Vương Gia Cầu Hưu Phi

Chương 22: Bệnh




Đáy mắt Tiêu Hồng Dữ thay đổi liên tục, cuối cùng, hắn buông tay ra, để mặc Thẩm Sơ Vi ngã lên giường.

“Nàng tỉnh táo lại đi! Từ hôm nay trở đi, không có lệnh của bổn vương thì không được bước ra khỏi Toái Trúc Hiên một bước!”

Nói xong, hắn không liếc nhìn nàng một cái, cũng không quay đầu lại mà phất tay áo bỏ đi.

Hắn vừa đi, Thẩm Sơ Vi liền che chăn qua đầu, ở nơi hình vuông tối tăm này, nàng có thể mặc kệ tất cả để rơi lệ.

“Vương phi, ngài không sao chứ?”

Tiêu Hồng Dữ vừa đi thì Thu Lộ mới có thể vào được, nàng quỳ gối trước giường, gấp gáp hỏi: “Ngài đã giải thích với Vương gia rồi chứ? Hình như vừa rồi ngài ấy rất tức giận, còn hạ lệnh cấm túc tất cả mọi người.”

“Thu Lộ, ta muốn yên lặng một mình, ngươi ra ngoài đi.”

Trong chăn, giọng của Thẩm Sơ Vi khàn khàn thấp thấp, Thu Lộ hầu hạ nàng nhiều năm, lập tức nhận ra được nàng mới khóc.

Hai chủ tớ có thần giao cách cảm, Thẩm Sơ Vi vừa khóc thì đôi mắt của Thu Lộ cũng không khỏi đỏ.

Nàng nức nở nói: “Vậy Thu Lộ ra ngoài trước, Vương phi phải mở lòng ra một chút, ngài và Vương gia là phu thê, giữa phu thê nào có chuyện không cãi nhau chứ? Chờ thêm hai ngày nữa thì mọi chuyện cũng sẽ dần tốt lên thôi.”

Hai ngày nữa sao?

Nàng muốn một trái tim chung thủy, Tiêu Hồng Dữ không cho nàng được.

Mà Tiêu Hồng Dữ cần sự rộng lượng, nàng cũng không làm nổi.

Hai người bọn họ, mới trải qua những ngày sung sướng được hai tháng thì cũng trở về điểm xuất phát.

Trước kia rõ ràng cũng như vậy nhưng nàng có thể chịu đựng, sao bây giờ trái tim của nàng lại đau đớn như vậy chứ?

Đau đến mức khiến nàng muốn chết đi lập tức.

Mấy ngày sau, Tiêu Hồng Dữ cũng không bước vào Toái Trúc Hiên một bước.

Mà toàn bộ người hầu trong viện, bởi vì mệnh lệnh của hắn mà không thể nào ra ngoài được.

Một ngày ba bữa cơm, đều được người phòng bếp lớn đưa tới từ bên ngoài.

Tuy cũng không thiếu thốn một chút nào nhưng cũng không kỹ càng như ngày xưa.

Trời lạnh, rất nhiều đồ ăn sau khi đưa tới đều cứng như đá.

Đối với tất cả những thứ này, Thẩm Sơ Vi không biết chút gì cả.

Bởi vì nàng đã không ăn không uống tròn ba ngày rồi.

Đây không phải vì nàng không muốn ăn, có điều ăn bất cứ thứ gì thì nàng đều muốn nôn ra.

Ngày đầu tiên chỉ là không cảm thấy được vị mặn của thức ăn, sau hai ngày liền trở nên nặng hơn, cho dù là mùi son phấn cũng không ngửi được.

Cả người cũng gầy gò xuống với tốc độ mắt thường cũng thấy được, đôi mắt to càng lồi ra trên khuôn mặt, khiến người nhìn thấy liền sợ hãi.

Thu Lộ sợ hãi, trốn nàng mà thầm khóc vài lần.

Hôm nay, mắt thấy Thẩm Sơ Vi lại không ngừng nôn khan, nàng lại khuyên nhủ lần nữa: “Vương phi, ngài không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu lão thái thái biết chuyện thì không biết ngài ấy sẽ đau lòng thế nào đâu!”

Mấy ngày nay cho tới giờ, lúc đầu thì tim Thẩm Sơ Vi đau như cắt, trái tim đã tàn lụi như tro tàn.

Quan hệ với Tiêu Hồng Dữ dường như đã rơi vào ngõ cụt, đã không cách nào quay lại nữa rồi.

Tuy bị bệnh nên nàng cũng không để ý lắm, dù sao cơ thể khó chịu thì có thể quên đi đau khổ trong lòng.

Nàng vốn muốn tự mình cam chịu nhưng khi nghe đến tên của Thẩm thái quân thì hai tròng mắt lại giật nhẹ, phát ra một tia sáng.

Thu Lộ thấy vậy thì nhân cơ hội khuyên nhủ: “Vương phi, ta xin Trần thúc mời thái y lại đây được không?”

“Được……” Không nói chuyện rất nhiều ngày nên khi Thẩm Sơ Vi mở miệng, giọng nói đã vô cùng nghẹn ngào, nàng khó khăn nói: “Nhớ phải mời Đỗ thái y, lần trước là ông ấy xem.”

Thấy cuối cùng nàng cũng trả lời, Thu Lộ thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội chạy ra bên ngoài.

Đương nhiên thị vệ bên ngoài không thả người, ở trong phủ này, Tiêu Hồng Dữ là chủ tử, không ai dám làm trái lệnh của hắn.

Hắn nói trên dưới của Toái Trúc Hiên bị cấm túc thì đừng nói một người, dù là một con sâu cũng không bò ra được.

Thu Lộ muốn phá thành chạy ra lại bị chặn về, bất đắc dĩ, nàng đành phải nói lớn tiếng: “Người bệnh ở trong chính là Vương phi, nếu ngài ấy xảy ra chuyện gì thì không nói đến việc Vương gia trách tội, cũng có Trung Nghĩa Hầu phủ tới hỏi tội, các ngươi có ai có thể chịu trách nhiệm?”

Một đám người nhìn lẫn nhau, cuối cùng cũng không dám mạo hiểm, đành cho một người đi theo nàng đến thông báo với quản gia Trần Lương.

Khó khăn lắm mới ra ngoài được, ai ngờ rằng lại không đúng lúc như thế, hôm nay Trần Lương đã ra ngoài rồi.

Thu Lộ lo lắng đến bật khóc, chạy ra ngoài cửa, la hét muốn đến Thái Y Viện tìm người.

Thị vệ kia đương nhiên không dám thả nàng ra ngoài, vì thế hai người cứ dây dưa ở cửa, mắt thấy đã vô cùng ầm ĩ nên thị vệ kia chuẩn bị làm một chưởng khiến nàng hôn mê rồi đưa về Toái Trúc Hiên cho xong chuyện.

Đang muốn ra tay thì đột nhiên, bàn tay giơ đến giữa không trung lại bị một người đè cứng lại, một người lạnh lùng nói ở phía sau: “Ra tay với một nữ nhân, thật mất mặt!”

Thị vệ quay đầu lại, thấy thị vệ thân cận của Tiêu Hồng Dữ - Tiêu Sơn.

Xưa nay hắn ít nói, võ nghệ phi phàm, toàn bộ người trong phủ đều sợ hãi hắn.

Thấy mình bị trách cứ, thị vệ kia mở miệng giải thích theo bản năng: “Tiêu đại nhân, thuộc hạ không cố ý, là do nàng muốn ra khỏi phủ.”

Thu Lộ nhận ra Tiêu Sơn, thấy hắn tới, vội kéo hắn lại hỏi: “Tiêu sơn, Vương gia đâu?”

Tiêu Sơn nhíu mày, lẳng lặng rút ống tay áo về, chỉ về phía sau.

Thu Lộ nhìn theo người hắn, chỉ thấy kiệu của Tiêu Hồng Dữ vừa mới ngừng trước cổng lớn, hẳn là mới từ triều trở về.

Mắt thấy một chân của Tiêu Hồng Dữ đã bước ra khỏi kiệu, Thu Lộ cuống quýt xông lên quỳ rạp xuống trước mặt hắn, khóc ròng nói: “Vương gia, cầu Vương gia cứu Vương phi, cầu Vương gia……”,

Nghe thấy tên của Thẩm Sơ Vi, sắc mặt của Tiêu Hồng Dữ thay đổi.

Hắn mạnh mẽ xách Thu Lộ lên, sắc mặt lạnh như hầm băng, lạnh giọng hỏi: “Vương phi bị gì?”

“Vương phi bị bệnh!” Ngày xưa Thu Lộ sợ Tiêu Hồng Dữ nhất, nhưng giờ phút này vì Thẩm Sơ Vi, nàng phải can đảm, vừa khóc vừa nói không ngừng: “Nàng đã không ăn không uống gì suốt ba ngày rồi, ăn cái gì cũng nôn ra, mỗi ngày chúng nô tì nói chuyện với nàng nhưng nàng lại không quan tâm chút nào, cầu Vương gia mau mau phái người đi mời Đỗ thái y, cầu xin ngài……”

“Tiêu Sơn, đi ngay đi!”

“Tuân lệnh, Vương gia.”

Tiêu Sơn nhận lệnh, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng.

Bên này, Tiêu Hồng Dữ còn chưa dứt lời thì cơ thể đã vội vã chạy đến Toái Trúc Hiên.

Dọc theo đường đi, hắn đã nhủ thầm trong lòng: Vi Nhi, nàng không thể xảy ra chuyện gì được, nhất định không được……

Thậm chí hắn còn hơi hối hận, có phải vì ngày đó mình nói nặng lời quá hay không?

Dù sao độc của Giang Minh Nguyệt đã được giải hết rồi.

Mà Vi Nhi, dù sao cũng chỉ vì ghen ghét.

Nếu nàng không thèm để ý đến hắn thì sao phải làm như vậy?

Nghĩ như vậy, trái tim bị hành hạ mấy ngày nay của Tiêu Hồng Dữ mới có thể trở nên dễ chịu một chút.

“Vi Nhi……”

Hắn phóng vào Toái Trúc Hiên, không thèm nhìn hạ nhân đang quỳ trên mặt đất, vội vàng bước vào phòng trong.

Vào phòng ngủ, Tiêu Hồng Dữ chỉ nhìn thoáng qua liền hoảng sợ.

Chỉ không gặp mấy ngày ngắn ngủi, Thẩm Sơ Vi đã ốm hơn mấy ngày trước rất nhiều, nàng để mặt mộc dựa vào đầu giường, thân thể mỏng manh như một tờ giấy, dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Lông ngực của Tiêu Hồng Dữ đau xót, gục lên giường nàng, khàn giọng nói: “Sao lại bệnh thành như vậy rồi?”