“Vương gia, nếu không dị nghị thì xin ngài ký tên.”
“Thẩm Sơ Vi!” Tiêu Hồng Dữ tức giận đến run rẩy cả người, hốc mắt cũng muốn nứt ra.
Trong nháy mắt, hắn đã nâng tay xé bức thư hòa ly kia thành từng mảnh.
Vô số vụn giấy bị gió thổi thổi lên, bay bồng bềnh như bông tuyết.
Một màn này, giống với mưa hoa tường vi trong vườn hoa tại Vương Phủ biết bao.
Chỉ tiếc là chỉ mấy ngày ngắn ngủn, mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã không còn như xưa, cuối cùng cũng không thể cứu vãn được.
“Ba kiếp duyên tận…… Đi đến hồi kết……”
Hai câu này giống như ma chú quanh quẩn bên tai của Tiêu Hồng Dữ.
Sao nàng dám?
Nàng có thể cam lòng sao?!
“Vi Nhi.” Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt là đau khổ và khiếp sợ: “Sao nàng có thể nhẫn tâm như thế! Giữa nàng và ta, sao lại đi đến bước này chứ?”
Khi viết bức thư hòa ly này, Thẩm Sơ Vi đã đoán được hắn sẽ có phản ứng gì.
Nếu hắn chấp nhận thản nhiên thì có lẽ… nàng sẽ có chút khổ sở.
Nhưng thấy dáng vẻ đau lòng phẫn nộ của hắn như vậy, không biết sao mà trong lòng nàng lại vô cùng chua xót.
Nhưng việc đã đến nước này, phía sau đã không còn đường lui, nàng chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước.
“Nếu Vương gia cảm thấy mất thể diện thì có thể viết hưu thư cho thiếp, trong thất xuất, thiếp thân đã phạm vào hai điều ‘ghen tị’ và ‘không có con’, không xứng hay may mắn để làm Sở Vương phi.”
Thật là một người nhẫn tâm!
Nàng đã không chờ kịp như vậy rồi!
Trong thiên hạ, nàng hẳn là nữ nhân duy nhất tạo điều kiện cho phu quân hưu thê!
Đột nhiên tức giận, cơn tức khiến lồng ngực Tiêu Hồng Dữ bắt đầu đau đớn.
Hắn tàn nhẫn nói: “Xứng hay không xứng cũng do bổn vương định đoạt! Còn về chuyện hòa ly, nàng muốn nghĩ cũng không được, bổn vương chắc chắn sẽ không đồng ý!”
Nói xong, hắn đột nhiên đi tới, bắt lấy cánh tay nàng rồi xách nàng ra khỏi giường.
”Hiện tại nàng vẫn là Vương phi của bổn vương, phải trở về với bổn vương.”
“Tiêu Hồng Dữ, ngươi buông ta ra!”
Thẩm Sơ Vi không ngờ hắn dám làm loạn ở Hầu phủ vào ban ngày ban mặt, không ngừng đẩy ra, đồng thời còn lớn tiếng kêu cứu: “Người đâu, người đâu mau tới đây.”
Tiếng la vừa phát ra, phía dưới cũng truyền đến âm thanh "rầm rầm".
Ngay sau đó, xuất hiện rất nhiều thị vệ mang đao.
“Tam tiểu thư.”
“Mau cứu ta!” Thẩm Sơ Vi hô lên.
Nhìn dáng vẻ nàng xem mình như kẻ thù, trong lòng Tiêu Hồng Dữ trở lạnh.
Có điều trước mắt còn cần phải vượt qua cửa ải khó khăn này mới được.
Hắn siết chặt cánh tay ôm Thẩm Sơ Vi, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, lạnh lùng nói: “To gan! Bổn vương tới đón Sở Vương phi hồi phủ, tên nào can đảm ngăn ta lại?”
Hắn là con trai trưởng của đương kim thánh thượng, bình thường mà nổi giận thì dù là Thái Tử cũng phải nhẫn nhịn ba phần. Tất cả bọn thị vệ đều bị khí thế của hắn dọa đến mức lùi về sau một bước.
Dù sao ở đây cũng là nhà của nhạc phụ, Tiêu Hồng Dữ cũng không muốn động tay.
Thấy cục diện đã ổn định một chút thì hắn ôm Thẩm Sơ Vi lên, muốn nhanh chân rời đi.
Nhưng ai ngờ, mới vừa đi hai bước thì đám người đột nhiên tách ra, Đồng lão thái quân mang vẻ mặt uy nghiêm được nha hoàn đỡ đến.
“Vương gia, nhân lúc chuyện chưa lớn thì mau rời đi nhanh đi, nếu không thì đừng trách lão thái bà mạo phạm.”
Nhìn thấy bà, vẻ bức người của Tiêu Hồng Dữ hơi thu lại, trầm giọng nói: “Tổ mẫu, ta và Vi Nhi có chút hiểu lầm, bây giờ nàng đang giận ta, cầu xin ngài cho ta mang nàng về giải thích hết mọi chuyện.”
Đồng lão thái quân nghe vậy, mặt không đổi sắc, cao giọng nói: “Chuyện của các ngươi, nàng đã nói hết với ta rồi. Lão thái bà này mặc kệ ai đúng ai sai, chỉ biết có ta ở đây thì không ai có thể dẫn cháu gái của ta đi, cho dù là thiên hoàng lão tử cũng không được.”
Nàng nói rồi đạp một bước về phía trước, cản bước chân của Tiêu Hồng Dữ.
Kể từ đó, cục diện lại lâm vào bế tắc.
Ở phía trước là lão thái quân vừa qua đại thọ 70 tuổi và tất cả thị vệ, ở phía sau là cửa sổ hắn vừa leo lên.
Tiêu Hồng Dữ nghĩ thầm muốn mang Thẩm Sơ Vi rời đi từ cửa sổ, nhưng lại lo lắng nếu đánh nhau sẽ khiến nàng bị thương.
Trong tình thế rối rắm như vậy, Thẩm Sơ Vi trong ngực đột nhiên mở miệng: “Vương gia, nếu ngài mang ta trở về thì ta sẽ cắn lưỡi tự sát lập tức.”
“Vi Nhi!!!”
Tiêu Hồng Dữ vừa Đồng thái quân cùng kinh hãi la lên.
Hiển nhiên vẻ mặt của nàng rất kiên quyết, nhìn qua không giống vui đùa, Tiêu Hồng Dữ không thể làm gì được, chỉ có thể nói: “Nếu Vương phi còn muốn ở lại Hầu phủ thêm vài ngày thì bổn vương trở về trước, một thời gian nữa sẽ đến đón nàng.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng buông Thẩm Sơ Vi ra, để nàng đứng vững rồi mới lùi về sau vài bước, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Ngay vào lúc nhảy xuống, hắn đột nhiên nghĩ có thể mình chính là Vương gia duy nhất rời khỏi phủ đại thần bằng cửa sổ kể từ khi lập quốc đến nay.
Nghe nói Hoàng tổ phụ hắn kính nể từ nhỏ, lần đầu tiên vào phủ của Hoàng tổ mẫu, thế nhưng lại được nghênh đón như khách quý. Mà ngay tại đêm đó, hắn đã vào khuê phòng của tổ mẫu, ngủ chung một phòng.
Chỉ tiếc, sau khi Hoàng tổ phụ thoái vị thì đã dẫn Hoàng tổ mẫu ra ngoài du sơn ngoạn thủy, bây giờ vô cùng khó tìm ra tung tích, nếu không hắn cũng sẽ xin chỉ giáo một số thứ.
Tiêu Hồng Dữ ra khỏi phủ, nhanh chóng cưỡi ngựa về vương phủ.
Hiện tại, hắn cần phải tra “Thạch Đầu” kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Hắn muốn xem xem, người khiến Thẩm Sơ Vi nhớ mãi không quên này có chỗ nào tốt!
Trở lại vương phủ, hắn không hề nề nà một giây nào mà đi tới Toái Trúc Hiên.
“Tiêu Sơn, lục soát nơi này cho cẩn thận, tìm tất cả những thứ liên quan tới ‘Thạch’, nhẹ nhàng một chút, không được làm căn phòng bừa bộn.”
“Tuân lệnh, Vương gia.”
Sau đó, hai chủ tớ bắt đầu tìm kiếm.
Đương nhiên Tiêu Sơn không dám lục soát phòng ngủ của Thẩm Sơ Vi, vì vậy nên mới lục soát các căn phòng ở ngoài.
Mà Tiêu Hồng Dữ lại tìm ở đây, bắt đầu từ trên giường, tìm kiếm thật cẩn thận.
Mấy ngày trôi qua, trên chăn gấm vẫn còn vương vấn mùi hương của nàng.
Tiêu Hồng Dữ lăn qua lộn lại cũng không thu hoạch được gì.
Nhưng cuối cùng cũng tìm được một sợi tóc ở dưới gối, hắn đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, khi xác định là của Thẩm Sơ Vi mới lấy túi thơm trong người ra, cẩn thận đặt vào.
Tiếp theo, hắn tiếp tục lục soát bàn trang điểm.
Trên mặt bàn là một ít son phấn Thẩm Sơ Vi dùng hằng ngày, Tiêu Hồng Dữ vừa liếc mắt liền thấy những thứ lần trước hắn dẫn nàng ra ngoài mua.
Lại kéo ngăn kéo ra thì xuất hiện rất nhiều trang sức quý báu.
Trong cung ban cho, hắn tìm về từ bên ngoài, hễ là hắn đưa thì đều được sắp xếp ngay ngắn, mới tinh như lúc ban đầu.
Mà một ít trang sức nàng thường mang lại không thấy tăm hơi đâu.
Điều này khiến Tiêu Hồng Dữ đột nhiên nhận ra, nha hoàn nói rằng nàng đã dặn hạ nhân ràng không trở về vào ban đêm.
Thì ra, nàng đã sớm quyết định xong xuôi.
Khó trách, một đêm trước tiệc mừng thọ, nàng lại phá lệ nói vài câu với hắn, đánh cờ với hắn, còn ngầm cho phép hắn ngủ cùng giường với nàng.
Nàng muốn làm vậy để hắn thả lỏng cảnh giác đúng không?
Hay là vào thời điểm hắn hoàn toàn không biết gì cả mà lấy cách này từ biệt hắn?
Bây giờ nghĩ lại, tiệc mừng thọ hôm ấy hắn luôn bị người của Thẩm phủ lôi kéo chuốc rượu, có lẽ họ đã chuẩn bị sẵn rồi.
Muốn cố ý giấu nàng đi, không cho hắn gặp.
Đang tìm thì Tiêu Sơn từ bên ngoài vào, đưa hắn một sấp giấy: “Vương gia, ngài nhìn cái này một chút xem.”
Tiêu Hồng Dữ nhận lấy, chỉ nhìn vài trang thì đã thay đổi sắc mặt.
Dù cho đã sớm đoán được nhưng khi thấy tận mắt, trái tim vẫn đau đớn như cũ.
Chỉ thấy sấp giấy rất dày trước mắt chỉ viết hai cái tên giống nhau: Thạch Quân, Sơ Vi.
Từng nét bút đều tinh tế như nhau, cũng không biết chủ nhân của nó đã viết đi viết lại bao nhiêu lần.
Hơn nữa, là Sơ Vi, không phải “Thẩm Sơ Vi” nàng viết trên thư hòa ly.
Một xa cách, một thân mật.
Cùng là một cái tên nhưng đã thể hiện rất rõ vị trí của hắn và Thạch Đầu trong lòng nàng.
Tiêu Hồng Dữ như bị phỏng, hắn muốn xé tan sấp giấy kia thành từng mảnh nhưng tay chỉ giữ lại ở mép giấy, hắn phải kiềm nén không xé nó đi.
Không thể xé.
Đây là manh mối duy nhất để tra ra người kia.
“Lập tức đi tra!”
“Vâng.”
Tiêu Sơn nhận lệnh rời đi, nhóm nha hoàn cũng đều canh giữ ở bên ngoài, phòng ngủ to như vậy chỉ còn lại một mình Tiêu Hồng Dữ.
Hắn lặng thinh nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, rất lâu sau mới cười khổ.
“Vi Nhi, đến tận bây giờ nàng có từng thích ta hay không vậy?”