Thời gian lúc này rơi vào một buổi sáng tinh mơ, khi mới xuất hiện vài tia nắng còn đang le lói qua những đám mây trôi nổi trên bầu trời, đàn chim và cây cối vẫn còn chìm trong tĩnh lặng thì đám hạ nhân trong phủ đã thức giấc, đầu tiên là ánh đèn trong phủ đã dần bị dập tắt, vài tốp tỳ nữ nhanh chóng qua lại bắt đầu ngày mới với những công việc bận rộn hoà cùng với đó là tiếng quét lá xào xạc trước cửa viện khiến y bừng tỉnh, dụi dụi một bên mắt mơ màng ngồi dậy liền nghe thấy tiếng gõ cửa phía bên ngoài, một giọng nói nhẹ nhàng cũng từ đó mà vọng vào
" Chủ nhân, chúng tỳ nữ đến hầu hạ người rời giường "
" Vào đi" Tiêu Khuynh Bảo ngáp một hơi rồi đáp lại
Sau đó cánh cửa rất nhanh đã được mở ra, ánh sáng ban mai cũng từ đó lọt vào bên trong
Xuất hiện trước mắt y đầu tiên chính là thị nữ có một chữ " Kiều " kia đang đẩy cửa nhanh nhảu vào trước đỡ y dậy, sau đó toan cũng là tầm năm sáu tỳ nữ túm tụm lại giúp y sửa soạn
Riết rồi y bị làm phiền đến quen, nói thế nào họ cũng không chịu nghe nên cũng chỉ đành mặc cho bọn họ làm cho xong việc rồi nhanh lui đi
Tiêu Khuynh Bảo vẻ mặt bình thản vẫy vẫy tiễn chào bọn họ sau cùng thấy tỳ nữ tên " Kiều " kia vẫn đứng đấy cũng lấy làm lạ, lười nhác lên tiếng
" Có chuyện gì vậy"
Tỳ nữ tên Kiều kia cũng chỉ cúi thấp hơn một chút
" Vương gia hôm nay có một đoàn hát đến đây, người có muốn mời họ đến phủ hát bồi người không?"
Tiêu Khuynh Bảo nghe có ca hát, cũng có chút để tâm liền phẩy phẩy tay
" Vậy thì đi mời họ đến đây ca hát vài bài đi "
Tỳ nữ nghe vậy cũng đã hiểu chỉ cúi đầu vâng dạ rồi lui ra, Khuynh Bảo y bấy giờ mới có chút thắc mắc
" Mấy chuyện này đều để tỳ nữ xử lý sao? Lão quản gia không thèm quản?" nói đoạn y lại càng thấy không hợp lý cho lắm, chẳng phải trên phim mấy việc này thường là do lão quản gia lo liệu sao?
Lòng mang theo đầy nghi ngờ nhưng bước chân đã rất nhanh chạy đến trước cửa phòng Tiêu Cầm, Khuynh Bảo lúc này cũng tự nhiên mà thắc mắc, đáng lẽ giờ này hắn phải thức dậy rồi chứ?
Y như mơ hồ nhớ ra thứ gì đó, một dòng cảm xúc tự trách dâng lên
Kí ức cũng vì thế gợi lên một thức hồi ức nào đó
…
Chẳng qua là mấy hôm trước đương lúc ban đêm bản thân y không ngủ được nên mới cùng tên Tiêu Cầm đó đi dạo một vòng, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến hay sẵn cái tính hậu đậu của y nên vấp phải phiến đá cạnh hòn giả sơn
Thế nào lại khiến bản thân lao một cái xuống dưới hồ, hồ không sâu bất quá cũng chỉ đến eo, thế mà y kêu sống kêu chết vùng vẫy khiến Tiêu Cầm hắn cũng vội vao qua đỡ y dậy, lại loạng quạng lôi lôi kéo kéo thế nào mà khiến cả hai trượt chân té ngã thêm lần nữa, y ngã xuống, lại đáp lên người hắn nên ngoài việc lấm lem bùn đất ra thì không sảy ra việc gì
Nhưng dưới hồ dường như có vật sắc nhọn nào đó không cẩn thận bị hắn ngã vào, khiến cho một bên chân bị găm đến chảy máu đầm đìa, loang lổ cả một mặt hồ, Khuynh Bảo đêm khuya lọ mọ quờ quạng, lại chỉ dựa vào ánh đèn lập loè của đèn lồng, nên chỉ lờ mờ thấy gương mặt có chút biến sắc của Tiêu Cầm
Mặt y vẫn còn lơ ngơ hỏi hắn" bị sao hả", mãi cho đến khi trong không khí toả ra một mùi tanh nồng không thể nhầm lẫn, Tiêu Khuynh Bảo mới ý thức được là hắn sảy ra chuyện, tay chân cuống cả lên, nhanh chóng đưa hắn đi tìm đại phu ngay trong đêm
…
Kết thúc hồi tưởng y một mặt tội lỗi, lập tức dừng lại hành động gõ cửa lòng thầm nghĩ “thôi thì hôm nay cứ để cho hắn nghỉ ngơi đi”
Đoạn liền cứ thế đi về phía đại sảnh thật may vì hôm nay y không có việc gì bận lắm chẳng qua là tách biệt với internet quá lâu đã khiến y sớm quên đi thế nào là giải trí, bây giờ lại có một đám người đến ca hát thì còn gì bằng?
Đoạn rất nhanh Tiêu Khuynh Bảo đã đến nơi, trước mắt y dần hiện ra một đám người quần áo loè loẹt cầm đủ loại nhạc cụ đứng thành một hàng cung kính cúi chào y, thế rồi chỉ chờ y yên vị trên ghế bọn họ rất nhanh cũng đã bắt đầu hoà tấu
Khúc nhạc du dương đúng với tính chất đoàn hát, song sau lần lượt là những vũ công với những dài lụa mềm mại uyển chuyển ca múa khiến y có chút kinh ngạc
" Từng nghe qua quốc gia này nổi tiếng với việc ca múa, hôm nay được chiêm nghiệm quả đúng với lời đồn "
Đoạn y cũng vì thế mà thoải mái thưởng thức rượu sẵn được bày trí đẹp mắt như vậy, không uống thì rất uổng, bản thân y mới không nhịn được mà nhấp vài ly
Phía ngoài đại sảnh lại là một diễn biến khác, Tiêu Cầm bên này bị hộ vệ canh giữ phía bên ngoài chặn lại, hắn quả thật hôm nay hắn cứ cảm thấy bản thân nôn nao, bất an đến khó tả nên mặc cho vết thương ở chân vẫn chưa đóng vẩy trực tiếp chạy đi tìm Tiêu Khuynh Bảo
Lại biết được y đến đại sảnh từ sớm nên cũng chỉ định qua đây xem thử ai mà ngờ lại bị lính canh chặn lại
" Ta là hộ vệ của vương gia, không thể vào?" hắn từ tốn nói
Hai tên hộ vệ như đã được dặn dò từ trước chỉ chau mày, một tên trong số đó lên tiếng
" Vương gia đã có lệnh, không ai được phép bước vào "
Tiêu Cầm hắn thấy làm lạ nhưng cũng không bỏ cuộc, trực giác của hắn chưa bao giờ là sai, không được thấy y thì hắn nhất định không chịu rời đi, hắn cũng chỉ bất đắc dĩ, bàn tay siết chặt, cố nhịn lại nỗi bất an trong lòng
" Vậy ta chờ ở đây "
Hai tên hộ vệ vẻ mặt ái ngại nhìn nhau rồi lại nhìn một bên chân đang rỉ máu của hắn mà e ngại
…----------------…
Trở lại với Khuynh Bảo lúc này sớm đã coi đàn ca đến loạn, rượu cũng uống hết một bình, bình rượu tuy không lớn nhưng sao lại có cảm giác rượu hôm nay đặc biệt nặng nhỉ?
" Cứ có cảm giác kì lạ?"
ánh mắt y mơ hồ khép lại, chỉ thấy người bên cạnh y lúc này là tỳ nữ tên " Kiều " kia sốt sắng mà chạy lại, hình như y còn thấy nàng ta còn có ý cười? Y nhìn nhầm sao…
Cuối cùng vì không thể mở nổi mắt nên Tiêu Khuynh Bảo trực tiếp ngất đi mặc cho tỳ nữ đó lay thế nào cũng không tỉnh