Vương Gia Cầu Hưu Phi

Chương 26: Tiệc Mừng Thọ, Vi Nhi Về Nhà Mẹ Đẻ




Mỗi năm vào ngày 7 tháng Chạp, tất cả hoàng thân quốc thích, quý tộc hào môn trong kinh thành đều tụ họp tại Trung Nghĩa Hầu phủ.

Không vì gì khác ngoài ngày đó là sinh thần của Đồng lão thái quân. Vị lão thái thái này cũng là một nhân vật truyền kỳ tại kinh thành Đại Dận.

Nghe đồn, nhà nội của nàng cao quý, công chính liêm minh, có điều cha mẹ mất sớm, bất đắc dĩ phải ở nhờ nhà ngoại.

Kết quả, cữu cữu là một tên lưu manh vô lại, cuộc sống của nàng không được suôn sẻ.

Sau đó, nàng ngẫu nhiên được Thẩm đại thiếu gia của phủ Thượng Thư cứu giúp, tạo nên một mối nhân duyên tốt đẹp.

Vài thập niên sau, nàng và Thẩm Bân phu thê ân ái, dù rằng chỉ sinh một nam một nữ nhưng cả đời Thẩm hầu gia không hề nạp thêm thiếp thất, độc sủng một mình bà.

Bên ngoài còn đồn đãi rằng tính tình lão thái thái đanh đá, mà hầu gia lại ôn hòa và luôn sợ vợ, cho nên mới không dám nạp thiếp.

Đến tột cùng lời đồn là thật hay giả thì Tiêu Hồng Dữ cũng không tài nào biết được, hắn chỉ nhìn thấy lão thái quân này là một nhân vật rất khó chơi.

Đầu tiên là khi hắn dâng quà mừng, đối mặt với bảo vật duyên thọ hoàn (*) giá trị vạn kim trong cung, lão thái quân chỉ liếc mắt một cái rồi xua tay với vẻ mặt ghét bỏ: “Đồ tốt như vậy mà cho bà cụ già sắp xuống mồ như ta làm gì? Mau lấy về đi! Lấy về đi!”

(*) Duyên thọ hoàn: thuốc kéo dài tuổi thọ

Từ nhỏ đến lớn, suốt hai mươi năm qua chưa từng có ai làm khó thẳng mặt Tiêu Hồng Dữ như vậy, may mà bên cạnh có người giảng hòa, cười nói: “Vương gia không biết, lão thái thái ngày đêm ngóng trông phu thê sớm được đoàn tụ ở bên kia cùng lão hầu gia, bình thường chúng tôi khuyên ngài ấy ăn uống giữ gìn thân thể cũng khó, càng đừng nói đến những món đồ quý giá này!”

Lúc này Tiêu Hồng Dữ mới tìm bậc thang đi xuống, cười nói: “Cháu rể giữ thứ này lại cũng vô dụng, nếu tổ mẫu thấy không vui thì cứ giữ lại tặng người khác cũng được.”

Chờ đến khi hai vợ chồng bọn họ dập đầu mừng thọ, Đồng lão thái quân lại đánh giá hắn và Thẩm Sơ Vi một cái, lẩm bẩm nói: “Kỳ lạ, sao cháu gái của ta là Sở Vương phi mà còn gầy hơn trước kia, hay là Vương gia thích mỹ nhân gầy ốm?”

Chỉ vài lời mà có thể khiến Tiêu Hồng Dữ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm Sơ Vi bên cạnh, vì dự tiệc nên hôm nay nàng mới có dịp mặc lễ phục Vương phi, mang vẻ ngoài phu nhân thì đương nhiên dung mạo càng vô song, tỏa ra ánh sáng chói lọi, có điều khi nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện cánh tay và vòng eo của nàng đều lỏng lẻo, rõ ràng là quần áo không vừa người.

Bộ lễ phục này mới may lúc nàng mới gả đi một năm trước, lúc đó dáng người nàng cân đối, mặc vào rất vừa, bây giờ bị bệnh hơn nửa tháng, cơ thể dần gầy xuống thì đương nhiên sẽ rộng.

Tiêu Hồng Dữ không khỏi hối hận mình suy xét không chu toàn, cuối cùng lại bị đôi mắt tinh tường của lão thái quân nhìn ra manh mối.

Bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng tới lúc tiệc mừng thọ bắt đầu. Bởi vì có rất nhiều đại thần trong triều đến mừng thọ, Tiêu Hồng Dữ là Sở Vương gia, cũng là cháu rể của Hầu phủ nên không thể không đi theo nhạc phụ chiêu đãi thân thích mấy chung rượu. Vì thế Thẩm Sơ Vi cũng tách khỏi hắn, ngồi xuống bàn phía trong cùng Đồng lão thái quân.

Vì năm nay là năm tuổi chẵn nên số người đến nhiều gấp đôi so với năm trước, thêm cả việc năm trước Tiêu Hồng Dữ không ở đây nên tất cả viên quan từ lớn tới bé đều tới kính rượu với hắn.

Cứ xã giao như vậy mãi, đến khi khách khứa lục tục rời đi thì sắc trời đã chập tối.

Tiêu Hồng Dữ vội dẫn Tiêu Sơn đến thọ đường, hỏi Thẩm phu nhân đang sắp xếp ở đó: “Nhạc mẫu đại nhân, không biết Vi Nhi đang ở nơi nào? Con rể chờ nàng về vương phủ.”

“À.” Thẩm phu nhân nhìn hắn, cười nói: “Mới vừa rồi lão thái thái nói đã lâu không gặp lại tam nha đầu nên muốn giữ nàng ở nhà mấy ngày, muốn phái người thông báo cho Vương gia nhưng không thấy ngài đâu.”

Tiêu Hồng Dữ nghe vậy thì âm thầm nhíu mày.

Quan hệ giữa hắn và Thẩm Sơ Vi chỉ mới có một chút chuyển biến tốt đẹp vào đêm qua, đây vốn là thời điểm nhân cơ hội làm dịu không khí, sao lại phải tách ra ngay lúc này cơ chứ?

Nhưng mà ngại việc hôm nay là ngày lễ thọ của lão thái quân, làm con cháu thì hiếu thuận với lão nhân là đạo lý làm người, hắn khó có thể nói gì, chỉ có thể gật đầu, cười gượng: “Thì ra là thế, vậy phải làm phiền nhạc mẫu đại nhân nhọc lòng vì Vi Nhi rồi.”

“Vương gia nói gì vậy? Vương phi là nữ nhi ta sinh ra, Hầu phủ chính là nhà của nàng, làm gì có chuyện nhọc lòng hay không nhọc lòng?”

“Nhạc mẫu nói phải.”

Không lâu sau Tiêu Hồng Dữ tạm biệt mọi người, lên xe ngựa ra khỏi phủ.

Lúc tới thì bên trong xe vẫn đủ hai người, tuy nàng không nói lời nào nhưng hắn nhìn thôi cũng thấy thỏa mãn.

Nào biết rằng, lúc trở về lại lẻ loi, chỉ còn sót lại một mình hắn, mùi vị này thật không dễ chịu chút nào.

Vì uống quá nhiều rượu nên khi trở lại vương phủ, bước chân của Tiêu Hồng Dữ hơi không vững lắm.

“Vi Nhi, Vi Nhi……”

Hắn lảo đảo, lung lay đi thẳng vào Toái Trúc Hiên.

Từ xa chỉ thấy khắp sân chỉ một mảnh đen nhánh, không thấy một chút ánh sáng nào.

Tiêu Hồng Dữ vào cửa lớn tiếng quát: “Giờ là giờ nào rồi, người đâu? Sao lại không cầm đèn?”

Hắn tạo ra động tĩnh rất lớn nên bọn hạ nhân và nha hoàn đang ngủ cũng tỉnh dậy hết.

Có một người dũng cảm, trả lời hắn: “Hồi bẩm Vương gia, sáng sớm trước khi ra ngoài Vương phi đã dặn dò, tối nay ngài ấy không trở về phủ nên cho chúng tôi nghỉ tạm sớm một chút.”

“Sáng nay? Sáng nay nàng đã muốn không trở lại rồi ư?”

Tiêu Hồng Dữ vừa nói vừa ngã xuống đất vì men say.

“Vương gia.”

Bọn hạ nhân khiếp sợ, vội cầm đèn, múc nước, còn mấy nha hoàn thì đỡ hắn vào trong.

Đỡ Tiêu Hồng Dữ lên trên giường, nhóm nha hoàn vắt khăn, muốn lau mặt cho hắn thì bị hất mạnh ra.

“Tránh ra, cút xa bổn vương một chút. Vi Nhi đâu? Ta chỉ cần Vi Nhi.”

Rõ ràng hắn đã say.

Nếu là ngày xưa thì sao có thể nhếch nhác trước mặt mọi người như vậy chứ?

Mọi người không biết phải thế nào, chỉ có thể nhờ Tiêu Sơn giúp đỡ: “Tiêu đại nhân, ngài xem thế nào cho phải?”

Thị vệ trẻ tuổi trẻ lạnh lùng nhíu mày, ra lệnh: “Đều lui xuống hết đi, không cần hầu hạ ở đây.”

“Đúng vậy.”

Khi đã lui xuống hết, Tiêu Sơn đắp chăn cho Tiêu Hồng Dữ, lẩm bẩm nói: “Vương gia, người đã không thể buông bỏ nàng được thì sao lại không cho nàng biết tình hình thực tế chứ?”

**

Bên kia kinh thành, trong Trung Nghĩa Hầu phủ, Đồng lão thái quân nắm lấy tay cháu gái, quan sát tỉ mỉ.

Hơn nửa năm không gặp, tiểu cô nương vốn hoạt bát thích cười lại như trưởng thành hơn trong chớp mắt, gương mặt mang theo nét sầu bi, khiến người ta nhìn thấy đã đau lòng.

Đồng lão thái quân thở dài một hơi, quan tâm hỏi: “Tam nha đầu, ngươi đã nghĩ kỹ rồi ư?”

Thẩm Sơ Vi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vi Nhi đã nghĩ kỹ rồi.”

“Ai…… Ngươi nói xem ngươi đã mang tội gì vậy! Nếu tổ phụ của ngươi biết được thì chắc chắn sẽ trách ta không bảo vệ ngươi cho tốt, khiến ngươi bị uất ức như vậy.”

Nghe thấy hai từ “Tổ phụ”, vành mắt Thẩm Sơ Vi hơi ửng hồng.

Khi còn nhỏ, tổ phụ dịu dàng nho nhã từng nói: “Tam nha đầu, tính tình ngươi có vẻ khoan dung nhưng thật ra lại quật cường, sợ là sau này phải chịu khổ.”

Lúc đó, nàng nghĩ đến thiếu niên đã từng bảo vệ mình mà cười đáp lại: “Không sợ, có người sẽ che chở ta.”

Nhưng ai biết, những thứ tốt đẹp nàng từng tưởng tượng đó đều dần tan biến hết.

Thẩm Sơ Vi nhìn tờ giấy mỏng trong lòng bàn tay, khi ngẩng đầu lần nữa thì đôi mắt đã khôi phục vẻ kiên định và hờ hững.

“Vi Nhi không uất ức, tất cả đều do ta lựa chọn, ta không hối hận, cũng không oán trách người khác.”