“Bổn cung còn nhớ rõ, tính tình của hắn đã lạnh nhạt từ nhỏ, không thích nói chuyện, chỉ có một bằng hữu có quan hệ tốt là một thư đồng học cùng. Sau đó, gia đình của thư đồng kia xảy ra chuyện, bị phán tử hình, hắn cầu tình với phụ hoàng nhưng đáng tiếc vụ án này rất lớn, hắn vẫn không thể cứu người được. Dường như sau lần đó thì hắn đã trở nên khó gần với người khác, suốt ngày luôn cải trang thành một tiểu thái giám để lén ra khỏi cung……”
Lúc đầu Thẩm Sơ Vi hơi hồi hộp, sau khi nghe được phần ở sau thì bị lời của Hoàng Hậu cuốn hút.
Thư đồng kia hẳn là ca ca của Giang Minh Nguyệt nhỉ?
Như vậy, hắn ra khỏi cung, cũng chỉ vì hoàn thành lời nhờ vả tìm kiếm Giang thị của cố nhân, không ngờ lại vô tình cứu được nàng.
“Có một hôm, hắn lại chạy ra ngoài, bổn cung phái người đi tìm thì thấy hắn ở cửa thành. Khi đó, hắn đã té xỉu do trọng thương. Khi thị vệ nâng hắn về thì vẻ mặt của hắn đã đen như than, ánh mắt mơ màng, thái y nói bị một loại rắn độc vô cùng hiếm thấy cắn.”
Rắn độc……
Không biết vì sao, trái tim của Thẩm Sơ Vi đột nhiên đập liên hoàn, môi cũng run rẩy.
“Độc tính của con rắn kia rất mạnh, khi chúng ta phát hiện thì đã qua thời gian chữa trị tốt nhất. Lúc ấy, tất cả thái y đều nói sợ là hắn không sống nổi……”
Nói tới đây, Hoàng Hậu đã khóc không thành tiếng, dung nhan được trang điểm tỉ mỉ cũng bị nước mắt làm nhòe đi, nhưng nàng lại không thèm để ý, tiếp tục đắm chìm trong chuyện cũ bi thương.
“Lúc đó bổn cung sợ tới mức khóc rống, vẫn luôn canh giữ ở đầu giường của Hồng Dữ, chỉ ngóng trông kỳ tích xuất hiện. Nửa đêm hôm đó, trong lúc hắn hôn mê thì vẫn luôn gọi tên một người……”
Nói tới đây, Hoàng Hậu đang khóc ướt mặt đột nhiên nhìn Thẩm Sơ Vi một cái.
“Bổn cung đến trước mặt hắn nghe cẩn thận mấy lời mới có thể nghe hắn nói ‘Vi Nhi, đừng sợ’.”
Trong nháy mắt, nước mắt của Thẩm Sơ Vi cũng chảy xuống.
Nàng ngơ ngẩn nhìn Hoàng Hậu, giống như đang không hiểu nữ nhân làm chủ hậu cung này đang nói gì.
Nhưng hai hàng lệ đó thể hiện rất rõ là nàng đã hiểu ra hết.
“Tới ngày tiếp theo, cữu bà bà của hắn là Tiết thần y chạy đến, nàng ấy thử rất nhiều cách mới có thể dùng kim châm dẫn máu độc ra, đồng thời cũng phong bế huyệt vị trong não của hắn, do đó mới có thể cứu mạng của hắn.”
“Tuy hắn đã tỉnh nhưng vẫn luôn kêu đau đầu, sau đó châm cứu thêm hai lần nữa thì mới được xem như khỏe hơn. Có điều lại quên mất mảnh ký ức bị trúng độc này.”
Nghe đến đó, nước mắt của Thẩm Sơ Vi cũng rơi đầy mặt. Nàng cắn chặt môi, để lại dấu răng rất sâu trên đôi môi hồng hào mới có thể khiến mình không cất tiếng khóc rống.
Thì ra, Tiêu Hồng Dữ mất trí nhớ vì nàng.
Thì ra, lúc đó hắn cứu nàng ra khỏi hàm răng của rắn độc, bản thân lại vô ý bị cắn.
Vì sao lúc đó hắn không nói gì cả?
Mà nàng, trong miệng luôn nói không trách hắn nhưng thật ra lại rất để ý đúng chứ?
Trách vì sao hắn lại quên nàng, vì sao lại quên đi những chuyện của quá khứ.
Trong hai mắt đẫm lệ mờ ảo, nàng nghe Hoàng Hậu nói tiếp: “Hơn một năm trước, Hoàng Thượng vốn muốn tứ hôn hắn và cô nương Tạ thị. Nhưng sau đó, biểu cô của ngươi đề cử ngươi với Hoàng Thượng, sau khi bổn cung biết tin thì cũng khen ngợi danh tiếng tốt của ngươi trước mặt Hoàng Thượng, lúc này mới thúc đẩy mối nhân duyên này của các ngươi. Thật ra, năm đó bổn cung từng âm thầm phái người đi điều tra, nơi có loài rắn độc kia không nhiều lắm, hơn nữa nhờ cái tên ‘Vi Nhi’ này mà chúng ta tra ra người lúc hôn mê mà hắn vẫn nhớ mãi không quên là ngươi. Vì thế bổn cung mới nghĩ rằng cho dù ta không phải một mẫu thân tốt, thì ta cũng phải thành toàn cho nhi tử của mình, cho hắn vui vẻ hơn một chút.”
Nói xong, nàng cầm tay Thẩm Sơ Vi, nhìn khuôn mặt hồng hào xinh đẹp ướt đẫm của nàng, dịu dàng nói: “Tuy con trai này của bổn cung có tính tình hơi quái gở, thích giấu tâm sự trong lòng hơn là chia sẻ với người khác. Nhưng hắn là một người có lòng lương thiện, là một đứa trẻ tốt, nếu hắn làm gì có lỗi với ngươi thì ngươi hãy nhớ lại lúc trước hắn từng vì ngươi mà bị rắn độc cắn sắp chết, đừng so đo với hắn có được không?”