Vương Gia! Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi!

Chương 21: Trở Về _ Suy Diễn




Đi cả ngày trời thì cuối cùng hai người… và 2 đứa nhỏ cũng đến nơi, tiểu hài tử trước đó sảy ra chút chuyện kia nên cả quãng đường đều ngồi im thin thít, chỉ có tiểu hài nữ vô tư, được cho kẹo thì thích thú ra mặt, hihi haha mà đùa giỡn với y

Xuống đến nơi thì phu xe chỉ ngơ ngác khi không bỗng dưng được thưởng thêm một số tiền cũng khá lớn, hắn cũng vì thế mà hoan hỉ ra mặt, tươi cười ngỏ ý muốn phụ giúp khuân thêm chút đồ tỏ thành ý, chỉ là hắn chưa kịp lại gần chiếc rương còn đặt trên xe thì y đã chạy đến cản hắn, xong Tiêu Cầm cũng nhanh chóng khuôn cái rương ấy xuống, hắn thấy vậy cũng không dám nói gì, cứ thế đợi hai người mang đồ xuống rồi lên xe đánh trở về

Khuynh Bảo nhìn chiếc xe ngựa khuất dần mới thở phào

" may thật, chút nữa thì hai đứa nhỏ bị lộ rồi"

rồi cũng nhanh chóng quay qua hướng Tiêu Cầm đã mở nắp rương mang hai đứa nhỏ ra dứng sờ sờ từ lúc nào, 6 cặp mắt nhìn vào y, khiến y cũng cố chút khó xử

y hành động nhanh chóng chạy đến trước cửa phủ, cầm lấy tay nắm cửa mà gõ

cánh cửa cũng rất nhanh có người ra mở, thấy ngươi trước mặt là vương gia nhà hắn, người hầu liền lập tức không nói không rằng cúi đầu rồi nhanh chóng chạy đi kêu lão quản gia

" Quản gia! quản gia! chủ nhân hồi phủ rồi! vương gia hồi phủ rồi!"

rất nhanh bóng dáng của một lão già lọm khọm, đầu tóc đã phân nửa là bạc trắng nhanh chóng chạy ra, đám nô gia trong phủ cũng nhanh chóng tập hợp lại hành lễ trước mặt y

" chúng nô tài nghênh đón vương gia hồi phủ "

y không ngờ là chỉ là rời phủ gần nửa tháng đổi lại trở về lại được tiếp đón như vậy, có chút không thoải mái nhưng cũng chỉ đành mỉm cười rồi cho người nào về làm việc nấy, miệng nhanh chóng giữ lại lão quan gia

" đúng rồi, quản gia ông ở lại đây chút "

" vương gia có gì căn dặn lão nô sao?" quản gia chật vật cúi cái lưng khòm của lão xuống một nấc, khiến Khuynh Bảo như tốn đến cả chục tuổi thọ vội đến đỡ lão, trên miệng còn treo vài câu biểu ý không cần câu nệ

quản gia lúc này đứng gần Khuynh Bảo ngước lên mới nhìn thấy ba người một lớn hai nhỏ đang đứng phía sau y, đầu óc của lão bỗng dưng nảy ra vô số suy đoán



hai đứa nhỏ kia là chuyện gì? còn thêm tên nam nhân kia nữa, vẻ ngoài tuấn tú nhưng ánh mắt quá sắc lạnh, nhìn là biết một kẻ không dễ hạ mình, phục tùng, thêm cả việc hình như… lão lại nhìn Tiêu Cầm đến hận không thể nhớ ra bản thân lão đã từng gặp hắn ở đâu, lòng luôn thầm cân nhắc

" khuôn mặt này trông rất giống một đại nhân vật nào đó "

thấy một mặt của lão quản gia rất khó coi còn luôn đăm đăm nhìn về phía Tiêu Cầm làm y cũng không ngừng hiểu lầm" cái nhan sắc kia đúng là không phân biệt già trẻ gái trai mà!"

song cũng vì muốn nhanh chóng xong việc y cũng chỉ nói nhanh

" ta giao hai đứa nhỏ cho ông chăm sóc, còn nữa, chúng hình như còn bị thương rất nghiêm trọng, lão nhớ sai người chuẩn bị chút thuốc, mấy thứ tẩm bổ cho chúng "

lão quản gia nhìn thấy hai đứa nhỏ co rúm, châm trần như bị sỏi đá cứa làm rỉ cả máu, quần áo tuy có chiếc ngoại y của Khuynh Bảo che chở nhưng cũng không thể che dấu được mảnh vải rách nát bên trong, lão thấy vậy cũng động lòng trắc ẩn vâng lời y rồi sai người đưa đám nhóc đi

cứ thế hai đứa nhỏ đã được lão dắt đi

suốt đoạn đường cũng không quấy lấy một câu, ngoan ngoãn đến bất ngờ, khiến cho một kẻ khó tính như lão cũng hài lòng không ít. Đến nơi lão cũng đích thân trông coi giao việc cho đám hạ nhân, một mặt vẫn để ý đến hai đứa nhỏ, chúng đều rất phối hợp, cũng chẳng có ý kháng cự, cứ thế mãi cho tới tận tối mịt, thì lão mới an tâm mà trở về

nhưng lão vẫn luôn rất thắc mắc? nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi rốt cuộc là đứa nhỏ nhà ai mà có thể bị ngược đãi đến như vậy, lại nhớ chủ nhân của hắn cũng từng có một thời trác táng, có khi nào…

lão bỗng dưng mắt mở to không dám nghĩ đến cái khác nữa, “thôi chết rồi! có khi là cốt nhục lưu lạc ngoài dân gian của y?”

rồi lão cũng gật đầu tay vuốt chỏm râu lưa thưa, ừm ừm vài cái, như vậy thì có nghĩa là nửa tháng trước y rời đi vội vã như vậy, còn không mang theo người hầu, chắc chắn là đi tìm người trong lòng và đám trẻ, nhưng chẳng may cái vị thân mẫu của hai đứa sớm đã mắc phải bệnh gì đó mà mất thể nên mớ để lại hai đứa trẻ tự phải tự sinh tự diệt?

cứ thế lão ta như vậy mà bị cuốn vào câu chuyện bản thân tự thêu dệt

phải nói, lão đúng là có một trí tưởng tượng phong phú