Vương Gia! Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi!

Chương 2: Soi Xét_Thời Cơ




Đôi khi ở con người ta có quá nhiều thứ khó hiểu nhất là ở tình cảnh của Tiêu Khuynh Bảo lúc này, trước mặt y là một đám người lao xồng xộc vào gian phòng chắp tay hình nắm đấm hành lễ với y

Tiêu Khuynh Bảo ôm đầu thở dài một cái

Nửa canh trước khi y thức giấc bởi một tiếng động mạnh, nghe có vẻ là tiếng thau nước chạm đất, sau đó là tiếng hét của nữ nhân, y vừa kịp choàng tỉnh thì dáng người ấy cũng đã hướng sân mà chạy khuất cả một dạng, y nhìn cũng chẳng thèm nhìn nữa vươn vai ngáp một cái, đang đà ngái ngủ, y dứt khoát "chậc" một tiếng đặt mông xuống ghế ngồi đó mặc cho phiền phức sẽ tìm đến, chẳng chốc có một đám người rất nhanh xuất hiện, cầm đầu là một tên nam nhân cao lớn có vài phần anh tuấn

" thuộc hạ cứu giá chậm trễ mong vương gia trách phạt"

hắn đưa tay chắp quyền cúi người hành lễ

Khuynh Bảo nhìn trang phục của hắn tám chín phần đoán ra đây là một đám thị vệ, khoan! chờ chút y có vẻ bỏ sót cái gì đó rất quan trọng, đêm qua y đoán già đoán non về thân phận của vị thiếu niên này thì hôm nay cũng biết được tại sao lại đoán không ra rằng tên này là một vương gia??

nếu vậy thì cũng quá thảm rồi! xét về trang phục của những tên thuộc hạ trước mắt cũng không đến nỗi rách nát thế mà sao chủ tử của của bọn họ có thể tả tơi như này, nghĩ sao cũng thấy thật mâu thuẫn, đương lúc y muốn đuổi khéo người đi để tiện hành sự, thì lại bắt gặp ánh mắt của tên thủ hạ trước mắt, tên này mắt sáng mày rậm, cả người như toả ra một thức hào quang ẩn hiện, đích thị là kẻ có thể làm nên chuyện. Y không nhịn được mà lên tiếng

"ngươi tên là gì?"

tên thuộc hạ ngớ người biểu ý rằng, người không biết tên của ta thật sao, nhưng cũng nhanh chóng đáp lại Khuynh Bảo

" Bẩm vương gia thần Họ Tạ, Tên Hý Cương"

" được rồi Hý Cương, ta không sao, các ngươi đều lui xuống đi " Khuynh Bảo phẩy phẩy tay biểu ý muốn đuổi người

Hý cương lại cho rằng sự việc không đơn giản như lời y nói, vì trước mắt y là một mớ hỗn độn, thêm việc nô tỳ chạy đến bẩm báo với hắn sớm bị doạ sợ đến mặt mũi tái xanh, nào có lý hắn lại an tâm rời đi, định lên tiếng ngỏ ý muốn rà soát một phen

Hắn càng ngàn vạn lần không ngờ được mớ hỗn độn đó là do y làm nên, thấy hý cương một mặt không muốn rời đi y chỉ đành hắng giọng nói lại

" ta nói, ở đây đã không còn việc cho các ngươi nữa, nhanh chóng lui ra hết đi"



hý cương vẫn như muốn nói thêm, lại bắt gặp ánh mắt của y nên chỉ đành cung kính chắp quyền, ra lệnh cho đám người cũng nhau rời đi, một tên bên cạnh hý cương nhanh nhảu chạy theo hỏi hắn

" Tạ huynh, ta nói vương gia hôm nay có gì đó rất khác lạ? Huynh nói có đúng không? Nếu không sao người có thể quên đi tên của hộ vệ bên thân mình mấy năm nay chứ?"

Hý cương không nói chỉ tiếp tục đi, chỉ là sắc mặt có chút âm trầm

chờ cho đám thị vệ đi khuất, một tỳ nữ rất nhanh tiến vào, phía sau còn dẫn theo một đám thị nữ, nàng cẩn trọng mà lên tiến

" chủ tử nô tỳ đến hầu hạ người thay y phục "

Khuynh Bảo đánh giá qua tỳ nữ trước mặt, tỳ nữ này quả thật không hề đơn giản, nhìn bề ngoài thì như vừa bị khung cảnh hỗn loạn bên trong làm cho kinh động, nhưng đáy mắt lại không chút gợn sóng, ngược lại còn có chút thâm sâu khó đoán

Y đem nàng ta xét một lượt lại vô thức chạm phải đôi đồng tử tràn đầy sát khí, bất giác rợn một cái, tỳ nữ đó nhận thấy đã vô tình phạm thượng lập tức cúi đầu mà lùi lại, để lộ ra cây trâm ngọc hình dạng một bông hoa nhỏ có chút ánh xanh, nhìn là biết đồ vật trân quý, y lại thầm cảm thán, đến cả tỳ nữ cũng có cái đãi ngộ này?

Xét một lượt cả một hàng thị nữ vẫn không lựa ra được kẻ ưng ý, Khuynh Bảo cũng chỉ đành thở dài tiếc nuối

con người y là thế, mắc bệnh phán xét, nói lại thấy nặng nề quá, nhưng phải công nhận y rất có tài trong lĩnh vực này, thấy chủ tử chẳng có chút phản hồi nào

tỳ nữ đó nghĩ bản thân nói sai cái gì liền khéo mà nói lại

" chủ tử hôm nay người có hẹn với Tạ Tướng quân, nô tỳ giúp người chuẩn bị "

lúc này Khuynh Bảo với ậm ừ để đám tỳ nữ tiến vào, thật ra cũng không để lời nói của tỳ nữ đó vào tai, vì y sớm đã có dự tính khác, cái vị tướng quân kia, xem ra không có duyên gặp rồi

mỗi người một việc không nói mà dọn dẹp rất thành thục, rất nhanh gian phòng cũng có chút nhỏ đã về với nguyên trạng của nó, khuynh bảo thầm cả thán.



"Những vị này, nếu là ở hiện đại có khi còn có thể làm một nhân viên ba tốt, mỗi tháng nhất định đều sẽ có khen thưởng, chính là tấm gương sáng giá cho mọi tầng lớp nói theo a, đáng tiếc, đáng tiếc "

Chờ y lắc xong đầu thì cùng lúc đó chiếc y phục mà y coi là quá luộm thuộm, qua nhiều thao tác của tỳ nữ đem mặc đến hết lên người y, cũng coi là khá gọn gàng phẳng phiu, còn có thêm cả vài phần ưa nhìn, lần đầu tiên mặc vào loại trang phục có tính thời đại, y còn đặc biệt cảm thán.

cái chất liệu này, thật giống mặc lên một đống giẻ, nghĩ lại nghĩ, vạch sẫm trên trán y lại ngày càng hiện rõ, thêm một mặt ủ rũ, đuổi đám tỳ nữ từ lâu đã xong việc đợi thành một đống lui hết ra, chỉ giữ lại một mình tỳ nữ có chiếc trâm ngọc hoa đó.

________________________

Tại một căn phòng ở nơi nào đó có một nam nhân đang ngồi phía bên trong lặng lẽ mân mê chiếc bảo đao trong tay, thoạt nhìn đúng là rất bí ẩn, hắn một thân hắc y chiếc mặt nạ cũng che đi phân nửa khuôn mặt, nhìn vào thật sự không thể tra ra danh tính, hắn có một đôi đồng tử đỏ đục thêm sát khí lại càng hiện rõ phản chiếu qua lưỡi đao không thể che dấu

Hắn ngước nhìn kẻ phía dưới đang quỳ đến là khệ nệ, chỉ nhẹ ném qua đó một ánh nhìn như nhìn rác rưởi, chờ cho người phía dưới run sợ đến không thể hơn mới lên tiếng

" quân vương của Nhân Viễn quốc, sao lại khệ nệ dưới chân ta như vậy"

Một tên nam nhân ngoài chiếc long bào đang khoác trên mình thì xét tướng mạo chẳng có chút nào giống là vua của một nước cả, hắn còn nhu nhược đến nỗi co rúm người lại, toàn thân tái nhợt không mồ hôi không ngừng được mà xối xả như thác chảy xuống, miệng thì thốt ra âm lượng đủ để đối phương nghe rõ

" x..xin ngài, ta nguyện hiến dâng cả đất nước này cho ngài, bất kì lúc nào, chỉ mong ngài tha cho ta một con đường sống "

Nam nhân nọ mới nhìn hắn cười đến là sảng khoái, phút sau liền lạnh lùng quét thanh đao đến qua búi tóc của kẻ phía dưới, một đao cứ thế cắt rơi

Tên đó bị doạ sợ mất mật, mái tóc sau khi bị chém cho rơi mão, bấy giờ chỉ còn lơ thơ được vài cọng trông đến đáng thương vô cùng ú ớ cả ngày trời, mặt hắn tái xanh sớm chuyển qua cắt không còn giọt máu

Phải biết nam nhân trong quốc gia của hắn coi mái tóc như cả sinh mạng của mình, bây giờ nói cắt là cắt, hắn vậy mà còn hèn hạ đến mức dập đầu không ngừng xin tha

Nam nhân một thân hắc y ánh nhìn dần chuyển qua khát máu lại gần tên đó, trước mắt kẻ đó mà ngồi thụp xuống, ánh nhìn còn cố ý xoáy sâu vào con ngươi của tên kia

" đến lượt ngươi nhường ngai cho ta? Ngươi nên nhớ, để ngươi sống đến bây giờ cũng đã là ân huệ tu cả ngàn kiếp mới có được, chẳng qua là triều đại này chưa đến lượt vì ngươi mà tàn lụi "