Kiếp trước, khi Tĩnh Hòa Đế hạ lệnh Cố Yến đưa quân chinh phạt Bắc Man, y vừa mới qua sinh thần lần thứ 25.
Cố Yến vừa tiễn vị thái giám truyền tin ra khỏi vương phủ, quay đầu đã thấy người nọ đứng dưới tàng cây trong viện chờ y. Người nọ thân hình tuy cao, nhưng lại quá gầy ốm, khoác lên lớp áo dày lại trông càng mỏng manh yếu đuối hơn.
Sắc mặt thanh niên không còn bình tĩnh như thường ngày, môi hắn run run, thấp giọng hỏi: “Ngài thực sự muốn đi sao?”
Cố Yến giơ thánh chỉ trong tay lên: “Thánh Thượng đã có lệnh, không thể không đi.”
“Ngài có thể không đi được mà, đi cầu Thánh Thượng, đi cầu Thái Hậu, ngài....” Hoài Viễn hít sâu một hơi, quay đầu đi, hốc mắt có chút đỏ lên, “Không thể thắng được trận chiến này.... Đây là một cái bẫy, điện hạ, ngài không thấy sao?”
Trong trận chiến với Bắc Man, Trung Nguyên đã bại mấy trận liên tiếp, Tĩnh Hòa Đế buộc phải đồng ý đình chiến hòa thân.
Đối tượng hòa thân của Bắc Man, Già Tà Đan hoàng tử vừa mới đến Trường An không lâu, đã có người vạch trần hắn cấu kết với trọng thần trong triều, cũng là lý do khiến cho Trung Nguyên đánh trận nào thua trận đó.
Trong cơn tức giận, Tĩnh Hòa Đế đã giam lỏng Già Tà Đan, phái binh tiến đánh phương Bắc.
Cố Yến chỉnh lại y phục, cười nhạt, dẫn Hoài Viễn đi vào thư phòng: “Không sai, đây là một cái bẫy.”
“Có người từ đầu đã không muốn dừng trận chiến này lại, cái gọi là đình chiến hay hòa thân chỉ là vỏ bọc để ép ta ra chiến trường thôi. Hiện giờ tình hình nguy hiểm, trong triều không còn ai đáng tin, Tĩnh Hòa Đế đẩy ta vào thế bắt buộc. Nếu bây giờ ta không đi, đó là hèn nhát sợ phiền phức, coi sự an nguy của quốc gia như trò chơi trẻ con.”
Cố Yến tùy tiện ném thánh chỉ lên bàn, ngồi xuống bên cạnh, ngước mắt nhìn hắn: “Ta thà chết ở Bắc Cương, còn hơn bị người ở sau lưng mắng thành con rùa chỉ biết rút đầu.”
“Nhưng mà——”
“Hoài Viễn.” Cố Yến ngắt lời hắn, “Vì sao ngươi lại nghĩ ta chắc chắn sẽ thua?”
Vì sao ư?
Hai tay rũ bên người Hoài Viễn run rẩy một chút.
Bởi vì Cố Yến chưa bao giờ dẫn binh ra trận, bởi vì quân Bắc Man liên tục thắng trận, tinh thần của binh lính Trung Nguyên đã bị sụt giảm đáng kể, bởi vì mấy năm liên tục chinh chiến, quốc khố đã trống rỗng, trong quân đội không còn đủ lương thực
Lần này y đi, sẽ không còn đường lui nữa.
Nhưng Cố Yến lại nói: “Hoài Viễn, ta sẽ thắng.”
Những lời này, không chỉ mang theo khí phách mạnh mẽ của tuổi trẻ, còn biểu hiện quyết tâm bảo vệ đất nước của y.
Chỉ từ một câu này, Hoài Viễn đã hiểu, người này đã quyết định, cho dù hắn có nói gì cũng không thể thuyết phục y quay đầu được nữa.
Hoài Viễn thở dài một tiếng, không nói gì nữa, đưa tay vào trong ngực lấy ra một chiếc túi gấm. Chiếc túi gấm kia được làm bằng vải mịn, bên trên cẩn thận thêu lên những họa tiết tinh thế, vốn là thứ mà người có thân phận như hắn không thể có được.”
Trong mắt Cố Yến hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó liền mỉm cười hỏi: “Đây là cái gì? Bùa hộ mệnh sao?”
Hoài Viễn nhẹ nhàng đáp lại, đưa đồ qua: “Mong ngài lên đường bình an, bách chiến bách thắng, mang vinh quang trở về.”
Cố Yến nhận lấy, qua ngày thứ hai, y đã đưa quân ra khỏi thành Trường An.
Mãi thật lâu về sau, Cố Yến vô tình làm dơ chiếc túi gấm đeo bên người, y đem đi rửa sạch mới phát hiện, bên trong không hề có bùa hộ mệnh gì, chỉ có một nắm hạt giống thoang thoảng hương thơm.
……...
Cố Yến mở mắt ra, hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần lại. Đã lâu lắm rồi y không nằm mơ thấy chuyện xưa, có lẽ do cuộc gặp mặt với Già Tà Đan hôm qua, làm cho y nhớ lại những năm chinh chiến phía Bắc.
Từ đầu đến cuối, kẻ thông đồng với trọng thần trong triều, không phải là Già Tà Đan, mà là huynh trưởng của hắn Ô Tạ. Phải cho đến khi Cố Yến đột phá đại doanh Bắc Man, bắt được Ô Tạ mới biết được chân tướng sự thật.
Lúc trước khi Già Tà Đan đến Trường An, mục đích ban đầu cũng là điều tra ra kẻ đang tư thông với Ô Tạ. Nhưng ngay khi hắn vừa đến nơi, đã bị người hãm hại, bị giam cầm. Người đưa hắn tới Trường An, đã giăng bẫy hắn ngay từ đầu.
Cái bẫy đó nhắm vào Già Tà Đan, cũng nhắm vào Cố Yến.
Vì vậy, đời này việc đầu tiên mà Cố Yến làm là nhanh chóng liên hệ với Già Tà Đan, giúp hắn hoàn thành chuyện này, tránh lại rơi vào kết cục bi thảm như trước.
Cảnh tượng chém giết rõ ràng trước mắt y, từng trận máu tươi đầm đìa, từng chút một rời rạc hiện lên trong đầu, cuối cùng dừng tại lúc y ngồi cô độc giữa quân doanh, cẩn thận mở túi gấm, đổ từng viên hạt giống hoa ra bàn tay.
Cố Yến chưa từng thấy qua loại hạt giống này, chiến sự cấp bách, y cũng không kịp tìm người hỏi xem. Sau này khi chiến tranh đã lắng xuống, y cũng đã quên mất chuyện này, không hỏi nữa.
Vậy đến tột cùng nó là gì?
Cố Yến còn chưa kịp nghĩ ra, người bên cạnh y bỗng nhiên khẽ cử động một chút. Cố Yến sực tỉnh lại, lòng bàn tay chạm tới một thân thể ấm nóng mềm mại.
Cố Yến quay đầu lại, Diệp Tử gối lên cánh tay y, ngủ say như chết.
Thiếu niên vùi đầu trong chăn, chỉ đề lộ một mảnh cổ nhỏ trắng nõn nà, được ánh sáng mờ nhạt chiếu lên, tỏa sáng như một khối ngọc tinh xảo. Xương cổ cong theo một đường uốn lượn, che giấu hết làn da trắng mịn kia vào bóng tối, rõ ràng là hắn không mặc gì trên người.
Tay hắn đặt lên ngực Cố Yến, đôi môi tái nhợt hơi nhếch lên, bộ dạng không hề phòng bị tí nào. . Truyện Ngôn Tình
Cố Yến hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Cũng không biết nên vui hay nên buồn, người này từ sau khi hôn trộm y trong hành cung, lúc trở về đã không còn e dè sợ hãi nữa. Mỗi lẫn sắp ngủ lại biến trở về nguyên hình, đến nửa đêm lại lén lút biến thành người, chui vào lòng ngực y ngủ. Trước khi Cố Yến thức dậy, lại biến về cỏ nhỏ, làm bộ không có chuyện gì xảy ra.
....... E rằng vẫn còn cảm thấy mình giấu rất kỹ.
Nhưng hắn không biết, Cố Yến vốn không ngủ sâu, chưa có lần nào không bị động tĩnh của hắn đánh thức.
Bây giờ vẫn còn sớm, Cố Yến ôm cỏ nhỏ nhà mình nằm thêm một lát, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ánh nắng ban mai dần rọi vào trong phòng, Diệp Tử bị nắng chiếu vào nhíu nhíu mày, mở mắt ra.
Diệp Tử không dám cử động, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm khuôn mặt người bên cạnh. Cố Yến tựa như vẫn đang ngủ say, hô hấp đều đều. Diệp Tử chớp chớp mắt, nhích lên hôn trộm Cố Yến vài cái.
Ánh sáng mờ ảo phát ra trong căn phòng, cỏ nhỏ lăn xuống ngực Cố Yến.
Diệp Tử duỗi ngọn lá ra, đạp lên xương quai xanh Cố Yến, nhẹ giọng kêu: “Vương gia, đến giờ dậy rồi, nếu ngài còn không dậy sẽ lỡ buổi lâm triều đó.”
Cố Yến nằm bất động, Diệp Tử bắt đầu nhảy nhót lên vai y, vươn cành lá chọc vào mặt Cố Yến: “Vương gia, Vương gia!”
Diệp Tử chọc tới nghiện, bỗng một bàn tay từ phía sau vươn tới, bóp chặt lấy thân cỏ xách hắn lên. Diệp Tử run lên, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Cố Yến.
Diệp Tử bị treo lơ lửng giữa không trung, chột dạ rút cành lá nhỏ lại, ngốc nghếch cười với y một cái.
“Vương gia chào buổi sáng.”
Nói xong, Diệp Tử đá lên tay Cố Yến, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Cố Yến nhìn bộ dạng chạy trối chết của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người rửa mặt chải đầu xong, tỳ nữ bưng bữa ăn sáng tới, hai người dùng xong Cố Yến liền muốn lên đường lâm triều. Diệp Tử cho tỳ nữ lui ra hết, chặn ở cửa không cho Cố Yến đi.
Diệp Tử ngửa đầu hỏi y: “Ngài có quên gì không?”
Phần thưởng ngày hôm qua đã bị trừ, nhưng hôm nay không có, đừng hòng bỏ qua được.
Cố Yến bị bộ dạng chi li tính toán của hắn chọc cười, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ ép người lên ván cửa, cẩn thận thưởng cho hắn. Diệp Tử bị y hôn đến nhũn người, lúc Cố Yến buông ra còn theo bản năng lôi kéo vạt áo y.
Cố Yến nghĩ vẫn còn chút thời gian, để mặc hắn bám chặt mình, thấp giọng hỏi: “Hôm nay cũng ra ngoài sao?”
Diệp Tử ngơ ngác gật đầu: “Làm bộ đi dạo phố với Già Tà Đan.”
Cố Yến có chút chán ghét, tặc lưỡi một tiếng: “Hắn nói mình không điều tra được gì, chỉ sợ không phải vì kéo dài thời gian, mà là mượn cớ thân cận với ngươi. Ngươi qua loa với hắn một chút, nhớ phải cách xa hắn ra.”
Diệp Tử nói: “Tĩnh Hòa Đế đã hạ lệnh, ít nhất cũng phải dẫn hắn đi chơi bốn năm ngày nữa. Bốn năm ngày sau, hắn có tra không ra, cũng không liên quan tới ta nữa.”
Cố Yến nhẹ giọng dỗ dành hắn: “Ừm, để ngươi phải chịu ủy khuất rồi.”
Diệp Tử kéo kéo vạt áo Cố Yến, nhỏ giọng ám chỉ: “Đúng vậy, ủy khuất lắm, kỳ thật ta không muốn đi chút nào đâu.”
Cố Yến bật cười, cúi đầu hôn thưởng cho hắn thêm một cái, an ủi hắn.
Mấy ngày trôi qua thật nhanh, Diệp Tử chịu thương chịu khó dẫn Già Tà Đan đi rong chơi khắp nơi trong thành Trường An, làm ngơ với mấy lời tán tỉnh của đối phương. Sáng sớm ngày thứ tư, trong cung cho người tới, bảo Diệp Tử tiến cung để hỏi chuyện.
Khi tiểu thái giám truyền tin tới, Diệp Tử còn đang quấn lấy Cố Yến đòi y ngủ nướng cùng hắn, mơ mơ màng màng nghe gia đinh truyền lời, hai người mới nhận ra đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Tử vùi đầu vào gối, căm hận lẩm bẩm: “Khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, Già Tà Đan không thể để hôm khác rồi ra tay được sao?”
Lúc trước lo rằng sẽ gây thêm rắc rối, nên mới khôm dám đập hắn một trận ra trò, bây giờ ngày nào hắn cũng kiếm chuyện cho Diệp Tử làm.
Cố Yến ngồi dậy, giọng điệu cũng không mấy hiền lành: “Nhất định là không thể chờ được nữa, đúng là người trẻ tuổi, không có tí kiên nhẫn.”
Gia đinh thúc giục mãi, Diệp Tử đành phải bò dậy, buồn ngủ đến mức lúc mặc quần áo cũng nhắm hai mắt. Ăn mặc chỉnh tề xong, hắn đi ra liền thấy tiểu thái giám truyền tin.
Tiểu thái giám hành lễ với hắn, mang theo nụ cười trên mặt: “Vương phi, Thánh Thượng cho gọi ngài vào cung nói chuyện.”
Cố Yến ôm bả vai Diệp Tử, cố tình hỏi: “Sao lại gấp rút như vậy?”
Tiểu thái giám không giấu giếm, hạ giọng nói: “Nghe nói hôm qua Thánh Thượng nhận được một lá thư mật, nói trong thành Trường An có người thông đồng với Bắc Man. Việc này rất nghiêm trọng, nên Thánh Thượng mới cấp tốc triệu Thụy Vương phi vào cung.”
Đôi mắt Diệp Tử khẽ động, tỏ vẻ sợ hãi, thấp giọng hỏi: “Tại sao lại như vậy? Nhưng.... Nhưng ta không biết gì hết....”
Cố Yến vỗ vỗ bờ vai hắn, thấp giọng trấn an nói: “Không sao, ta dẫn ngươi đến, đem chuyện ngươi biết nói cho Thánh Thượng là được.”
“Chuyện này...” Tiểu thái giám có vẻ như hơi khó xử, “Thánh Thượng truyền Thụy Vương phi đến một mình, Vương gia ngài xem.”
Cố Yến hơi nhíu mày.
Thời điểm Tĩnh Hòa Đế ra lệnh đã đoán trước Cố Yến sẽ đi theo, nên đã sớm phân phó cho thái thái truyền tin, chỉ cho phép một mình Diệp Tử. Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến bọn họ, không cần phải vì việc nhỏ nhặt này mà chọc giận Tĩnh Hòa Đế, Diệp Tử lắc đầu với Cố Yến, tự mình theo tiểu thái giám ra cửa.
Diệp Tử leo lên kiệu do Tĩnh Hòa Đế đưa đến, Cố Yến nhìn theo cỗ kiệu kia rời đi, ánh mắt tối sầm đi.
Bên trong kiệu rung lắc, cuối cùng cũng đánh bay cơn buồn ngủ của Diệp Tử. Hắn dựa bên kiệu, sửa lại y phục, mới phát hiện áo trong của mình dài hơn rất nhiều.
Lại mặc nhầm y phục Cố Yến.
Diệp Tử nhìn chằm chằm ống tay áo dài thõng ra, bỗng nhiên nhớ tới bản thân lần đầu tiên hóa thành hình người ở Thụy Vương phủ, đã trộm y phục Cố Yến để mặc. Lúc đó nhát gan, trộm mặc quần áo người nọ cũng kinh hãi cả ngày, đâu giống như bây giờ, thừa lúc người nọ ngủ trộm chui vào lồng ngực y.
Diệp Tử ở trong kiệu suy nghĩ vẩn vơ, một lát sau lại nghĩ chờ đến khi mọi việc kết thúc, nhất định phải đánh Già Tà Đan một trận cho hả giận, lát sau lại nghĩ tới hôm nay ra ngoài gấp gáp quá, chưa kịp đòi thưởng từ Cố Yến.
Chỉ chốc lát sau, kiệu xe đã dừng lại.
Có người xốc mành rèm, đỡ Diệp Tử ra, Diệp Tử bước xuống kiệu, mới giật mình phát hiện đây không phải hoàng cung. Tiểu thái giám tới truyền tin đã không còn bóng dáng, xung quanh kiệu chỉ còn vài tên thị vệ
Diệp Tử nhìn bốn phía, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào tấm bảng của phủ đệ kia.
Tông Chính Tự.