Vương Gia Cầu Hưu Phi

Chương 2: Gặp Nạn




“Tiểu thư, chúng ta trở về thôi, phu nhân sẽ lo lắng mất.”

Trêи đường nhỏ của ngoại ô phía Tây Bắc kinh thành, Thu Lộ không ngừng khuyên Thẩm Sơ Vi.

Hai người đến chùa Bàn Nhược với Thẩm phu nhân đã hơn ba ngày rồi.

Mới đầu, Thẩm Sơ Vi còn yên lặng đợi trong chùa, nhưng mà đã qua lâu rồi nên nàng cũng thấy nhàm chán.

Chín tuổi, là tuổi ham chơi.

Huống chi, vì là đích nữ (*) của Trung Nghĩa Hầu phủ nên cơ hội ra ngoài của nàng rất ít, cho nên muốn thừa dịp Thẩm phu nhân niệm kinh mà dạo chơi loanh quanh.

(*) Đích nữ: con gái của vợ cả

“Nghe nói gần đây có một con suối có phong cảnh tuyệt đẹp, chúng ta mau đi xem, mẫu thân sẽ không phát hiện đâu.”

“Nhưng mà, chỉ có hai người chúng ta, cũng không mang thị vệ, chẳng may gặp kẻ xấu thì phải làm thế nào?”

“Bây giờ cuộc sống Đại Dận hưng thịnh thái bình, nơi này lại là kinh thành, làm sao lại có kẻ xấu chứ?”

Thu Lộ thấy nàng đã định rồi thì không còn cách nào khác, đành phải cẩn thận đi theo.

Hai người đi được nửa canh giờ, trèo đèo lội suối, bẻ bao nhiêu nhánh cây, không bao lâu, Thẩm Sơ Vi kêu lên vui mừng: “Tới rồi!”

Thu Lộ nhìn theo tầm mắt của nàng, chỉ thấy cách đó không xa là hai ngọn núi đứng sừng sững, nơi giao nhau là hai vách đánh bóng loáng, từ trong khe hở của vách đá mà chảy một dòng nước suối, dưới ánh sáng tựa hồ còn có thể nhìn thấy cầu vồng xinh đẹp, thật sự là đẹp không sao tả xiết.

“Tiểu thư, thật là đẹp mà!”

“Chúng ta đến gần một chút.”

Hai người nói xong liền đi lại gần đó.

Mắt thấy sắp đến bờ suối, đột nhiên, Thẩm Sơ Vi trượt chân, không cẩn thận dẫm phải một mảng rêu xanh.

“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?”

“Thu Lộ, đùi phải của ta đau quá, sợ là bị trật rồi……” Thẩm Sơ Vi đau đến mức mặt trắng bệch, thái dương xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

“Phải làm sao bây giờ?”

“Ngươi đừng chạm vào ta, bây giờ ta cũng không đi đường được, ngươi mau về chùa tìm người tới đón ta đi.”

Nghe thấy lời dặn của Thẩm Sơ Vi, Thu Lộ không dám chậm trễ, lập tức đi về đường cũ.

Ngồi tại chỗ chờ hơn một canh giờ, cũng không thấy người tới, mặt trời càng lên cao, Thẩm Sơ Vi càng không chịu nổi, khó khăn khởi động chân, muốn di chuyển đến nơi mát một chút.

Nhưng mà vừa mới cử động thì nàng liền khϊế͙p͙ sợ.

Chỉ thấy sau lưng nàng chưa đến nửa thước, một con rắn màu sắc rực rỡ đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng, thè lưỡi “xì xì”.

Thẩm Sơ Vi sợ rắn nhất trêи đời, huống chi nàng đã xem trong sách, rắn có màu sắc càng tươi càng đẹp thì càng mang kịch độc.

Nàng sợ tới mức run rẩy cả người, thầm muốn chạy đi nhưng trêи đùi lại không có chút sức lực nào.

Muốn chậm rãi di chuyển nhưng nàng vừa cử động một cái, con rắn kia liền di chuyển theo, tựa hồ muốn dò xét nàng là thật hay ảo.

Lần này, một người một rắn lâm vào bế tắc.

“Thu Lộ, sao ngươi còn chưa tới?” Nàng âm thầm nôn nóng.

Không biết qua bao lâu, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, nàng bắt đầu lâm vào khủng hoảng.

Nếu… nàng phải ở đây cả đêm với con rắn này…

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, nàng liền sợ đến run cả người.

Thời gian từ từ trôi qua, lúc Thẩm Sơ Vi sắp không chịu được cơn giày vò này được nữa, đột nhiên, nàng nghe được tiếng bước chân sột soạt.

“Có người ở đó ư? Cứu mạng!”

Không ai đáp lại nàng, tiếng bước chân cũng dừng lại.

Nàng chưa từ bỏ ý định, lại hô lần nữa: “Cứu mạng, chân ta bị thương, nơi này còn có rắn nữa.”

Vẫn là yên lặng.

Vào lúc nàng dần dần tuyệt vọng kiệt sức, không lâu sau, một người chậm rãi bước ra từ sau lùm cây.

Người đến là một thiếu niên 12 13 tuổi, mặc một bộ áo bào trắng, xem cách ăn mặc hẳn xuất thân từ nhà quyền quý.

Hắn không nói tiếng nào mà bước đến gần, nhờ ánh sáng mờ mờ Thẩm Sơ Vi mới thấy rõ mặt của hắn.

Thiếu niên trước mắt, mày kiếm sắc sảo, mắt sáng hờ hững, cái mũi cao thẳng, môi khẽ mím chặt, vẻ ngoài cực kỳ tuấn mỹ. Bước đi bình tĩnh, khí thế khϊế͙p͙ người, tuy di chuyển nơi hoang dã nhưng cả người lại sang trọng bất phàm, kiêu căng tự phụ.

Trong thời khắc bị đe dọa này thì Thẩm Sơ Vi cũng bất chấp ngượng ngùng của nữ nhi, nàng vươn người lên hô: “Đại ca ca, rắn ở phía sau của ta, huynh cẩn thận một chút.”

Thiếu niên nghe vậy, thoáng gật đầu, ý bảo hắn biết rồi.

Tiếp theo, cũng không biết hắn làm như thế nào, Thẩm Sơ Vi chỉ cảm thấy đằng sau có luồng gió lạnh, rồi sau đó liền ngã vào một cái ôm ấm áp.

“Không sao cả rồi.”

“Cảm ơn huynh.”

Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười cảm kϊƈɦ.

Đứa bé gái 9 tuổi, thân thể cũng chưa trổ mã nhưng ngũ quan từ nhỏ đã tinh xảo rồi.

Quả thực đôi mắt trong suốt, cái mũi thanh tú tinh xảo, môi anh đào xinh xắn, vừa nhìn liền biết sau này lớn lên sẽ có trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Thiếu niên nhìn chân nàng một cái, nhíu mày hỏi: “Có thể đi chứ? Buổi tối ở đây có thú dữ.”

“Có thể.” Thẩm Sơ Vi nặng nề gật đầu.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, thiếu niên ở phía trước, Thẩm Sơ Vi ở sau, vóc dáng của hắn khá cao, chân cũng dài nên đi rất nhanh, không bao lâu, Thẩm Sơ Vi đã rớt lại phía sau một khoảng cách lớn.

Thật ra chân bị thương vẫn luôn vô cùng đau nhức, nhưng Thẩm Sơ Vi cắn chặt răng, trước sau cũng không muốn mở miệng.

Khoảng nửa canh giờ sau, thiếu niên đi đằng trước dừng bước chân lại.

Hắn quay đầu nhìn nữ hài tử sau lưng, suy nghĩ trong vài giây rồi bước nhanh trở về, đến ngồi xổm trước mặt nàng.

“Leo lên đi, ngươi đi như thế thì sao chúng ta trở về được?”

“Cảm ơn đại ca ca.” Thẩm Sơ Vi cười ngọt ngào.