Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 196




Trong kinh thành những cuộc tập trận, diễu binh nhiều hơn ngày thường nhưng mọi người vẫn chưa biết về trận đọ sức của quân triều đình và vương phủ.

Dạo trước gần như tất cả binh lực đều nằm trong tay đại vương gia nhưng do vương gia ra chiến trường thường xuyên gần như là cả năm không có mặt tại kinh thành nên binh phù quân triều đình được trao trả về cho hoàng thượng.

Trong vòng những năm gần đây cách huấn luyện của quân bên triều đình và vương phủ khác xa rất nhiều. Một bên giữ yên bình kinh thành, một bên trấn giữ biên cương so ra thì quân đội của Đằng Cảnh chịu gian khổ hơn nhiều.

Nhưng trong một cuộc chiến sức mạnh không làm nên chiến thắng cuối cùng, nên quân triều đình hơn họ về mãng này.

"Ưu và nhược điểm hai bên điều thấy rõ! Nếu chúng ta muốn toàn thắng phải có cả trí lẫn lực!" - Lam Ninh suy nghĩ.

Từ chập tối, Bảo Thạch đã đến giảng về lịch sử Du quốc cho vương phi. Lam Ninh vừa nghe vừa ghi chép gì đấy như là một bản kế hoạch.

"Bên hoàng cung có rất nhiều người tài từ đại tướng quân, quan tham mưu chính sự và còn rất nhiều người văn thao võ luyện khác. Bên vương phủ chỉ có vương phi và thần!" - Bảo Thạch lo lắng.

Lam Ninh lần đầu thấy Bảo Thạch lo lắng như thế, lúc trên triều hô mưa gọi gió lắm mà, sao giờ như cọng bún thiu.

"Đừng thấy sóng lớn mà ngã tay chèo! Nếu nói về đại tướng quân ta có một người có thể đấu tay đôi với ông ấy!"

"Là ai ạ? Người mau nói đi thần sốt ruột quá!" - Bảo Thạch đứng ngồi không yên.

"Gọi Cận Nhị đến đây!"

Tiểu Trúc chuẩn bị chạy đi gọi người thì quốc sư đã chạy đi trước, từ bao giờ một quốc sư lấy uy dũng làm nền nay lại xuống mình hạ bệ làm chân sai vặt cho Lam Ninh.

"Vương phi ơi! Nô tỳ sắp thất nghiệp rồi! Chắc xuống nhà bếp xin rửa rau thôi!" - Tiểu Trúc than thở.

"Ai mới nhắc ta đó có ta đây!" - Chú bếp đi lên cùng một mâm thức ăn.

"Sao nay chú bếp đích thân mang thức ăn lên thế, Lạc nhỏ đâu?" - Lam Ninh thắc mắc.

"Lạc rang, nó ốm rồi bây giờ đứng lên còn không nổi! Cận Nhị nói bệnh gì ấy nhỉ, à sang chấn tâm lý!" - Chú bếp nói nhưng bản thân không biết mình đang nói gì.

Lam Ninh đang cầm đũa gấp thức ăn lên bỗng nghe bệnh của Lạc rang buồn cười quá làm rung đũa rớt thức ăn ra ngoài.

Lúc này Bảo Thạch mới quay về hay tin *** *** *** bị bệnh, lập tức ném Cận Nhị cho vương phi tức tốc bay qua chỗ Lạc rang.

Cận Nhị cùng Lam Ninh cản lại không kịp, bây giờ Bảo Thạch qua đó chắc thằng bé chết tươi luôn quá. Lạc rang nó sợ, nó ám ảnh, nó kinh hãi quốc sư hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Ấy thế mà...!

"Thưa vương phi, có A Tú cùng thái tử ở đó nếu Lạc rang có mệnh hệ gì hai người đó sẽ làm chứng ạ!" - Tiểu Phấn bình thản nói.

Có cháy nhà cũng không bao giờ làm thay đổi nét mặt của tiểu Phấn, cô bé này cân tất cả mọi thể loại. Chỉ khi không thấy Lam Ninh, tiểu Phấn mới hoảng sợ.

"Câu nói này của muội làm ta lo hơn đấy!" - Lam Ninh sởn da gà.

Lam Ninh ra hiệu cho tiểu Trúc lại gần, tiểu Trúc hiểu ý lập tức mở sổ tay ra ghi vào "Quốc sư Bảo Thạch mưu đồ ám sát trù bếp của vương phi".

Quá trình bốc phốt đến đây là hết, chúng ta vô lại chuyện chính lần này nếu bên hoàng cung có đại tướng quân thì bên đây cũng có Cận Nhị, lấy con địch với phụ thân đại nhân.

"Con hơn cha là nhà có phúc! Yeah yeah yeah!" - Lam Ninh vui mừng làm mấy động tác vô cùng lạ.

Mọi người cũng bắt chước làm theo và vẫn riêng tiểu Phấn vẫn đứng yên, tâm ta tịnh không lây động giữa sự đời thiên biến vạn hóa.

Bây giờ căn phòng Đằng Cảnh nghỉ ngơi đã được lấp đầy bao nhiêu là tranh của Lam Ninh, lần này về lại kinh thàng chắc ngài ấy sẽ xây một phòng triển lãm tranh mất.

"Thưa vương gia, Bảo Thạch báo vương phi sẽ dẫn quân thi đấu cùng quân đội triều đình!"

"Nàng ấy đi đến đó rồi, nhanh thật đúng là nữ nhân của ta rất mạnh mẽ và quật cường!" - Đằng Cảnh tự hào.

"Nhưng giếng vẫn chưa đào xong, không biết người về kịp để xem không thưa vương gia!" - A Tịnh dập tắt hi vọng.

Đằng Cảng muốn được nhìn ngắm Lam Ninh trong trang phục mãnh tướng nhưng vì đường nước nên đành nghe lại tường thuật không trực tiếp.