Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi

Chương 9-2: Bày kế (2)




Sau khi ăn xong cơm trưa , theo ý vị huynh đệ nào đó , hai người lại bắt đầu đi vòng vòng các phố của thành Tùy châu này tìm thời cơ. Trước khi đi Dạ Phong Thần không quên dặn dò tiểu đệ của mình mang lại chiếc mặt nạ kia, với khuôn mặt họa thủy đó, ra đường không sinh sự gì mới là lạ. Hai người đi một lượt thĩnh thoãng ghé vào các hàng quán, hay tham thú, ngoạn cảnh này nọ. Nhưng đáng tiếc chưa đi được bao lâu thì phía sau đã có một nhóm người tức tốc đuổi theo. Không cần nói cũng biết những người này là ai , đến thành này chưa tới một ngày người duy nhất mà họ ‘đắc tội’ đến ngoài Bạch đại công tử ra thì còn ai , tất nhiên không bao lâu nữa là sẽ ‘đắc tội’ tới toàn bộ Bạch gia.

“ Các ngươi , đứng lại!” mỗ nam tay mang đao lớn hùng hùng hổ hổ chạy về phía hai người. Theo sau là một toán nam nhân cầm theo gập gộc , dao mác cuối cùng là một tên công tứ mặc đồ màu sắc lòe loẹt – Bạch đại công tử , nhàn nhã theo sau.

Lúc này hai người họ đang đứng trước một sạp bán quạt, tay Vân Minh cầm một cây quạt phất phất tỏ vẻ rất vừa ý, ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy đám người kia, ánh mắt lướt qua phía Dạ Phong Thần, rồi nhẹ nhàng nói với ông lão bán quạt. “ Lão bá , chốc nữa sẽ có đánh nhau , bá lấy bạc này rời đi , nếu thích thì cứ ra kia uống trà xem tỉ võ.” Nói xong còn nở một nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân , chiếc phiến trong tay chỉ về một quán nước ven đường cách đó không xa.

Bán một chiếc quạt mà được tới tận một đĩnh bạc đương nhiên là rất lời, dù bán cả cái sạp này của lão cũng chỉ được một phân mười. Thấy bạc trong tay lão bá kia, không mấy quan tâm chuyện gì sắp xảy ra nữa nhanh chóng cầm chắc bạc nhét vào áo rồi dời đi , không quên ngoái đầu lại nói một câu. “ Đa tạ công tử.”

Nhìn về phía trước một đám nam nhân chạy lại , cũng rất nhanh chóng bao vây hai người trong một vòng tròn. Trong dám người tên Bạch đại công tử ăn mặc lố lăng bước ra , nhìn tình thế hai người bị vây trong mấy mươi mỗ nam lực lưỡng , một cái tiểu công tử bóng dáng nhỏ nhắn , một tên thiếu hiệp mới tầm nhị tuần , làm sao mà so với mấy tráng nam mà hắn đem lại , thấy vậy gã ta liền cười một cách khoái trá. “ Hô...Hô...các ngươi xem... có phải là bây giờ nên van xin bổn công tử ta tha cho một cái mạng không?” khuôn mặt dài hoàn toàn là hả hê và đắc ý , như bảo ‘Tội nghiệp chưa bị vây rồi , cầu xin bổn công tử đi’. Cười đã gã chuyển thành phẩn nộ , khuôn mặt phút trước còn là nét cười liền hóa thành mặt mày hung tợn , giọng nói vừa ngả ngớn vừa đe dọa. “ Các ngươi nên nhớ thành này là Tùy châu , lúc các ngươi còn ở trong Vân Nhã lâu thì ta tha cho , may ra còn thoát. Nhưng khi dám đi lại trên đường cái thì coi như hôm nay bổn công tử sẽ cho các ngươi một bài học đáng giá.” Hai tên này sẽ phải quỳ xụp và van xin hắn thôi.

Nắm hờ bội kiếm trong tay , Dạ Phong Thần không nghĩ với mấy tên có sức mà không có võ này có thể làm gì được hắn. Nhưng hắn muốn mọi chuyện minh bạch , xem tên công tử tự hạ nhục chính mình trước mắt mọi người. “ Chúng ta với ngươi không quen không biết , khi nào lại gây sự với ngươi chứ???.”

“ Thần ca , thật cao minh nga.” Vân Minh bên cạnh nén cười nói nhỏ.

Tên công tử thấy Dạ Phong Thần như thế mà còn không biết mình đã đắc tội khi nào , và đã đắc tội với ai sao? Rõ ràng là không coi bổn công tử ra gì mà. “ Ngươi còn nói , chính hai ngươi khiến bổn công tử luống cuống tại Vân Nhã lâu còn nói không nhớ.”

“ Thất thố gì a?” Vân Minh phụ họa còn nhún vai làm ra vẻ không biết gì?

“ Còn không phải các ngươi làm bổn công tử bất động , cản đường bổn công tử đi lên tầng ba của Vân Nhã lâu sao? Đúng là không coi ta ra gì?” Nghĩ tới họ cư nhiên được đi lên trên , tức giận trong lòng hắn càng dâng cao. “ Các ngươi là ai chứ , Vân Nhã lâu không nể mặt ta , lại cho các ngươi lên đó. Họ đối với ta thế nào , tất cả ta sẽ tính trên người các người các ngươi.”

Lúc đó hắn bị điểm huyệt tất nhiên chuyện này có rất ít người nhìn thấy Vân Minh ra tay như thế nào , nhưng Dạ Phong Thần thì tận mắt thấy. Bất quá muốn nhỉn ra điều này không phải là người bình thường có thể. Tên công tử này rõ ràng là muốn hồ ngôn. Khuôn mặt Dạ Phong Thần đen lại , rất không vừa ý đối với lời của hắn nói. “ Ngươi có bằng chứng gì không mà đổ cho chúng ta.”

Dân chúng đã tập trung thành một vòng xung quanh nhìn một màn này , trong lòng lại âm thần vì nàng và Dạ Phong Thần cầu phúc , ánh mắt nhìn tên công tử càng thêm một tia câm ghét thấy rõ. Nhìn đi , một tên công tử hống hách làm càng , không coi vương pháp ra gì , Vân Nhã lâu tầng ba trước giờ là đâu chứ , không ít hơn một lần người của Bạch gia đến đó gây sự , còn muốn lên tầng ba , cho dù họ có là lão bản thì cũng không đồng ý. Bây giờ lại hùng hổ đòi đánh người trước thanh thiên bạch nhật. Thực khiến cho người nhìn thấy đã chướng mắt.

Nghe những lời nghị luận của bá tánh , càng khiến hắn tức giận hơn , không nói đôi lời liền nhìn đám gia đinh đi theo ra lệnh. “ Bổn công tử không muốn nhiều lời. Tất cả xông lên cho ta!”

Đám người này chỉ là hạng cậy mạnh , không có võ công gì , chỉ có tên công tử là được tầm một chút , đủ cho Dạ Phong Thần xỉa răng. Nhìn những tên mỗ nam lấy khí thế mạnh mẽ chạy về hướng mình , hắn liền đẩy Vân Minh ra sau. “ Vân đệ , đệ không biết võ công nên tránh đi thì hơn.” tiểu tử này không biết võ nghệ, lại thích ngao du giang hồ??? Đột nhiên hắn cảm thấy trên đường đi còn phải hảo hảo bảo vệ tiểu đệ nhà mình cần thận.

Vân Minh lùi về sau ba bước , cách một khoãng cách an toàn với màn đấu đá đó , đứng một bên vừa nhìn vừa ngáp , đúng là không có tính khiêu chiến tí nào.

Đối mặt với hai mươi mỗ nam , khí thế hùng hổ , Dạ Phong Thân tuốt kiếm ra khỏi võ , ánh mắt sắt lạnh nhìn về phía họ , khóe môi chậm rãi nhếch lên nụ cười. Bất chợt một giọng nói cắt ngang...

“ Thần ca , huynh nhẹ tay thôi , đừng có giết người a.” nhỏ giọng chỉ có hai người nghe được. “ Chỉ tàn phế được rồi.” nàng nói xong cũng kéo ngay một cái ghế của lão bán quạt ngồi bên cạnh nhìn. Trong lòng âm thầm đếm 5...4...

Nét cười trên khuôn mặt hắn càng sâu , tiểu huynh đệ này rất có khiếu hài hước nha. Không cần nhìn về phía những mỗ nam đó , kiếm cũng đặt lại vào vỏ , tụ kình lực vào lòng bàn chân , khi đám người còn cách hắn ba thước thì chân hắn giẫm nhẹ lên đất.

1...0...“ Ầm...” một đám mỗ nam nằm ngã lăng trên đất , rên rĩ. Xui xẻo nhất vẫn là kẻ đứng cuối cùng vừa bị ngã vừa bị một đám mỗ nam nằm đè lên vốn đã hôn mê bất tỉnh. Tên sai vặt vốn đi theo hắn lúc hoàn hồn mới nhận ra , liền hô hoáng. “ Công tử , công tử , người không sao chứ.”

“...” Bất tỉnh nhân sự.

Đám nam nhân kia cũng nhanh chóng đứng dậy , thấy hôm nay thật không may gặp phải cao thủ võ lâm rồi , bất quá họ vẫn không xem là mình đúng hay sai. Một đường khiêng công tử nhà mình về trước , còn về mà bôi thuốc nữa chớ , lúc đi ngang qua hai người vẫn không quên. “ Các ngươi chờ đấy chúng ta sẽ báo quan.”

Lời này không làm cho hai người họ quan tâm gì mấy , thực lòng mà nói họ còn muốn mấy tên đó đi báo quan nữa đấy chứ. Vân Minh đứng dậy , phẩy phẩy quạt phủi bớt bụi. Nhìn lại hiện trường , hoàn hảo , không có bất kỳ sạp hàng nào bị hư hỏng. “ Thần ca , huynh thực biết dè chừng nha , lần sau đệ lại cho huynh ra mặt nữa.” vỗ vỗ vai hắn khen ngợi.

Dạ Phong Thần vốn không nghĩ nhiều , hắn hoàn toàn không biết mình đã rơi vào dự định tính kế của ai đó rồi. Chỉ thấy đánh mới đó chưa đã tay. Hai người cũng không nán lại bắt đầu tìm thời cơ tiếp tục.