Cố Yến cũng không quấy rầy y nữa, rất nhanh Diệp Tử đã rơi chìm vào mộng đẹp. Y mơ mơ màng màng ngủ, lại bị một trận âm thanh ồn ào đánh thức. Lúc mở mắt ra, Diệp Tử cảm thấy hoang mang khi mình lại đang ở bãi săn bắn.
Trên bãi săn bắn, Cố Yến đang cưỡi trên lưng ngựa, thành thục giương cung tên, bắn lên trời ba mũi tên dài. Lần thứ hai dấy lên từng đợt hoan hô, Diệp Tử ngẩn mặt lên nhìn bầu trời, ba con chim ưng từ trên cao rơi xuống, nặng nề rơi xuống giữa bãi săn bắn.
Diệp Tử có hơi thất thần, mãi đến khi nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền đến. Y ngẩng đầu lên, Cố Yến ngồi trên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống y.
Cố Yến lên tiếng, trong mắt ngập tràn vẻ đắc ý: “Thấy thế nào?”
Diệp Tử nói: “Tài bắn cung của điện hạ trước sau như một, lần này hạng nhất ngoài điện hạ ra thì không thể là người khác được”
Cố Yến khinh thường nói: “Hàng năm đến tham dự săn bắn đa số là một đám phế vật, muốn theo kịp ta, còn xa lắm”
Cố Yến ngừng lại một chút, rồi nói: “Ta cảm thấy hơi tò mò, công phu của ngươi tốt như vậy, còn kỹ thuật bắn cung cưỡi thì sao? Không ấy ta đi xin thánh thượng ban ân, cho ngươi cùng tham gia, chúng ta so tài một trận, dù sao cũng sảng khoái hơn là đi cạnh tranh với đám phế vật kia”
“Điện hạ thân thể ngàn vàng, thuộc hạ thấp hèn không dám cùng ngài so sánh”
Trong mắt Cố Yến thoáng lên thần sắc không hài lòng, cũng không nói gì nữa.
Hắn nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Diệp Tử, cầm lấy túi nước trong tay y uống một hớp: “Nếu năm nay ta tiếp tục đoạt hạng nhất, ta liền đi thỉnh cầu hoàng thượng, chấp thuận cho ta cả đời không thú thê”
Đồng tử Diệp Tử co lại, mở miệng nói: "Điện hạ —— "
Y chưa nói hết câu, đột nhiên im bặt.
Cố Yến dường như là không để ý, trào phúng nói: “Ai bảo lão già Ôn Sơ Hậu kia cứ cố chấp muốn ta cưới con gái lão, chẳng lẽ con gái lão nếu ta không chịu cưới thì nàng ta không thể xuất giá hay sao chứ?”
Diệp Tử mím môi, thấp giọng khuyên nhủ: “Nhưng điện hạ cũng không thể vì chuyện này mà lập tức quyết định đời mình được. Bây giờ ngài vẫn còn trẻ, vẫn chưa gặp được người thật lòng yêu, cho nên mới cảm thấy hôn nhân là gánh nặng. Nhưng mai sau ngài gặp được rồi, ngài......”
Diệp Tử ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện với ánh mắt của Cố Yến.
Lời đã đến bên miệng nhưng bỗng nhiên y lại không thể thốt thành lời.
Những năm này Cố Yến trưởng thành rất nhanh, so với Diệp Tử đã cao hơn mấy tất, giữa lông mày mơ hồ hiện ra vẻ uy nghiêm không thể cãi lại.
Cố Yến tiến lên một bước, đè Diệp Tử lên thân cây, rũ mắt nhìn y: “Hoài Viễn, ta rất muốn biết, ngươi rốt cuộc là dùng tư cách gì để quản ta? Là bởi vì hoàng tổ phụ phó thác* ta cho ngươi, hay là.....vì nguyên nhân nào khác nữa”
*giao phó hoàn toàn cho một người nào đó.
Diệp Tử cúi đầu: “Là vì tiên đế ủy thác”
Ý cười trong mắt Cố Yến dần dần phai nhạt đi, hắn lạnh lùng nói: “Nếu là như vậy, hiện tại ta đã đến tuổi cập quan*, sau này ta làm cái gì, ngươi không cần xen vào nữa”
*Cập quan 及冠: Ở thời cổ đại con trai đến 20 tuổi sẽ làm lễ đội mũ, chứng tỏ đã là người trưởng thành, có thể lấy ‘Tự’. ‘Tự’ còn được gọi là ‘Tên chữ’ (ngoài tên của mình, còn có tên khác có liên quan về mặt ý nghĩa của tên chính, gọi là tên tự, thường thấy trong bạch thoại thời kỳ đầu VD: Gia Cát Lượng tự là Khổng Minh, Nhạc Phi tự Bằng Cử). Đây là cách nói của thời cổ đại, còn ở hiện đại gọi là lễ trưởng thành 18 tuổi.
_☘️_
Diệp Tử mở mắt ra, đột nhiên từ trên giường bật ngồi dậy.
Trong lều trại hương thơm ấm áp, hơi thở ngập tràn mùi hương dịu nhẹ. Huyệt thái dương của Diệp Tử ấn ấn huyệt thái dương đang đau nhói, trên trán đỗ một tầng mồ hôi mỏng.
“Làm sao vậy?” Âm thanh của Cố Yến truyền đến từ bên cạnh.
Hắn đã thức dậy từ sớm, cũng mặc y phục xong xuôi, thấy Diệp Tử bỗng nhiên ngồi dậy, nên lo lắng đi đến xem.
Cố Yến lấy khăn lụa mềm lau đi mồ hôi trên trán y: “Mơ thấy ác mộng?”
Diệp Tử run run một hồi, lắc đầu một cái: “Ta cũng không biết”
“Hình như ta mơ thấy cái gì đó, nhưng ta lại không thể nhớ rốt cuộc đó là cái gì, nhưng mà...........”
Diệp Tử ấn đưa tay lên ngực. Trái tim vẫn còn đang đập rất nhanh, giống như có thứ gì đó bóp chặt lấy, truyền đến từng trận đau xót, khiến cho y gần như không thể thở nổi.
Đó là cảm giác mà giấc mộng để lại.
Diệp Tử co hai chân lại, tựa cằm lên hai đầu gối, rầm rì nói: “Khó chịu quá......”
“Đừng suy nghĩ nữa” Cố Yến ngồi bên cạnh y, đem người ôm vào trong lòng, khẽ vuốt lưng y hai cái: “Chỉ là một giấc mơ mà thôi, đừng quá lo lắng”
Hôm nay là ngày săn bắn thứ nhất, Cố Yến lo lắng Diệp Tử không nghỉ ngơi tốt, ôm y nghỉ ngơi một lát, đến giữa trưa hai người mới đến bãi săn.
Hai người còn chưa đến nơi, từ xa đã nghe thấy tiếng người huyên náo ở bãi săn bắn.
Săn bắn mùa xuân chia làm năm ngày, thường thì ngày thứ nhất chỉ là phần trợ hứng.
Thị vệ sẽ lên rừng trước để bắt một ít nai rừng và linh dương, thả vào trong bãi săn bắn, phục vụ cho mọi người săn bắn.
Lửa trại được đốt lên ở giữa bãi săn bắn, chiến lợi phẩm thu được sẽ bắt đầu mổ và nướng trước mặt mọi người, sau đó phân chia cho từng người một.
Ngày săn bắn thứ nhất là ngày để đám tiểu bối tranh nhau thể hiện, Diệp Tử và Cố Yến vừa mới đặt mông xuống chỗ ngồi, liền nhanh thấy Ôn Dập cưỡi ngựa trở về, mấy thị vệ phía sau khiêng một con dê rừng đang bị thương.
Hắn đã thành công hạ gục con mồi đầu tiên trong đợt săn bắn năm nay.
Cố Yến không tham gia săn bắn, trong mấy năm qua, đa số con mồi đều bị Ôn Dập cùng thái tử Cố Thăng hốt hết. Hai người này quan hệ không tệ, nhưng trên bãi săn bắn ngươi tranh ta đoạt, không ai nhường ai, kết quả cuối cùng thường là Cố Thăng vượt trội hơn, giành được hạng nhất.
Về phần Ôn Dập rốt cuộc là hắn tranh không nổi, hay là cố tình không tranh, cũng không ai biết rõ.
Ngày thứ nhất chỉ được xem là tiết mục trợ hứng, thành tích này cũng không quyết định được kết quả chung cuộc, nhưng vẫn có thể xem là khởi đầu tốt, Ôn Dập cưỡi ngựa từ xa chạy đến, trên gương mặt đều là vẻ đắc ý.
Nhưng sau khi nhìn thấy Cố Yến và Diệp Tử, nụ cười trên mặt lập tức rút lại.
Hiển nhiên là vẫn còn canh cánh trong lòng vụ việc trong buổi yến tiệc ngày hôm qua.
Diệp Tử cũng không đem chuyện hôm qua đặt ở trong lòng, ngược lại bộ dạng Ôn Dập ăn quả đắng lại có chút buồn cười, y nhìn mà không nhịn được cong khoé môi, sau đó bị Cố Yến không nặng không nhẹ mà nhéo nhéo mặt.
Diệp Tử da mặt mỏng, chỉ nhéo nhẹ một cái thôi đã đỏ lên. Y ôm má quay đầu nhìn về phía Cố Yến: “Ngài làm cái gì vậy hả?”
Cố Yến liếc mắt nhìn y, ngôn từ chính nghĩa nói: “Em nhìn nam nhân khác còn cười nữa, ta ăn dấm”
Diệp Tử: “...”
Lần đầu tiên nhìn thấy một người cây ngay không sợ chết đứng mà nói lời ghen tuông. ( editor: Câu này có hơi kì đúng hong zạ?)
Diệp Tử phồng phồng má, không thèm để ý tới hắn.
Cố Yến nói chuyện không hề nhỏ tiếng, đa số người ngồi gần đó đều có thể nghe thấy, không khỏi tò mò lia mắt nhìn sang bên này. Nghe nói Thụy thân vương cực kỳ sủng ái vị Vương phi này, xem ra không phải là lời đồn nhảm.
Trong đám người, chỉ có Tiêu Mân là yên tĩnh cuối đầu uống trà, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc bọn họ một cái.
Thị vệ đem con dê ném xuống giữa sân, đang định ở trước mặt mọi người mổ thịt.
Nhưng con dê kia không biết lấy sức lực từ đâu, bỗng nhiên vùng dậy tránh thoát khỏi sợi dây thừng. Vài tên thị vệ tiến lên bắt nó lại, nhưng con dê này sức mạnh lớn đến mức kinh người, hất văng mấy người kia, lao thẳng đến ghế ngồi.
Ngồi gần chỗ đó nhất, chính là Ôn Chỉ.
“Chỉ Nhi!” Ôn Dập gương mặt kinh hãi biến sắc, theo bản năng giương cung bắn mũi tên về phía con dê. Nhưng hắn quá vội vàng nên bắn trật mấy tấc, không trúng vào điểm yếu của nó.
Con dê bị đau kêu rên lớn một tiếng, càng lao nhanh về phía trước.
Dường như Ôn Chỉ đã bị doạ cho ngu người, không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn con dê đang lao về phía này.
Mắt thấy con dê sắp vồ lấy Ôn Chỉ, sau đó nghe thấy vụt một tiếng, động tác của con dể đột nhiên dừng lại. Nó ngã trên mặt đất, thân thể giật giật mấy cái, trên trán nó xuất hiện một cái lỗ máu nhỏ, máu nhỏ xuống thành vũng, rất nhanh nó không còn động đậy.
Một chiếc đũa xuyên thấu qua đầu của nó, cắm ở trên mặt đất.
Diệp Tử thu tay về, bất an liếc mắt nhìn Cố Yến.
Vừa rồi vì nóng lòng cứu người, y cũng không suy nghĩ được gì nhiều, tùy tiện chộp được thứ gì đó liền phóng về phía con dê kia, bây giờ tỉnh táo lại mới cảm thấy hơi hối hận.
Y không nên ra tay trước mặt nhiều người như vậy.
Cố Yến vỗ vỗ mu bàn tay y trấn an.
Lúc này mọi người mới ý thức được là xảy ra chuyện gì, kinh ngạc dồn dập bắn ánh mắt về phía Diệp Tử.
Có thể phóng đũa một phát xuyên đầu con dê, đây cũng không phải là chuyện mà người thường có thể làm được, võ công của người này rốt cuộc là cao thâm đến cỡ này chứ?
Ngồi ở chỗ cao, biểu tình của Tĩnh hoà đế dần dầm chìm xuống.
Sự việc bất ngờ này cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, cũng chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn, chỉ có Thường Ninh quận chúa vì sợ hãi quá độ mà rời đi sớm. Cuộc săn bắn tiếp tục diễn ra, mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống hoàng hôn lên, Tĩnh hoà đế mới truyền xuống dừng buổi yến tiệc, từng người trở về chuẩn bị cho ngày thi đấu săn bắn thứ hai.
Săn bắn mùa xuân từ ngày thứ hai đến ngày thứ tư, là thời gian săn bắn chính thức. Tất cả những người tham gia thi đấu săn bắn đều có thể đi vào rừng để truy tìm chiến lợi phẩm cho mình, chỉ cần quay trở lại trại trước giờ tý của ngày thứ năm.
Người có thể thu hoạch nhiều con mồi nhất, chính là người chiến thắng trong đợt săn bắn năm nay, có thể đưa ra một thỉnh cầu với Tĩnh hoà đế.
Khu vực săn này chỉ cách doanh trại vài dặm, bốn phía đều có thị vệ canh gác nghiêm ngặt, không có bất kỳ nguy hiểm nào. Còn chỗ săn bắn chính thức, là ở trong khu rừng rộng lớn phía sau bãi săn.
Trong rừng thú hoang ẩn nấp khắp nơi, nguy hiểm tầng tầng.
Bất quá những chuyện này không có liên quan gì đến Diệp Tử.
Y lo lắng thấp thỏm cố gắng nhịn đến kết thúc bữa tiệc, lẻo đẽo đi theo Cố Yến về lều trại, ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi, ta không có cố đâu."
Ngay từ lúc bắt đầu y đóng vai Thụy Vương phi, Cố Yến đã nhắc nhở y, tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài chuyện y có võ công, để tránh rước hoạ vào thân. Giờ thì hay rồi, không chỉ bàn dân thiên hạ đều biết, mà còn dùng một màn oanh oanh liệt liệt như vậy cho người ta biết, bây giờ muốn giấu cũng không giấu được.
Cố Yến cũng không nổi giận, chỉ là bất đắc dĩ thở dài: “Em, vẫn là bộ dáng như thế.....”
Dưới tình huống đó, Diệp Tử bản năng thân thể sẽ lất át đi lí trí, Cố Yến làm sao mà không biết được.
Lương thiện như y, sao có thể trơ mắt nhìn người ta bị thương ngay trước mắt mình.
Diệp Tử áy náy muốn chớt luôn: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Ta....ta có phải đã gây phiền phức cho ngài rồi không?”
“Không có, em đừng vội” Cố Yến động viên nói: “Lúc trước ta hy vọng em đừng để chuyện này lộ ra ngoài, chỉ là để tránh vài phiền phức, mà hiện tại nếu mọi chuyện đã rồi, thì cũng chẳng có gì là đáng sợ”
“Yên tâm, mọi chuyện đều có ta ở đây rồi”
Sắc trời dần tối xuống, có người đến bẩm báo, nói Thái hậu gọi Cố Yến đến cùng bà dùng bữa. Cố Yến cũng chỉ có thể nghe lệnh đi theo, căn dặn Diệp Tử ở trong lều trại chờ hắn về. Diệp Tử ôm một bụng lo lắng ngồi chờ hắn, tuy nhiên không chờ được Cố Yến về, lại chờ được thái giám tổng quản bên cạnh Tĩnh hoà đế đến thông báo.
Tĩnh hoà đế gọi y đến để hỏi thăm vài câu.
Diệp Tử đi theo thái giám tổng quản đến lều trại của Tĩnh hoà đế, bên trong chỉ có người duy nhất là ông ta.
Diệp Tử khụy gối quỳ xuống, hành lễ vấn an Tĩnh hoà đế.
Nhưng người phía trước lại chậm chạp không lên tiếng.
Diệp Tử quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn, y mơ hồ cảm giác được ánh mắt của đối phương đang trên người mình, ánh mắt dò xét đó khiến cho y cảm thấy lạnh sống lưng.
Không biết qua bao lâu, Tĩnh hoà đế rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Thụy Vương phi, trẫm muốn biết, ngươi và Thụy thân vương làm thế nào mà quen biết nhau?”
Vấn đề này không nằm ngoài dự đoán của Diệp Tử. Y ngẩng đầu lên, nói làu làu mấy lời nói dối đã học qua mấy lần ở trong lòng.
Y và Cố Yến đã sớm bàn bạc qua rồi, nếu có ai hỏi bọn họ sao mà quen biết nhau, thì cứ nói là mấy năm trước Diệp Tử trốn chạy chiến loạn, đến Trường An được Cố Yến cứu giúp, sau đó an bài cho nơi ở cho y ở ngoại ô thành Trường An.
Chỗ ở kia đã được Cố Yến phái người đi chuẩn bị tốt, không xảy ra bất kỳ kẽ hở nào. Thêm nữa là mấy năm nay chiến sự xảy ra liên miên, những người không rõ lai lịch như Diệp Tử đếm không xuể, cho dù hao tâm tư đi thăm dò, cũng không thể nào tra ra được.
Diệp Tử giải thích đến rõ ràng mười mươi, Tĩnh hoà đế lại hỏi thêm mấy vài chi tiết nhỏ, y đều có thể đáp lời trôi chảy.
Tĩnh hoà đế trầm ngâm chốc lát: “Nói như vậy, ngươi và Cố Yến quả nhiên là có tình cảm từ sớm”
Diệp Tử cúi đầu: “Vâng”
Tĩnh hoà đế cười cười: “Cháu trai này của trẫm hiếm khi động tâm với ai, lòng trẫm đương nhiên thấy vui mừng. Tuy nhiên, ngươi nên hiểu rõ ràng thân phận của hắn. Hắn đường đường là Thụy thân vương, địa vị cao quý, mà ngươi, bất quá cũng chỉ là người xuất thân từ dân gian, bây giờ hắn đối với ngươi là một mảnh tình si, nhưng không thể chắc chắn mười năm sau, hai mươi năm sau, hắn vẫn sẽ đối với ngươi không thay đổi”
Đôi mắt Diệp Tử động đậy, không trả lời.
Tĩnh hoà đế nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt, giọng nói có chút nhu hòa: “Trẫm có thể ban cho ngươi một cái chức quan, như vậy cũng coi như là môn đăng hộ đối với Yến nhi. Cho dù sau này hắn....... Thì ngươi ít nhất vẫn con một đường lui thân”
Diệp Tử vẫn không có đáp lời, chờ đợi Tĩnh hoà đế nói tiếp.
“Tuy nhiên, chức quan này không thể cho không ngươi” Tĩnh hoà đế chậm rãi nói: “Thường Ninh quận chúa dung mạo xinh đẹp lại thông minh, là ta tận mắt nhìn nàng lớn lên, yêu thương như là con gái ruột. Hôm nay ngươi cứu nàng một mạng, trẫm cảm kích vô cùng. Ngươi là đứa trẻ tốt, Thường Ninh cũng là đứa trẻ tốt, trẫm nghe nói nàng có tình cảm với Thụy Vương, nhưng Yến nhi lại quá bướng bỉnh, nói thế nào cũng không chịu nghe”
“... Trẫm hi vọng ngươi trở về khuyên hắn một chút, đồng ý cưới Thường Ninh vào phủ.” (editor: dume làm khùng làm điên gì đâu không)
Tay Diệp Tử đặt trên mặt đất thoáng siếc chặt, lại nghe Tĩnh hoà đế nói tiếp: "Thường Ninh quận chúa địa vị cao quý, hiển nhiên là không có lí nào lại để nàng làm thiếp.......trẫm biết ngươi thông hiểu đạo lý, cho nên bây giờ mới gọi ngươi đến thương lượng một chút, ngươi có đồng ý nhường vị trí chính phi này lại cho nàng?”
Đây tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại không có chút nghi vấn nào, ngược lại là bình tĩnh và ra lệnh.
Trong lều trại nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, Tĩnh Hòa đế nhìn về phía Diệp Tử, chờ đợi câu trả lời của y.
Diệp Tử dập đầu với Tĩnh hoà đế một cái, ngẩng đầu lên bình tĩnh nói: “Thần không muốn"