thì đột nhiên có tiếng rầm rầm của bước chân vang lên. Từ trong chỗ ẩn nắp lóe lên ánh sáng bạc của đao kiếm, bất thình lình một toán cướp xông ra, kẻ nào cũng mặt mày hung tợn, thấy trước mắt chỉ là một tên tiểu tử thì càng hùng hổ.

Người đầu lĩnh có khuôn mặt đáng sợ, còn có vài vết sẹo chạy dài, hùng hùng hổ hổ, quơ đao, quát : “ Đường này là do ta mở , cây này là do ta trồng , người đi qua đây phải nộp mại phí.” Tiện thể nhếch miệng lộ ra hàng răng vàng khè , lởm chởm, râu ria xổm xàm, trên người đầy những hình săm hung thần.

Trái lại khí thế dọa người của hắn , dường như không bị khí thế của đám người làm cho kinh sợ, tiểu tử kia cười cười : “ Vi huynh đài này , huynh nói vậy , huynh có biết cây này trồng bao năm không? Đường này mở khi nào?” Nhún vai, kịch bản cũ, nhàm chán quá trêu chọc tên này một chút cũng được.

Thấy bộ dáng không sợ chết của hắn, lão mổ kia càng tức tối, dùng đao chỉ về hướng tiểu tử quát : “ Tên cẩu tử kia không cần nói nhiều , hôm nay ngươi rơi vào tay lão tử ta , thì bạc của ngươi chính là bạc của ta.” Trong lòng lão nghĩ : Tên tiểu bạch kiểm chân yếu tay mềm này , hẳn là công tử nhà phú quý nào đó , ắt hẳn sẽ có không ít bạc , nhưng tiểu tử kia ngược lại lại nói...

“ Thứ cho ta , hôm nay ta không mang theo bạc.” Rồi hắn bày ra bộ dáng bất đắc dĩ, giơ hai tay, không có tay nải, không có túi tiền, không có bạc, ngươi đòi mà ta không có thì làm sao mà đưa đây.

“ Cẩu tử chớ nói nhiều , có đưa không? Nếu không , thì đao kiếm vô tình a.” lão mỗ nhất quyết không tin người như nàng lại không có mang theo bạc , muốn không đưa thì không xong với lão đâu.

Một tiếng ‘cẩu tử’ , hai tiếng ‘cẩu tử’ thật là chói tai a. Tiểu tử kia đột nhiên cười rất chi là tươi , ngoái ngoái lỗ tai nhìn hắn , hỏi ngược lại : “ Nói cẩu tử là nói ai a?” trong lòng lại : âm thầm cười trộm. Nói ngươi ngu ngốc , thế nào cũng rơi vào bẫy.

Lão đầu kia cũng không suy nghĩ nhiều trả lời ngay luôn. “ Cẩu tử là nói ngươi a.” nói xong lão mới nhận thấy câu này của mình có điểm kỳ quái. Mấy huynh đệ phía sau cũng cảm thấy kỳ quái. Không đợi bọn họ nghĩ ra hắn đđalên tiếng lẩm nhẩm.

“ Là cẩu tử nói ta. Cẩu tử nói a.” Tiểu tử nghe đến liền phá lên cười , rất không để mặt mũi. Khóe mắt liếc thấy biểu tình giận sôi của lão đầu kia , càng nhìn không thể ngừng cười được.

Bên kia , lão đã tức đến sôi não rồi , khuôn mặt nộ khí đến đỏ lựng muốn xung huyết , đường đường cầm đầu một toán cướp như lão , làm thổ phỉ cũng đã được mười mấy năm , nay lại bị một tên tiểu tử làm cho mất hết mặt mũi , tất không phục a. Nhìn lại toán người phía sau , không nói hai lời : “ Các huynh đệ xông lên , ta không tin thằng nhãi này lại không giao bạc ra.”

Khuôn mặt vốn còn đang cười không ngừng được của hắnrở nên nghiêm túc , nhẹ nhàng hô “ Dừng” những mỗ nam kia cũng không tự chủ được dừng lại , mâu quang giáng sắc mang một chút ý cười , cùng ý đánh giá nhìn về phía một vòm cây bên phải. “ Huynh đài , huynh còn không xuất hiện thì đừng trách tiểu đệ này hẹp hòi , xem kịch mà thu mại phí a.” chiếc phiến trong tay phất lên , trong âm thầm nhẹ nhàng khởi động cơ quan , một ngân châm phụt bay về phía đó , đâm vào một thân cây mà không hề ngừng lại , xuyên qua bay ra sau. Người vốn nãy giờ xem kịch , vì tránh nó mà lộ diện , dùng khinh công đáp xuống ngay bên cạnh nàng , nhếch môi cười không nói.

Tự thấy hôm nay đi ra ngoài không coi ngày , bọn cướp dù có ngu ngốc cũng biết hai người vốn không phải người thường. Nhất là cái tên râu ria lởm chởm kia, không chừng là nhân sĩ gian hồ, chỉ là tên công tử da trắng thì họ còn cảm thấy khả quang , nhưng có thêm một tên thiếu hiệp võ công chắc chắn hơn hẳn bọn chúng , bọn chúng trước giờ chỉ cướp hàng của thương buôn chân yếu tay mềm, nên lấy đại cục làm trọng. Lão đầu dù biết là rất mất mặt, mạng quan trọng hơn mặt rút lui rồi tính, đành quay đầu ra đằng sau hô. “ Rút lui.” Cả bọn chạy theo hướng ngược lại , mấy chốc liền không còn một bóng dáng.

Nhìn trò ngố này , tiểu tử kia còn vui vẻ bồi họ một câu : “ Ớ! Không cướp nữa sao , mấy huynh đài?”

Lần đầu tiên nam tử thấy có kẻ lại muốn người khác cướp tài sản của mình , khóe miệng giật giật. Lòng hứng thú với thiếu niên trước mắt càng thêm đao dạt.

Tác giả: Từ chương này trở đi để phục vụ lối hành văn dành cho truyện nữ phẫn, mị sẽ luôn dùng lối suy nghĩ của nam chính, tình tiết liên qua đến nữ chính sẽ được miêu tả qua cái nhìn của nam chính.

Mắt thấy bọn cướp kia đã chạy mất hút, thiếu hiệp kia mới nhìn sang vị thiếu niên thú vị đứng bên cạnh mình. Sờ sờ râu trên mặt, bạc môi mỏng tinh tế nâng lên. " Không biết tiểu huynh đệ từ đâu đến? Muốn đến Tùy châu chăng?" Tùy châu rồi đến Phong, Thanh, Cửu, Lôi, Trọng châu, cuối cùng là đến Hà Châu nơi diễn ra đại hội võ lâm. Thời gian còn dài huống hồ hắn cũng muốn kết giao nhiều bằng hữu, tỷ như tiểu huynh đệ trước mắt chẳng hạn.

Đôi hồng tử ngươi của thiếu niên kia, dời đến người của nam tử kia. Ánh mắt chợt hiện lên vẻ kinh ngạc như tìm thấy một thứ gì đó cần tìm vậy. Nhưng biểu tình thu lại rất nhanh, nhanh đến mức nam tử kia cũng không nhận ra. Phủi phủi bụi đường dính trên người, thiếu niên cười cười. " Tiểu đệ họ Vân tên Minh, nguyên là một đường đi đến Tùy Châu, lỡ đường gặp cướp. Đa tạ vương gia ra tay giúp đỡ." Rồi cúi đầu cấp cho nam tử trước mắt một cái lễ.

Gặp cướp? Không phải lúc nãy còn trò chuyện rất vui vẻ sao? Nhưng nghe đến sau... Vương gia? Nam tử hơi nhướng mày, khuôn mặt vẫn bình thản, sau đó mới cười cười, bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ, bá vai tiểu huynh đệ kia nói. " Vân đệ, ta nói đệ làm người không nên nói đùa. Làm sao đệ lại nghĩ ta là vương gia?" Trên đời này người giống người rất nhiều, nam tử vẫn hề hề, nhìn đi có vương gia nào ăn bận như thiếu hiệp râu ria lổm nhổm, trông già dặn như hắn không?

Nhưng cái chính là hắn quên mắt trên đời này còn có một người gọi là Tam vương gia. Nhắc đến Tam vương gia, cả Hiên Thiên Quốc này không người nào không biết. Nghe đồn so với đám hoành trữ có nề nếp gia giáo sống trong hoàng cung chịu sự giáo dưỡng có quy tắc thể hiện đầy đủ phong phạm của bậc vương giả ấy. Thì Tam vương gia - Hoàng tử mà Cảnh đế yêu thương nhất lại nổi danh khắp thiên hạ là một kẻ bất tài vô dụng, là u nhọt của hoàng thất, bốn tuổi đã xuất cung, nghe đâu là làm thiếu hiệp rỗi hơi nào đấy. Đứng trong hàng ngũ hoàng thất, hắn so với Tứ hoàng tử bị bệnh từ nhỏ, giáo dưỡng còn không bằng. Chính là Tam vương gia đi không đổi tên ngồi không đối họ - Vương gia bao cỏ - Dạ Phong Thần.

Thấy bộ dáng kinh ngạc còn có chút gọi là vinh hạnh của hắn, thiếu niên kia vẫn là một bộ đinh đóng cột khẳng định. " Bái kiến Tam vương gia." Người trước giờ hễ thấy qua một lần tiểu tử này chưa từng quên, huống hồ đây còn là người mà hắn đang tìm kiếm. Đúng là xảo hợp.

Lần này, nam tử cũng thu liễm lại nghiêm túc nhìn tên tiểu tử, mặt hoa da phấn, có chút giống nữ tử, nhưng nhìn lại thì rõ ràng là nam diện. Toàn thân hắn mặc trường bào đơn giản màu trắng tóc buộc lên bằng một dãi lụa màu trắng, ngoài chiếc phiến và một mảnh bảo ngọc giắt bên hông, trên người không có hành lí. Hơn hết quanh thân khí chất thanh nhã, giọng nói từ tốn lại vô cùng dễ nghe? Là văn nhân? Sau nam tử mới nhìn đến gương mặt, con ngươi? Hồng sắc??? Từ năm bốn tuổi đi chu du thiên hạ tới giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua người có hồng nhãn tử như vậy. Nếu có, đặc biệt là người có thể nhận ra hắn ngay từ lần đầu tiên gặp thế này thì tiểu huynh đệ trước mắt là người thứ nhất. " Vân đệ, lễ tiết quá. Phiền phức. Cứ gọi ta là Phong huynh là được." Coi như thừa nhận vậy.

" Phong huynh, ta cũng một đường đến Tùy Châu. Không biết huynh có định dự đại hội Võ Lâm?" Đại hội võ lâm, nghe là biết nơi hội tụ nhiều cao thủ rồi, lần này không biết chuyện gì hay sẽ xảy ra đây. Mà lần này hứa hẹn là có đại sự xảy ra. Thật là chờ mong...

Cũng đến đại hội võ lâm? Vậy coi như cùng đường. " Ta cũng đến đó. Không biết Vân đệ có nhã hứng đi cùng ta." Hắn trước giờ không có thói quen đi chung với người khác ngoài những khi có chuyện hắn mới miễn cưỡng đi cùng người. Lần này là ngỏ ý cùng tiểu huynh đệ Vân Minh, là lần đầu tiên. Huống hồ, sau khi nói lời này hắn đột nhiên cảm thấy nếu tiểu huynh đệ này đi cùng, con đường đến Hà Châu sẽ bớt nhàm chán.

" Từ chối không bằng tuân mệnh." Vân Minh phe phẩy chiết phiến cười cười.

Lúc này, Dạ Phong Thần mới quay sang hỏi. " Ta nghĩ không ra vì sao đệ lại nhận ra ta là vương gia?" Trước giờ đi khắp thiên hạ chính là chưa lần nào được người nhận ra a.

Vân Minh mới cười chỉ chiếc phiến vào mảnh ngọc bội giắt bên hông của hắn. " Tử Long Tùy Hải." Trước giờ Vương gia kiên kị dùng Long làm tín vật trừ hoàng đế và Thái tử ra mọi vật dụng của các hoàng trữ khác đều không được dùng qua, nếu bị bắt gặp chính là tội phản nghịch, phạt nặng thậm chí bị đày ra biên ải, tịch thu gia sản, thậm chí bị khai trừ trong hoàng tộc biếm thành dân thường. Nhưng Tam hoàng tử lại khác, mặc dù không được phong làm thái tử nhưng trước nay xét về phong thưởng không thua kém thậm chí còn hậu hơn. Chỉ tiếc là Tam vương gia này bận vân du tứ hải nên không ở phủ mà hưởng thụ lâu.

Nói đâu xa, Vân Minh chỉ cần nhìn y phục trên người hắn, vãi vóc nếu không nhằm được dệt từ hải tằm, được nuôi dưới tận vực sâu vạn trượng dưới có cái đầm nước, mỗi năm chỉ xuất ra ba thước vãi, muốn lấy được là trăm khó vạn khó, vậy mà lại được dành cho hắn. Hay mảnh ngọc kia chẳng hạn, trên đời chỉ có một khối duy nhất, là chân truyền của đế vương Hiên Thiên quốc, chính tay Cảnh đế ban cho Dạ Phong Thần. Ngọc như người, hễ người nào nhìn thấy ngọc này đều như thấy hoàng đế vậy.

" À ra là vậy..."

Nói đoạn bước chân của hai người cùng hướng Tùy Châu mà đi.