Qua ngày kế tiếp Diệp Tử cũng vẫn cho ai đó ăn bơ. Đến chạng vạng ngày hôm đó, có người đến báo tin, Thường Ninh quận chúa đã tỉnh lại.
Cố Yến hỏi: “Nàng ta nói gì? Là bổn vương đẩy nàng xuống nước?”
Người tới truyền tin là tiểu thái giám bên cạnh Thái Hậu, vừa nghe lời này sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, vội nói: “Bẩm không có, quận chúa không có nói vậy. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ quận chúa vẫn không hé lời nửa câu, cho dù người khác có hỏi thế nào đi chăng nữa, ngài.... Ngày ấy vẫn không hề mở miệng.”
Cố Yến có chút kinh ngạc, y đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, nhưng không ngờ cái nồi oan ức này lại không úp vào đầu y.
Người nọ đang tĩnh toán chuyện gì?
Cố Yến cho tiểu thái giám đi, quay đầu trở lại phòng.
Chậu hoa của Diệp Tử được đặt trên chiếc bàn nhỏ phía sau bình phong, vừa đủ gần để nghe hết những gì bọn họ vừa nói.
Cố Yến ngồi xuống cạnh bàn, tỳ cằm nhìn hắn: “Ngươi vẫn không thèm để ý đến ta à?”
Diệp Tử giãy giụa một chút, ngoan ngoãn mở miệng: “……Ngài định làm gì tiếp theo?”
Cố Yến không để bụng: “Còn có thể làm gì nữa, nếu Thường Ninh không nói gì gây ảnh hưởng đến ta, thì việc này không còn liên quan tới ta nữa. Ta còn suy xét làm gì?”
Diệp Tử gục đầu xuống không nói lời nào.
Có đôi khi hắn không thể hiểu được suy nghĩ của Cố Yến, vì sao y lại dường như không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Nếu là người trong ký ức của hắn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Diệp Tử lại hỏi: “Còn bên Trường An thì thế nào?”
Cố Yến khinh miệt cười: “Nghe nói Ôn Dập tức giận đến đỏ cả mặt mày, còn muốn từ Trường An đến đây để liều mạng với ta, nhưng bị phụ thân hắn cản lại. Trong cung không có tin tức gì, có lẽ vẫn còn đang quan sát.”
Hiện tại mọi sự tập trung đổ dồn lên người Thường Ninh, tất cả mọi người đang đợi câu trả lời từ nàng.
Đáng tiếc, nàng một lời cũng không nói.
Càng im lặng càng cảm thấy bất an. Diệp Tử suy nghĩ một lát, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
...............
Đêm đã khuya, Cố Yến nằm xuống nghỉ ngơi từ sớm, chờ sau khi thấy người nọ ngủ say, Diệp Tử bò ra từ chậu hoa, lén lút từ cửa sổ tẩm điện nhảy ra ngoài
Hắn tránh khỏi thị vệ, nhanh chóng tìm tới tẩm điện của Hoàng Hậu.
Bên ngoài tẩm điện Hoàng Hậu có rất nhiều người canh giữ, Diệp Tử nhảy lên xà ngang, xuyên qua khe hở trèo vào trong tẩm điện.
Không ngoài dự đoán, trong tẩm điện không có cung nữ hầu hạ.
Diệp Tử cúi người nhìn vào trong phòng, mơ hồ nhìn thấy được thân hình gầy yếu lấp ló sau tấm màn giường. Ôn Chỉ trợn tròn mắt, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mảnh lụa hình vuông trước mặt, trong mắt không còn tiêu cự, không giống như một người còn đang sống
Diệp Tử đang muốn tới gần chút nữa, người trên giường bỗng chốc quay đầu nhìn về phía hắn. Diệp Tử sợ tới mức vội vàng lùi về sau.
Đột nhiên bên ngoài tẩm điện truyền tới âm thanh của một nữ tử.
“Chỉ nhi, ngươi vẫn chưa nghĩ thông sao?” Hoàng Hậu đi ra từ chỗ tối.
Đã là đêm khuya, nàng vẫn mặc một thân y phục quý giá, ánh bạc trên người lấp la lấp lánh, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, trái ngược hoàn toàn với thân hình đơn bạc trên chiếc giường.
Hoàng Hậu đi đến trước mặt Ôn Chỉ, nắm lấy tay nàng, dịu giọng nói: “Cô cô biết, lúc trước là do ta và phụ thân bức ép ngươi quá mức, là lỗi cùa chúng ta. Cô cô không trách ngươi ngỗ nghịch, nhưng ai bảo ngươi không chịu nghe theo lời chúng ta chứ?”
Ôn Chỉ nghiêng đầu liếc mắt nàng một cái, nhắm mắt lại không trả lời.
Trong mắt Hoàng Hậu hiện lên một tia tức giận: “Ngươi làm bộ cho ai xem? Chúng ta chẳng qua chỉ muốn ngươi tiếp cận Cố Yến, y là thân vương được tiên đế thân phong, địa vị cao quý, ngươi gả cho hắn thì có gì không tốt? Huống hồ ngươi cũng không phải là không có ý gì với y, ngươi......”
Ôn Chỉ bỗng nhiên nhẹ nhàng cười thành tiếng.
Nàng tựa như đang nghe một câu chuyện cười, nàng cười đến mức không dừng được, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp tẩm điện trống trải, thực sự khiến cho Hoàng Hậu có hơi sợ hãi.
Hoàng Hậu không nhịn được nữa: “Ngươi không được cười!”
“Vì sao lại không được?” Ôn Chỉ mở miệng, âm thanh khàn khàn yếu ớt, “Cô cô không cảm thấy thú vị sao?”
Ôn Chỉ nói: “Đúng là ta từng có cảm tình với Thụy Vương điện hạ. Cho nên ta nên nghe lời các người, tìm mọi cách tiếp cận y, câu dẫn y, đánh đổi hết thanh danh của ta để có tư cách bước chân vào Thụy Vương phủ, đúng không?”
Ôn Chỉ ngẩng đầu, ánh mắt tựa như nhìn về phương xa: “Nhưng mà cô cô à, ta từ nhỏ đã theo Thái Phó viết chữ đọc sách, tuy không học sâu hiểu rộng, nhưng cũng tự biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”
“Ta thà rằng chết đi một cách trong sạch, còn hơn.... Mất hết danh tiết, để đổi lấy một người trượng phu hận ta thấu xương.”
Hoàng Hậu bỗng nhiên đứng phắt dậy: “Ngươi thì biết cái gì? Chuyện sủng ái hậu cung vốn là như vậy, hiện tại y không thích ngươi, cũng không có gì đảm bảo rằng sau này ngươi gả đi y vẫn không thích ngươi. Thụy Vương phi của y là cái thá gì? Chỉ là một tên nam sủng hèn hạ, khả năng sinh con cũng không có, làm sao giữ chân được Thụy Vương? Chỉ cần ngươi gả qua đó.....”
Nàng dường như nhận ra chính mình đã thất thố, bỗng nhiên khoing nói nữa.
Hoàng Hậu hít sâu một hơi, cố làm dịu âm thanh: “Chỉ nhi, ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, nhiều chuyện chưa hiểu, cô cô không ép buộc ngươi. Cô cô đã nói với ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý ra mặt, nói rằng Cố Yến khinh thường ngươi, ngươi khỗng chịu nổi tủi nhục, nên mới gieo mình xuống hồ.”
Nàng dừng một chút, dụ dỗ nói: “Chỉ cần ngươi chịu mở miệng, cô cô và phụ thân sẽ giúp ngươi lo chu toàn mọi việc, cho ngươi vẻ vang gả vào Thụy Vương phủ.”
Hoàng Hậu vỗ vỗ mu bàn tay Ôn Chỉ, cười nói: “Trong cuộc tranh giành quyền lực, nữ tử vốn là vật hy sinh, ngươi mong muốn những thứ tình cảm hư ảo mờ mịt đó làm gì, chỉ cần nắm chặt thời cơ, mới có thể giúp chúng ta an cư lạc nghiệp. Ngươi nghĩ kĩ lại đi.”
Nói xong, Hoàng Hậu xoay người rời khỏi tẩm điện.
Cửa lớn tẩm điện bị khép lại, bên trong lại yên tĩnh như vẻ vốn có
Diệp Tử thở dài một hơi, bỗng nhiên nghe thấy Ôn Chỉ nói: “Ngươi vẫn còn ở đây sao?”
Diệp Tử dại ra, cả người cứng như đá.
Ôn Chỉ ngồi dậy, dựa trên đầu giường, bình tĩnh nhìn về phía Diệp Tử đang trốn. Diệp Tử chần chờ một lát, ló đầu đi ra.
Ôn Chỉ lẳng lặng nhìn cây cỏ nhỏ đi đến mép giường, không có chút kinh ngạc
Nàng cười cười, thấp giọng nói: “Ngày hôm qua ta đã thấy ngươi trong hoa viên.”
Ôn Chỉ nói: “Ngươi đi phía ta và Thụy Vương điện hạ, trốn trong bụi cỏ, ta nói có đúng hay không?”
Diệp Tử ở bên giường ngẩng đầu nàng, không trả lời.
Ôn Chỉ khó hiểu mà nghiêng đầu: “Ngươi không biết nói sao?”
“Không nói được cũng không sao, ngươi ngồi đây nghe ta nói là được.” Ôn Chỉ tái nhợt cười cười, “Thật xin lỗi, vừa nãy để ngươi nghe mấy chuyện như vậy. Ngươi thấy ta rất buồn cười đúng không?”
Diệp Tử thấp giọng nói: “Không đâu.”
Ôn Chỉ có chút kinh ngạc, thậm chí không chú ý tới giọng nói Diệp Tử có chút quen thuộc: “Thì ra ngươi có thể nói được.”
Diệp Tử không dám nói nhiều trước mặt nàng, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Ta tưởng rằng ta đã được chết rồi.” Ánh mắt Ôn Chỉ nhìn xa xăm, buồn bã nói, “Ta chết đi thì tốt rồi, không cần phải đối mặt với cuộc sống này nữa, vì sao lại phải cứu ta chứ?”
Diệp Tử nhịn không được nói: “Trong tình huống đó, y không thể không cứu ngươi.”
Diệp Tử lại hỏi: “Không phải ngươi cố tình nhảy xuống hồ trước mặt Thụy Vương, để tạo thêm mâu thuẫn giữa y và Hộ quốc công phủ sao?”
Ôn Chỉ có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Diệp Tử tiếp tục nói: “Nếu ngươi thực sự chết đi, Hộ quốc công phủ và Hoàng Hậu nhất định không chịu buông tha. Nhưng ngươi chết không có chứng cứ, chân tướng không rõ ràng, bọn họ không thể động tới Thụy Vương. Nhìn qua giống như ngõ cụt, nhưng thật ra có thể hoàn toàn chặt đứt khả năng hợp tác giữa Thụy Vương phủ và Hộ quốc công phủ.”
(Đại khái là em Chỉ không muốn đám kia lợi dụng Vương gia á)
Diệp Tử dừng lại một chút, thấp giọng hỏi: “Đây là mục đích thật sự của ngươi đúng không?”
Ôn Chỉ cười nhạt, tăng thêm chút sức sống cho vẻ ngoài tiều tụy hốc hác của nàng: “Cỏ nhỏ, ngươi thông minh thật đó.”
Diệp Tử vẫn không hiểu: “Nhưng tại sao ngươi phải.....”
“Không tại sao cả.” Ôn Chỉ nhàn nhạt nói, “Ta chỉ không muốn người khác được sống thoải mái thôi.”
Ôn Chỉ nói: “Nếu ta chết ở chốn không người, cuối cùng chỉ để lại một bộ xương trắng, nhưng người ta hận đều vẫn sống tốt, ta không thể chấp nhận được.”
Âm thanh nàng nhẹ nhàng, không nghe thấy chút cảm xúc nào, nhưng vẫn khiến Diệp Tử lạnh sống lưng.
“Từ khi sinh ra, ta đã được dạy rằng không thể làm trái lệnh cha mẹ, nhưng nếu mệnh lệnh của cha mẹ là sai, tại sao ta lại phải nghe theo?” Ôn Chỉ thê lương mà cười cười, “Cỏ nhỏ, ngươi có biết nếu ngày hôm qua ta không nhảy, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì không?”
“Sau khi chúng ta đi dạo hoa viên, Thái Hậu sẽ tổ chức tiệc tối. Trong bữa tiệc, cô cô đổi rượu của Thụy Vương điện hạ, đến khi Thụy Vương điện hạ đã say, sẽ nhốt ta và ngài ấy vào cùng một căn phòng.”
Âm thanh nàng run rẩy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Trai đơn gái chiếc ở chung một dêm, cho dù không xảy ra chuyện gì, thì người khác cũng sẽ không tin.”
Diệp Tử cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Nếu như vậy, Cố Yến nhất định sẽ bị ép cưới Ôn Chỉ.
Khóe miệng Ôn Chỉ khẽ cong lên: “Bọn họ lợi dụng ta, coi ta như một quân bài tha hồ bày bố, ta không thể làm gì được, cũng không thể trốn khỏi vận mệnh này. Một khi đã như vậy, sao ta có thể không tìm cách chết, chết một cách có giá trị.”
Nàng không muốn khuất phục trước số phận, nhưng cũng không thể phản kháng, nên muốn dùng mạng sống của mình để phá tan mưu đồ của Hoàng Hậu và Hộ quốc công.
Nhưng nàng không ngờ chính mình lại được Cố Yến cứu.
Ôn Chỉ thở dài một tiếng: “Ta biết ta làm vậy là không công bằng với Thụy Vương điện hạ, nhưng đây là biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ ra. Thật có lỗi với y, khiến y gặp nhiều phiền phức.”
Diệp Tử không trả lời.
Sau một hồi lâu, hắn mới thấo giọng hỏi: “Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Đây mới là mục đích hắn tới.
Hiện tại ánh mắt mọi người đều đổ dồn trên người Ôn Chỉ, một câu nói của nàng có thể quyết định hướng đi của mọi việc, cho nên Diệp Tử muốn tìm hiểu xem trong lòng nàng đang suy nghĩ thế nào.
Ôn Chỉ tựa hồ có chút khó xử, nàng lắc đầu: “Ta không biết. Vừa này ngươi cũng đã nghe, cô cô muốn ta vu oan cho Thụy Vương, ta không làm được. Hiện tại ta cũng không thể chết cho xong việc, nếu ta chết, cô cô sẽ truyền tin ra ngoài rằng Thụy Vương khinh bạc ta, như vậy chính là ta đã hại tới Thụy Vương điện hạ.”
Ôn Chỉ rũ mắt, cười khổ: “Giãy giụa lâu như vậy, ngược lại còn tự đào hố chôn mình. Trên đời này chắc không có ai ngu xuẩn như ta đâu.”
Diệp Tử không đành lòng, vươn nhánh cỏ nhỏ ra, vỗ vỗ vào mu bàn tay Ôn Chỉ, an ủi nàng.
Ôn Chỉ nghiêng đầu nhìn hắn, cẩn thận hỏi: “Ta sờ ngươi một chút được không?”
Không đợi Diệp Tử trả lời, nàng đã mất tự nhiên quay mặt đi: “Xin lỗi, mạo phạm rồi. Ta đọc qua rất nhiều loại thoại bản, cảm thấy trên đời này có rất nhiều chuyện kì diệu, nhưng không ngờ lại được tận mắt chứng kiến, nên có hơi tò mò.”
Lần đầu tiên Diệp Tử thấy nụ cười e lệ của thiếu nữ mười mấy tuổi trên khuôn mặt nàng.
Diệp Tử nhảy lên giường, đi đến gần tầm tay Ôn Chỉ, dùng phiến lá ôm chặt tay nàng.
“Sống tiếp đi.” Diệp Tử thấp giọng nói, “Sẽ có cách mà.”
Khi Diệp Tử rời khỏi tẩm điện của Hoàng Hậu, trong lòng có một cảm giác buồn bực nặng nề. Hắn đã tìm được câu trả lời mình cần, Thường Ninh quận chúa sẽ không đưa Cố Yến vào hiểm cảnh, nhưng trong tâm lại không thấy vui vẻ chút nào.
Cỏ nhỏ rũ bông hoa trên đầu, hắn bơ phờ ủ rũ bước vào cung uyển của hắn và Cố Yến, thì đột nhiên có người nắm lấy thân cây và nhấc hắn lên.
Diệp Tử hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại.
Cố Yến giơ hắn lên trước mặt, nửa cười nửa không: “Ái phi, ngươi chạy đi đâu mà về khuya như vậy?”