Đáp lại hắn chỉ có tiếng gió lạnh hoang vắng.
Từ khi hắn vào cửa, đến lúc mở miệng nói chuyện, từ đầu đến cuối Thẩm Sơ Vi chưa từng ngẩng đầu một lần nào, cũng không thèm liếc hắn một cái.
Dường như người nàng đã mất sức sống, có vẻ vô cùng ốm yếu.
“Vi Nhi……” Tiêu Hồng Dữ không kiềm được mà kéo nàng vào lồng ngực, nhẹ giọng nói: “Ngày ấy chỉ vì ta bị nàng chọc giận nên mới tức giận như vậy. Bây giờ Giang thị đã không còn gì đáng ngại, nàng ngoan ngoãn đừng trêu chọc nàng ấy nữa là được.”
Hắn nói cả nửa ngày mà Thẩm Sơ Vi vẫn không thèm để ý một chữ nào.
Tiêu Hồng Dữ đột nhiên nhớ tới lời Thu Lộ, về chuyện mấy ngày nay Thẩm Sơ Vi không nói một lời nào, hắn lập tức luống cuống, lo lắng nhìn nàng chằm chằm: “Vi Nhi, nàng nói một câu với gia được không?”
Vẫn một khoảng không tĩnh mịch như cũ.
Sắc mặt của Tiêu Hồng Dữ ngày càng khó coi, bỗng dưng, hắn nổi giận gầm một tiếng với bên ngoài cửa: “Thái y đâu? Sao còn chưa tới?”
Người hầu ngoài cửa đã nơm nớp lo sợ nhiều ngày, nghe thấy hắn tức giận càng run rẩy không ngừng.
Cũng may ngay lúc này, ngoài viện truyền đến giọng của Tiêu Sơn: “Vương gia, Đỗ thái y tới rồi.”
“Mau dẫn ông ấy vào!” Tiêu Hồng Dữ nói, vội đứng dậy ra ngoài đón người.
Nhìn thấy người tới, cơn giận của hắn cũng vơi đi, gật đầu chào hỏi đối phương: “Đỗ đại nhân.”
“Thần tham kiến Vương gia.”
“Đừng làm những nghi thức xã giao đó nữa, đến xem Vương phi trước đi.”
“Tuân mệnh.”
Đỗ Hành nói, vội bước vào phòng ngủ.
Vừa vào cửa, hắn cũng giống như Tiêu Hồng Dữ, bị sắc mặt của Thẩm Sơ Vi dọa sợ.
Nhưng mà nhìn Sở Vương gia uy nghiêm ở bên cạnh, hắn lại không dám tùy tiện hỏi gì.
Đứa bé trợ giúp ở cạnh lấy gối bằng vải bố từ hòm thuốc ra, Đỗ Hành lấy nhận, làm lễ với Thẩm Sơ Vi: “Xin Vương phi nâng tay lên.”
Trêи giường, vẻ mặt của Thẩm Sơ Vi không thay đổi, đôi mắt cứ nhìn trước nhìn sau những vách tường trong nhà, không rêи một tiếng nào.
Dường như nàng đã làm ngơ hết tất cả mọi thứ xung quanh mình, hoàn toàn không có ý muốn đưa tay cho Đỗ Hành bắt mạch.
“Vương gia, ngài xem……” Đỗ Hành bất đắc dĩ, không thể không quay đầu lại xin Tiêu Hồng Dữ giúp đỡ.
“Vi Nhi, nghe lời.”
Tiêu Hồng Dữ nói, tiến lên đặt tay Thẩm Sơ Vi lên gối.
Được khoảng một cái chớp mắt, khi hắn buông ra thì Thẩm Sơ Vi cũng hoảng sợ rút tay lại.
Cứ như vậy, tình hình trong phòng ngủ lâm vào bế tắc.
“Vương gia, thời gian này Vương phi toàn như vậy, nếu không thì ngài cho mọi người ra ngoài trước, chỉ để một mình ngài ấy ở đây được không?” Phía sau, Thu Lộ nhỏ giọng đề nghị.
Nàng vừa dứt lời thì Thẩm Sơ Vi đột nhiên ngước mắt, lạnh nhạt nhìn Tiêu Hồng Dữ một cái.
Cái liếc mắt này, không biết vì sao mà Tiêu Hồng Dữ lại hiểu được.
Hắn lập tức phất tay: “Ra ngoài hết với bổn vương.”
Tiêu Hồng Dữ và bọn hạ nhân rời đi, trong phòng chỉ còn Đỗ Hành và Thu Lộ.
Lúc này Thẩm Sơ Vi mới hợp tác đưa tay, cho Đỗ Hành bắt mạch.
Vừa mới xong một bên, mặt Đỗ Hành đã hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đợi đến khi xem xong cả hai bên, trong lòng hắn cũng đã có kết quả rồi.
“Vương phi……” Hắn vừa muốn nói chuyện đã bị Thẩm Sơ Vi dùng ánh mắt ngăn lại, ánh mắt của nàng vừa đau vừa vui, nhẹ giọng mở miệng: “Đỗ bá bá, Vi Nhi có chuyện muốn nhờ……”
*
Sảnh chính ở ngoài, Tiêu Hồng Dữ không ngừng đi qua đi lại, vẻ mặt nôn nóng.
Không lâu sau, bên ngoài có một thị vệ khom người bẩm báo: “Vương gia, Giang cô nương phái người tới truyền lời, nói là nấu canh xương bò cho ngài bồi bổ thân thể, mời ngài đến Tử Điệp Hiên dùng bữa vào buổi tối.”
“Bổn vương không rảnh, kêu nàng ăn một mình đi.” Tiêu Hồng Dữ từ chối không cần suy nghĩ.
Dứt lời, hắn lại trông theo hướng phòng ngủ.
Ước chừng một nén nhang nữa, Đỗ Hành mới bước ra.
“Vương phi sao rồi?” Tiêu Hồng Dữ hỏi đầu tiên.
“Hồi bẩm Vương gia, Vương phi đang lo lắng u buồn, cảm xúc không tốt nên bị tích tụ thành bệnh, vi thần đã viết đơn thuốc chữa trị, sai người sắc thuốc theo cách này là được. Còn nữa, bình thường cũng phải để ý không để thứ gì khiến Vương phi đau buồn, người đau lòng thì chỉ cần điều trị như thế thôi, nhiều nhất một tháng sẽ tốt hơn.”
Hay cho một người đau lòng!
Tiêu Hồng Dữ không khỏi cười tự giễu cười, người khiến nàng đau lòng có phải là hắn không?
Trong lòng hắn lập tức hỗn loạn, im lặng một lát rồi thấp giọng nói: “Ngươi dẫn người đến Thái Y Viện bốc thuốc, nhớ mỗi ngày phải lại đây xem bệnh, có bất kỳ tình huống nào thì cũng phải bẩm báo cho bổn vương.”
“Vâng, Vương gia.”
Đỗ Hành nhận lệnh rời đi, Tiêu Sơn hiểu ý của Tiêu Hồng Dữ nên đi theo đến Thái Y Viện.
Tiêu Hồng Dữ đứng tại chỗ đứng một lúc lâu, gặm nhấm những lời Đỗ Hành vừa nói một hồi, trong lòng vừa lo lắng vừa hối hận.
Nếu như thế, nếu nàng thấy hắn liền đau lòng thì hắn không xuất hiện trước mặt nàng là được.
Vốn đã đi tới cửa nhưng lúc sắp bước ra ngoài, Tiêu Hồng Dữ cũng không khống chế được mà rón rén đến phòng ngủ của Thẩm Sơ Vi.
Mới đi tới cửa liền nghe thấy một tiếng nôn khan trong phòng, ngay sau đó là tiếng khóc của Thu Lộ.
“Vương phi, ngài không thể nôn ra nữa, ngài muốn ăn gì thì nói với ta đi, nếu phòng bếp lớn không làm cho chúng ta nữa thì ta sẽ đi tìm Trần thúc, hoặc là ra khỏi phủ tìm lão thái thái.”
Tiêu Hồng Dữ vừa nghe vậy thì trong lòng rung lắc dữ dội! Lập tức ném hết những lời Đỗ Hành nói ra sau đầu, hắn lách người đến trước giường, lạnh giọng hỏi Thu Lộ: “Ngươi mới vừa nói cái gì? Người nào dám không cho Vương phi thức ăn?”
“Vương gia!” Thu Lộ bị sự xuất hiện đột ngột của hắn dọa sợ, thấy vẻ mặt của Tiêu Hồng Dữ, có vẻ như không phải tức giận với nàng nên mới sợ hãi trong lòng đáp: “Thời gian trêи dưới Toái Trúc Hiên bị cấm túc, thức ăn bọn họ đưa tới đều rất lạnh, màn thầu cũng vô cùng cứng, bọn nô tì
trời sinh xấu số thì không sao cả, có điều cơ thể quý giá của Vương phi sao có thể nuốt được?”
“To gan!”
Tiêu Hồng Dữ tức giận đến mức đấm một quyền rất mạnh lên trêи khung giường, ngay lập tức, mảnh vụn bay tán loạn, vài dòng máu tươi lượn xuống theo mu bàn tay của hắn, nhưng hắn lại không để tâm tới, toàn thân nhiễm đầy hơi thở lạnh lẽo.
“Người đâu, gọi Trần Lương tới gặp bổn vương.”
“Khụ khụ……” Trêи giường, Thẩm Sơ Vi lại ho khan một trận.
Âm
thanh này như đánh thức Tiêu Hồng Dữ, hắn nhận ra được cơn tức giận của mình làm nàng sợ hãi.
Hắn hối hận không ngừng, vội đưa tay đỡ nàng: “Vi Nhi……”
Mặt Thẩm Sơ Vi trắng bệch, hất tay Tiêu Hồng Dữ ra, cười lạnh nói: “Vương gia thể hiện cho ai xem vậy? Muốn tức giận thì xin mời về phòng của mình, nếu tức đến bệnh ở chỗ này thì lúc đó tội của thϊế͙p͙ thân sẽ lớn hơn đấy!”
Cuối cùng nàng cũng chịu mở miệng nói chuyện với hắn, nhưng một khi mở miệng thì từng câu từng chữ lại sắc như dao, cứa đau lòng người.
Tiêu Hồng Dữ đột nhiên phát hiện, mình chưa từng tìm hiểu gì về vị Sở Vương phi cưới hỏi đàng hoàng này.
Nàng vào phủ đã hơn một năm, luôn cẩn thận dè chừng, an tĩnh lại mờ nhạt, khiến hắn thiếu chút nữa đã quên mất người này.
Hai tháng trước, nàng ngượng ngùng nhưng cũng không từ chối việc hắn trêu chọc, thỉnh thoảng hắn còn có thể cảm giác được khi nàng nhìn về phía mình có chứa vẻ ngưỡng mộ tiềm ẩn.
Nhưng bây giờ, cả người của nàng giống như một con nhím, bảo vệ mình bằng một lớp áo giáp thật dày. Người khác chạm vào một chút thì nàng lập tức sẽ xù lông lên gấp mười lần.
Cơn căm giận vốn ngút trời của hắn dần mai một, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, bổn vương vẫn còn công vụ, muộn một chút sẽ đến nhìn nàng.”
Nói xong cũng vội vàng rời đi như chạy trốn.
Hắn sợ nghe thấy…… nàng lại nói thêm những lời tuyệt tình biết bao nhiêu.