Ngày hôm sau, quả nhiên có người đã thừa nhận với Thái Hậu, rằng đã tận mắt thấy Thường Ninh quận chúa trượt chân rơi xuống nước. Thường Ninh quận chúa cũng không phản bác. Thái Hậu không truy cứu chuyện này nữa, mọi việc cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng chưa yên ổn được mấy ngày, Thường Ninh quận chúa bỗng lên cơn sốt cao không giảm.
Trận bệnh này của nàng nặng đến mức thẳng đến ngày thứ ba mới bắt đầu thuyên giảm.
Khi nàng tỉnh dậy, thần chí đã không rõ, bắt đầu nói mê sảng.
Hoàng Hậu lo lắng đến mức gọi thái y đến chẩn bệnh một lần nữa, nhưng cho dù dùng phương pháp nào, Thường Ninh quận chúa vẫn ngơ ngác trì độn, khi thì đứng bất động trong phòng, khi thì gặp ai cũng bắtchuyện, thậm chí có lúc còn phát điên hét to lên, tấn công những người xung quanh.
Sau khi chẩn trị, thái y cho rằng nàng đã bị kinh hách, cộng thêm sốt cao liên tục, làm mất đi thần trí, rối loạn tâm thần. Cần phải cẩn thận tu tâm tĩnh dưỡng, không thể tiếp tục chịu kích thích thêm một lần nào nữa.
Trải qua biến cố như vậy, Thái Hậu cũng không còn tâm trạng ngắm cảnh nữa, mấy ngày sau đưa mọi người trở về kinh, cũng để Thường Ninh quận chúa có thể sớm về nhà nghỉ ngơi.
............
Diệp Tử xốc mành xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài, xe ngựa của Thái Hậu đi ngay phía trước, có vài thị vệ cưỡi ngựa đi xung quanh, phía sau là dãy dài xe ngựa xa hoa lộng lẫy, rầm rộ hùng hục hướng về thành Trường An. Diệp Tử nhìn chằm chằm cỗ xe ngựa cao quý phía trước hồi lâu, khẽ thở dài.
Trong số rất nhiều con cháu, Thái Hậu vẫn yêu thương Cố Yến nhất. Ngay cả trên đường về cũng muốn Cố Yến chơi cờ, phẩm trà cùng bà, làm cho Diệp Tử đành phải ngồi trong xe ngựa của vương phủ một mình.
Thu La ở bên cạnh chuẩn bị trà bánh cho Diệp Tử, rót cho hắn một ly trà: “Vương phi thỉnh dùng.”
Diệp Tử không có tâm trạng, lắc lắc đầu: “Ta còn chưa đói bụng, ngươi đặt xuống trước đi.”
Thu La đáp một tiếng, đặt chung trà xuống. Thu Đường ở một bên nhẹ nhàng cười nói: “Ngài và Vương gia mới xa cách có mấy canh giờ, đã bắt đầu nhớ ngài ấy rồi sao?”
Diệp Tử buông màn xe, quay đầu nghiêm túc nói: “Thu Đường, gần đây có phải ta đối xử với ngươi quá tốt, khiến cho ngươi càng ngày càng to gan, cả ngày trêu chọc ta đúng không?”
Thu Đường chớp mắt: “Không phải ngài luôn đối xử rất tốt với nô tỳ sao?”
Thu Đường nhỏ tuổi hơn Thu La, thời gian vào phủ cũng muộn hơn, nàng vốn trầm ổn cẩn thận. Ỷ vào việc được Diệp Tử dung túng, ngày càng không sợ ai.
“Ngươi thật là.” Diệp Tử làm bộ muốn đánh nàng, Thu Đường vội chạy ra phía sau Thu La, miệng không ngừng xin tha.
Diệp Tử rút tay lại, lười biếng dựa vào cửa sổ, nói: “Còn lâu mới đến Trường An, các ngươi có gì để giết thời gian không, mang đến đây cho ta xem?”
Diệp Tử suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Thu Đường, thoại bản của ngươi đâu?”
Thu Đường chột dạ quay mặt đi, giả khờ: “Cái gì, nói cái gì... Nô tỳ làm gì có thoại bản.....”
Diệp Tử nheo mắt nhìn nàng: “Vậy cuốn sách lần trước bị ta tịch thu là cái gì?”
Thu Đường cúi đầu không trả lời.
Tiểu cô nương chưa trải sự đời, không biết kiếm đâu ra một quyển truyện dân gian về tình yêu nam nữ, vừa ướt át vừa sến súa. Diệp Tử sợ nàng bắt chước theo nên tìm cớ tịch thu của người ta.
Diệp Tử vốn chỉ muốn hù nàng hai ngày rồi trả lại, ai ngờ tác giả viết quá xuất sắc, Diệp Tử chỉ mới đọc sơ qua mà đã nghiện dứt ra không nổi, đọc hết một quyển vẫn chưa đã thèm.
Diệp Tử hỏi: “Có muốn lấy lại thoại bản của mình không?”
“Đương nhiên muốn....” Thu Đường bất bình nói, “Quyển sách đó nô tỳ vừa mới mua, còn đọc chưa được mấy lần....”
Tròng mắt Diệp Tử đảo qua, không khách khí nói: “Vậy ngươi còn quyển nào khác không, ta đổi với ngươi.”
Thu Đường vừa nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng ngời: “Có có, Vương phi muốn loại nào? Ở đây ta có chuyện tình giữa thiếu gia phong lưu và thiếu nữ nhà nông, nữ sơn tặc đánh cắp trái tim thư sinh, còn có sư huynh sư muội, thanh mai trúc mã, còn cái này nữa, ngài xem nè....”
Thu Đường lập tức lấy mấy quyển thoại bản ra từ túi quần áo bên người, đặt trước mặt Diệp Tử, giới thiệu từng cuốn một.
Diệp Tử thấy mà nghẹn họng, quay đầu hỏi Thu La: “Nha đầu này cả ngày đọc mấy thứ này đó hả, sao ngươi không quản lý nàng?”
Thu La che miệng cười khẽ, chưa kịp trả lời, Thu Đường đã giành trước: “Thu La không thèm để ý đâu. Cô ấy còn hiểu biết nhiều hơn ta, thậm chí có nhiều chữ ta không hiểu, cô ấy sẽ đọc cho ta, còn dạy cho ta nữa.”
Thu La trừng mắt nàng một cái, giải thích: “Ngài đừng nghe nó nói bậy, toàn là nha đầu này ép ta thôi, chứ ta không yêu thích gì loại thoại bản này đâu...”
Diệp Tử cười cười không nói gì, Thu La dọn bộ ấm trà trên bàn để tiện cho Diệp Tử đọc thoại bản. Diệp Tử tiện tay chọn ra một cuốn sách trông có vẻ mới, còn hơi mỏng, không bằng một phần ba cuốn thoại bản bị hắn tịch thu, dự định dùng nó để giải khuây trong thời gian trở về.
Thấy hắn lấy cuốn sách này, Thu Đường “A” một tiếng, như muốn ngăn hắn lại, nhưng đã quá muộn.
Diệp Tử cười nhẹ: “Sao vậy, cuốn sách này ta không được đọc?”
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt qua tên trên bìa sách.
《Chuyện tình lãng mạn trong Vương phủ: Vương gia khí phách cưới Vương phi xinh đẹp.》*
“……”
*Gốc đây: 王府艳记之亲王迎娶俏王妃 )))) tui cũng chịu thua luôn á.
Diệp Tử hít sâu một hơi: “Chuyện tình lãng mạn trong Vương phủ....”
Bên cạnh có một âm thanh nhỏ phát ra, như thể Thu La đã làm đổ thứ gì đó. Diệp Tử cũng không để ý nhiều, hắn bình ổn tinh thần lại, thầm niệm chỉ là trùng hợp, tay lật trang đầu tiên đọc xem.
Một lát sau, Diệp Tử đập mạnh cuốn sách lên bàn, tai đỏ bừng: “Đây là cái gì?”
Đây lại là truyện yêu đương giữa nam với nam, kể về một vị công tử họ Diệp vô tình được Vương gia tôn quý cứu, sau đó đưa hắn vào vương phủ, tiểu công tử yêu Vương gia từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu tìm mọi cách theo đuổi.
Câu chuyện bắt đầu từ khi Vương gia bắt tiểu công tử về. Diệp Tử lướt qua mấy trang, cảm thấy càng đọc càng thấy quen quen.
Đây không phải là truyện về hắn và Cố Yến đấy chứ???
Thu Đường không dám ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Đây là cuốn thoại bản đang được ưa chuộng nhất trong thành Trường An.”
Diệp Tử không tin nổi: “Cái này mà được ưa chuộng?”
Thu Đường gật gật đầu, thành thật nói: “Ngài không biết thôi, thư các mỗi tháng sẽ thu thập các loại thoại bản đang được lưu hành, đưa cho mọi người đánh giá, rồi chọn ra truyện hay nhất để in thành tập sách. Quyển sách này mới vừa được viết xong chương đầu tiên, lập tức đã đứng đầu danh sách bình chọn, nô tỳ khó khăn lắm mới mua được.”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Diệp Tử chặn lời nàng, luống cuống tay chân cất quyển thoại bản kia đi, “Cái này ta tịch thu, ta sẽ trả lại bạc cho ngươi, ngươi không được phép đọc nữa.”
Thu Đường chỉ có thể chấp nhận: “Dạ.”
Diệp Tử lấy cớ mình muốn nghỉ ngơi, tống cổ Thu Đường và Thu La đi hết. Chờ hai người đi xuống xe ngựa, Diệp Tử mới cầm cuốn 《Chuyện tình lãng mạn trong Vương phủ》ra, thật cẩn thận mở ra xem xem.
Đương nhiên không phải do Diệp Tử nghĩ nhiều, từ cách sắp xếp nhân vật Thân vương và tiểu công tử không rõ lai lịch, đến tích cách của hai người, thậm chí là cách bài trí trong vương phủ.
Đây chắc chắn là đang miêu tả Thụy Vương phủ.
Diệp Tử đọc lại những gì mình vừa đọc, những trang sau nào là chuyện tiểu công tử vào Vương phủ, Thân vương bận rộn công việc, không rảnh quan tâm đến hắn. Tiểu công tử ngày đêm mong nhớ, thức trắng không ngủ được, cuối cùng không chịu nổi sự cô đơn, đêm khuya lẻn vào phòng ngủ thân vương, tìm mọi cách dụ dỗ quyến rũ....
Mặt Diệp Tử dần dần đỏ lên.
Tình tiết của mấy loại thoại bản này đều tập trung vào chuyện tình cảm, qua mấy trang sau nào là mây mưa nóng bỏng, cả đêm không dứt. Lần này làm trong phòng ngủ vẫn còn bình thường, Diệp Tử lướt lướt qua mấy trang, còn có ở thư phòng, ở đình viện, thậm chí... Ở trong xe ngựa.
Trong thoại bản kể rằng, qua mấy phen mây mưa, Thân vương ăn được một lần không đã thèm, dần dần cũng động tâm với hắn. Thánh Thượng cho y đi xa, Thân vương liền đem tiểu công tử lên xe ngựa với y.
Đường xá xa xôi, tiểu công tử và Thân vương ở cùng một phòng, được một chút đã không chịu nổi, bắt đầu tìm cớ để thân mật với đối phương.
Thân vương nằm nghỉ ngơi trên giường, tiểu công tử liền ngồi bên người y, cho y gối đầu lên đùi mình, mát xa vai cho y, còn thường dùng miệng đút trái cây cho y. Tiểu công tử không đứng đắn, động tác càng ngày càng quá đáng, chọc cho Vương gia nổi lửa tình, đè hắn lên giường “Dạy dỗ một trận”.
Tiểu công tử bị bắt nạt tàn nhẫn, nhưng không dám phát ra tiếng, chỉ có thể chịu đựng.
Diệp Tử xem mà mặt đỏ tai hồng, tuy vậy quyển truyện này viết thật hay, ngôn ngữ sắc tình nhưng không thô tục, làm người ta muốn ngừng đọc mà ngừng không được.
Đến nỗi hắn không để ý xe ngựa bỗng nhiên bị dừng lại.
Khi Cố Yến bước vào xe ngựa, đã thấy Diệp Tử đỏ mặt tía tai, không biết đang xem cái gì.
Một bộ dạng.... Toát lên vẻ xuân sắc quyến rũ.
Cố Yến nhíu mày hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Diệp Tử sợ đến mức suýt nữa thì búng lên như tôm, vội vàng giấu thoại bản vào trong ngực, chột dạ lắc đâud: “Không, không làm gì hết?”
Cố Yến nhìn hắn, không hỏi thêm.
Hắn đi vào rồi ngồi xuống, cỗ xe ngựa lại bắt đầu chuyển động.
Diệp Tử vẫn còn đang đắm chìm trong câu chuyện vừa rồi, đột nhiên lại nhìn thấy Cố Yến, cả người bỗng cảm thấy không thoải mái.
Hắn thấp giọng hỏi: “Sao..... Sao ngài lại trở về rồi?”
Cố Yến nói: “Thái Hậu thấy mệt trong người, nói muốn nghỉ ngơi một lát.”
Diệp Tử gật gật đầu, không nói gì nữa.
Cố Yến thấy biểu cảm hắn sai sai, nói sang chuyện khác: “Mới nãy khi trở về ta đã thấy xe ngựa của Hộ quốc công phủ, từ xa đã nghe thấy tiếng nha đầu Thường Ninh kia đang gây chuyện ầm ĩ trong xe, không ngờ nàng lại phối hợp như vậy.”
Mấy ngày trước Cố Yến cho người nói cho Ôn Chỉ biết kế hoạch, lại bí mật đưa cho một loại thuốc gây sốt cao không ngừng. Để sau này không có ai dị nghị, uống loại thuốc kia sẽ tốt hơn.
Nghĩ đến Thường Ninh quận chúa, Diệp Tử thở dài một tiếng: “Mấy năm nay nàng ấy sống cũng không dễ dàng, như vậy có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn đôi chút.”
“Dù sao ta cũng đã làm hết những gì nên làm, còn lại muốn như thế nào thì tùy nàng ta.” Cố Yến nói, cười nhẹ với Diệp Tử, “Bổn vương đã giúp ngươi rồi, ái phi có muốn thưởng cho ta không?”
Diệp Tử khựng lại, thấp giọng nói: “Đâu phải là ngài giúp ta đâu.....”
“Nếu không phải ngươi mềm lòng, ta đưa ra chủ ý giúp Thường Ninh làm gì?” Cố Yến nhẹ giọng nói, “A Tử, ta làm vậy đều là vì ngươi mà.”
Từ khi Diệp Tử đọc cuốn thoại bản kia, liền cảm thấy hơi khó xử khi ở cùng một phòng với Cố Yến.
Hắn mất tự nhiên nhìn qua chỗ khác: “Ngài muốn thưởng gì?”
“Ta đánh cờ với Thái Hậu cả một buổi sáng, cả người có hơi mệt.” Cố Yến đấm đấm vào cổ, cười nói với Diệp Tử: “Ái phi cho ta mượn chân để gối được không?”
Diệp Tử lập tức nhớ tới tình tiết trong sách, trong đầu ong lên một tiếng, thẹn tới mức đỏ hết mặt.
Cố Yến không nghĩ quá nhiều, tưởng rằng hắn chỉ ngại ngùng, ôn nhu nói: “A Tử ngoan, được không?”
Nhìn bộ dạng tội nghiệp của y, Diệp Tử không từ chối nổi: “..... Được.”
Cố Yến nằm xuống trên đùi Diệp Tử.
Diệp Tử nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân cứng ngắc như cây gậy gỗ, không dám cử động. Cố Yến đúng là mệt mỏi thật, y khép mắt lại, chỉ một chốc lát sau đã ngủ say.
Khi y tỉnh lại, Diệp Tử cũng dựa vào bên cửa ngủ.
Trên người Cố Yến có đắp một lớp áo ngoài, có lẽ là khi y ngủ Diệp Tử đã đắp lên cho. Y đứng dậy, nhẹ nhàng khoác kiện áo kia lên người Diệp Tử, nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, khóe miệng không giấu được ý cười.
Lần trước ở trong hành cung, Cố Yến đã giả say.
Mọi lời nói, hành động của đứa nhỏ này đối với y, y đều biết hết.
Tên này không chịu đối mặt với tâm tư tình cảm của mình, Cố Yến cũng không dám vạch trần hắn, đành phải nhịn. Nhưng bây giờ xem ra, không bao lâu nữa y có thể nghe thấy người này thẳng thắn thừa nhận.
Cố Yến cứ ngắm mãi khuôn mặt Diệp Tử một lúc lâu, ánh mắt dời xuống dưới, thấy thứ gì đó được hắn ôm trong lòng ngực.
Trông giống như một quyển sách mỏng, bìa bên ngoài mới tinh, mơ hồ có thể nhìn thấy được những hình vẽ tinh xảo trên đó. Cố Yến biết những hình vẽ này, đại đa số những cuốn thoại bản được lưu hành đều sẽ giống như vậy.
Vừa rồi Diệp Tử đang xem thứ này?
Đây là loại truyện gì, sao có thể đem một người biến thành bộ dạng thẹn thùng như vậy?
Cố Yến hơi tò mò, móc lấy quyển thoại bản, nhẹ nhàng lấy nó ra khỏi vòng tay của Diệp Tử.
Y cầm lấy thoại bản, ngẫu nhiên mở ra một trang.
“……”
Một lát sau, Cố Yến đóng cuốn thoại bản lại, liếc nhìn Diệp Tử vẫn đang ngủ say, hai bên tai lặng lẽ đỏ lên.