Vương Gia Cầu Hưu Phi

Chương 11: Xử Phạt




Mọi người trong phòng đều đang nhìn Tiêu Hồng Dữ, mà hắn lại thất thần nhìn Thẩm Sơ Vi.

Nàng ban ngày và ban đêm trêи giường như hai người khác nhau.

Mỗi một hành động đều hợp theo lễ nghi, khiến người khác không thể tìm ra lỗi sai, nhưng sâu vào đó lại mờ ảo không không rõ ràng.

Hắn vẫn luôn cho rằng nàng không hề để ý bất cứ việc gì.

Nhưng lần trước, sau khi phát hiện trong lòng nàng có “Thạch Đầu ca ca”, hôm nay hắn lại biết thêm việc nàng rất quan tâm nha hoàn nhỏ của mình.

Hắn từng kêu người quan sát Toái Trúc Hiên kỹ càng, mà kết quả thuộc hạ báo cáo chính là Vương phi chưa từng bước vào Tử Điệp Hiên một bước, cũng chưa từng làm khó Minh Nguyệt cô nương.

Mà ngày hôm nay, vì một nha hoàn mà nàng lại đặt chân đến đây, thật sự khiến hắn rất bất ngờ.

Hắn muốn nhìn xem nàng có thể làm được chuyện gì vì nha hoàn của nàng?

Có ý tưởng nên Tiêu Hồng Dữ thấp giọng nói: “Người hầu hạ bên người Vương phi thật sự không biết cẩn thận gì cả. Hôm nay cũng may Nguyệt Nhi chỉ trầy da một ít, cũng không đáng lo, nếu xử lý qua loa thì sau này đụng phải quý nhân thì nàng có thể gánh vác sao?”

Thu Lộ vốn đang quỳ, không bị trói cũng không bị thương, giờ phút này nghe lời nói lạnh lùng sắc bén của Tiêu Hồng Dữ thì liền sợ hãi, e sợ khiến Thẩm Sơ Vi bị liên luỵ nên vội quỳ trêи mặt đất, không ngừng dập đầu: “Thường ngày Vương phi thường dạy dỗ nô tỳ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, hôm nay là do nô tỳ sơ ý qua loa, cầu Vương gia trừng phạt.”

“Thu Lộ……”

Thẩm Sơ Vi nhìn trán của nàng đập xuống mặt đất cứng rắn, không được mấy cái liền đỏ một miếng lớn nên cực kỳ đau lòng, vội đi qua kéo nàng: “Ngươi đứng lên trước đi.”

“Vương phi, là ta không tốt, Vương gia phạt ta là đúng, ngài đừng động vào ta.” Tuy tuổi của Thu Lộ không lớn nhưng xưa nay rất bảo vệ chủ tử.

Bây giờ bọn họ ở Sở Vương phủ, Tiêu Hồng Dữ không lên tiếng thì đương nhiên nàng cũng không dám đứng lên, cũng lo lắng vì mình mà Vương gia giận chó đánh mèo lên chủ tử nhà mình.

Thấy nàng như vậy, Thẩm Sơ Vi càng cảm thấy khổ sở.

Có thế nào thì Thu Lộ chỉ phạm một sai lầm nhỏ, sao nàng lại không biết Tiêu Hồng Dữ muốn mượn chuyện này mà làm khó nàng chứ?

Chỉ là, nếu ở Toái Trúc Hiên thì được, hôm nay nhiều người ở đây như vậy mà ý của hắn rõ ràng là muốn khiến nàng chịu khổ.

Thẩm Sơ Vi hơi nhắm mắt, mở lên lần nữa, con ngươi của nàng trở về lạnh nhạt như thường.

Nàng quỳ xuống trước Tiêu Hồng Dữ, nhẹ giọng nói: “Nguyên nhân do thϊế͙p͙ thân dạy dỗ không nghiêm, Vương gia muốn phạt thì thϊế͙p͙ thân nguyện tiếp nhận với Thu Lộ.”

Phản ứng của nàng khác xa với dự kiến của Tiêu Hồng Dữ.

Hắn híp cặp mắt phượng, nặng nề nhìn nàng, nửa ngày cũng không hé một tiếng.

Mắt thấy bầu không khí đã vào bế tắc. Giang Minh Nguyệt ở kế bên lôi kéo cánh tay của hắn mà dịu dàng khuyên nhủ: “Gia, cũng không phải chuyện lớn gì cả. Ngài cần gì phải tức giận như thế, ta cũng không bị thương gì nhiều cả, ngài nhìn mặt mũi của Nguyệt Nhi mà không truy cứu chuyện này nữa được không?”

Nàng dứt lời, sắc mặt của Tiêu Hồng Dữ mới ấm áp một ít, hắn nhìn chủ tớ Thẩm Sơ Vi đang quỳ trêи mặt đất, lạnh nhạt nói: “Vương phi đã nguyện lãnh phạt thay nha hoàn thì trở về chép gia pháp của vương phủ 300 lần đi.”

“Tạ vương gia.”

“Ngày mai phải có.”

Ngày mai…… thật sự rất gấp!

“Vương gia……” Thu Lộ há mồm muốn cầu xin, nhưng Thẩm Sơ Vi đã kéo nàng quỳ xuống đất dập đầu.

“Vâng.”

Trong lúc đứng dậy, đôi mắt hạnh hơi quét lên, lơ đãng mà nhìn về phía chủ tọa của nội đường.

Chỉ thấy Tiêu Hồng Dữ mặc một bộ cẩm y, tư thế thoải mái dựa vào trêи giường. Khóe môi của Giang Minh Nguyệt khẽ cong lên, đang đưa quýt vừa lột vỏ xong vào miệng hắn.

Hai người, thật sự là trai tài gái sắc, ân ái thắm thiết, Thẩm Sơ Vi không lên tiếng mà lui ra ngoài.

Ra khỏi Tử Điệp Hiên, Thu Lộ liền uất ức đến khóc lên: “Vương phi, đều do ta không tốt, làm hại ngài bị tủi thân rồi. Ta không có cố ý, vừa rồi ta đang hái hoa, ai biết Giang Minh Nguyệt kia lại yên lặng không chút tiếng động đứng phía sau ta, ta hoàn toàn không biết gì hết.”

“Thu Lộ, đừng khóc, ta không sao cả.”

Nhiêu đó thì sao có thể tủi thân chứ? Chỉ khiến trái tim nàng càng thêm rắn chắc hơn thôi.

Nàng có thể làm một Sở Vương phi đoan trang, cũng có thể làm một nữ chủ nhân hiền lương thục đức.

Chỉ là, nếu trong lòng của phu quân không có nàng thì nàng… cũng sẽ không hy vọng xa vời gì nữa.

Hắn có mỹ nhân của hắn ở bên thì nàng chỉ mong muốn một cuộc sống êm đềm.

Vì Tiêu Hồng Dữ muốn vào ngày tiếp theo nên vừa về Toái Trúc Hiên một hồi, Thẩm Sơ Vi liền đến bàn chép nghiêm túc, điều mục trong gia pháp của vương phủ rất nhiều, rất nhiều thứ Thẩm Sơ Vi chưa từng nghe thấy. Nàng đã luyện chữ quen nên chép những thứ này cũng bình tĩnh từng nét bút, nghiêm túc chuyên chú, Thu Lộ vốn định chép cùng nhưng chữ viết của nàng kém Thẩm Sơ Vi rất nhiều nên đành phải vừa mài mực vừa thêm trà hầu hạ.

Qua giờ Tý, nhóm người hầu của Thẩm Sơ Vi đi ngủ, Thu Lộ vốn muốn kiên trì ở bên nhưng Thẩm Sơ Vi lo lắng ban ngày nàng đến tháng nên mạnh mẽ khuyên nàng đi nghỉ một lát.

Sau khi cắt tim đèn thì ngọn đèn dầu lại sáng ngời, Thẩm Sơ Vi ngồi ở ghế, thẳng lưng, tập trung bình tĩnh chép, đến nỗi có người vào trong phòng cũng không phát hiện.

Mãi đến khi chép xong, hai chân đứng dậy đi hong khô thì nàng mới phát hiện Tiêu Hồng Dữ đã tới từ bao giờ, đang dựa nghiêng trêи giường cạnh bàn, không chút tiếng động nhìn nàng.

Ánh mắt của hắn rất sâu, không thể nhìn ra vui giận. Thẩm Sơ Vi không biết hắn đến vì lý do gì, đứng dậy hành lễ với hắn: “Vương gia.”

“Đứng lên đi. Chép được bao nhiêu rồi?”

“Còn lại 183 lần.”

“Ừ.” Tiêu Hồng Dữ đứng dậy, đi đến bàn phía sau mà nhìn. Chỉ thấy trêи giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, chữ viết của nàng xinh đẹp thanh tú có ý nghĩa, nét bút độc đáo, không khỏi nhướng mày tán dương: “Chữ không tệ.”

“Tạ vương gia.”

“Lại nói tiếp, cũng đã lâu bổn vương chưa chép lại, cũng nên viết một lần.”

Thẩm Sơ Vi nghe vậy liền rời khỏi chỗ, chấm mực trêи bút rồi đưa cho hắn.

Tiêu Hồng Dữ nhận lấy, nhìn dòng mẫu ở bên cạnh rồi bắt đầu đặt bút viết.

Hắn viết rất ổn, tốc độ cũng cực mau, như rồng bay rắn múa, rất nhanh đã xong một tờ.

Thẩm Sơ Vi thoáng nhìn trong lúc lơ đãng, chỉ cảm thấy chữ của hắn vô cùng tiêu sái, cực kỳ quen mắt, nghĩ một hồi nàng mới nhớ mình đã nhìn thấy bên ngoài Tử Diệp Hiên vào buổi chiều.

Yêu sâu đậm như thế nào mới có thể tự mình viết tấm biển đó?

Trong lúc mất tập trung, Tiêu Hồng Dữ đột nhiên nhẹ nhàng đẩy nàng.

“Vi Nhi, mài mực cho bổn vương.”