Trên thế gian này còn nhiều điều bí ẩn mà khoa học vẫn chưa giải thích được. Cũng như bức tranh này có linh hồn, có duyên với chúng ta mới gặp nhau và cũng có duyên đã mang Lam Ninh đến với cuộc đời của ông.
"Mỗi ngày ta đều đến đây ngắm nhìn bức tranh, mỗi ngày gương mặt của cô gái ấy đều thay đổi khi vui vẻ, lúc u sầu, có khi tức giận,...! Mỗi lần nhìn vào ta đều nhớ đến Lam Ninh bé nhỏ của ta!" - Nói đến đây ông nội òa khóc như một đứa trẻ.
"Cha ơi, cha đừng buồn Lam Ninh chắc cũng sắp trở về rồi!" - Chú Lam Ninh lúng túng.
"Chúng ta đâu thể ích kỷ, hãy để con bé vui chơi đi khi nào muốn về thì về!" - Lấy khăn lau nước mắt.
Trợ lý của ông nội đứng gần đó cũng không kiềm chế nỗi xúc động cũng khóc theo, người này trong công việc luôn giữ cái đầu lạnh nhưng khi đụng đến tình cảm gia đình cũng mong manh dễ vỡ vô cùng.
"Lam Ninh cũng thật may mắn khi có một người chú như con, ai như thằng con trời đáng kia không hề quan tâm con bé chút nào!" - Thay đổi trạng thái sang tức giận.
"Chắc anh hai bận công việc nhiều nên không quan tâm con bé được, con rất vui khi được chăm sóc thỏ nhỏ!" - Lập tức cứu hỏa.
"Nói thì nói thế nhưng phải trừng trị cho nó biết, đâu phải có con trai là quên con gái của mình chứ! Phải nhớ cái gia tộc này phụ nữ là "trùm", trợ lý mang roi pháp ra đây ta phải xử lý mầm móng tai họa đó trước!" - Bước đi vô cùng oai nghiêm.
"Cha ơi, cha...cha! Có gì từ nói cha ơi, mình ngồi xuống ăn miếng nước...uống miếng bánh cha ơi! Alo anh hai hả, mau chạy đi để bảo toàn tính mạng! Hả, anh hỏi đi đâu hả? Đi đâu cũng được đừng qua Hawaii là được!" - Nói trong sự hoảng sợ tột độ.
Nơi đây hỗn loạn quá, chúng ta rời đi để xem Hoa Thúy đã ăn năn hối cải chưa?
"Một khi ta đã phóng lao thì phải theo lao, một là có tất cả hai là mất tất cả!" - Hoa Thúy giữ nguyên thái độ.
"Cơ hội chỉ có một lần không nắm bắt sau này hối hận sẽ không còn kịp!"
"Ta sẽ không bao giờ hối hận!" - Hoa Thúy chắc chắn như đinh đóng cột.
Lam Ninh như đã chuẩn bị sẵn và rút ra một khẩu súng bắn xuyên qua tóc của Hoa Thúy. Đây chỉ là một lời cảnh cáo cho cô ta, sẽ còn nhiều lần nữa. Khi đàm phán bất thành thì sẽ thi hành bạo lực, muốn sống thì rất khó nhưng muốn chết thì dễ như một cái chớp mắt và đại vương phi có vô số cách để hành hạ người ta sống không được, chế cũng không xong.
"Mang cô ta về bàn giao cho công chúa Chiêu Linh hãy để Lạc rang cùng tiểu Trúc đưa đi! Nói với muội ấy: Do công chúa làm việc thất trách để người đang bị tình nghi tự do đi lại, từ nay về sau việc quản thúc Hoa Thúy sẽ do thủ vệ của vương phi đảm nhận!" - Lam Ninh đưa ngọc bội cho tiểu Trúc.
Lam Ninh nắm tay bánh bao nhỏ đi ra, khung cảnh nhìn như mẹ con đi bắt tiểu tam và hành cho cô ta một trận. Nhìn mặt của Lam Ninh vẫn bình thường nhưng thái tử thì vui ra mặt. Mong bánh bao nhỏ sẽ không bắt chước về hành xác Khánh công, ông ấy đã đủ khổ rồi.
"Vương phi đang ở đâu?" - Đằng Cảnh tìm kiếm
"Thưa vương gia, vương phi đang đi dạo ở vườn trúc ạ!" - A Hoang xuất hiện
Đằng Cảnh một mình đi đến khu rừng trúc, từ ca đac thấy Lam Ninh đang lau bia mộ cho mẫu thân của mình.
"Nàng đang có tâm trạng!" - Đằng Cảnh ngồi xuống bên cạnh.
"Bây giờ đã đỡ rồi, người tình không bao giờ cưới của vương gia vừa mới đến tìm chàng đấy!
" Ý của nàng là A Tịnh hả?" - Đằng Cảnh trả lời ngô nghê.
Bất chợt vì câu nói của Đằng Cảnh làm Lam Ninh bật cười, thì ra trong mắt ngài ấy A Tịnh là chân ái chứ không phải những nữ nhân ngoài kia. Giặc không ở đâu xa, giặc sát bên ta.
"Nàng đã cười rồi! Những ngày qua ta khao khát nụ cười của nàng biết bao nhiêu!" - Đằng Cảnh dùng lời đường mật.
"Vương gia vừa đi gặp ai thế?" - Lam Ninh thăm dò.
Vương gia không thể nói mình vừa gặp trưởng ma ma nếu không sẽ bị lộ hết công sức mấy ngày nay theo thầy học đạo.
"Ta vừa đi gặp hoàng huynh bàn chút chuyện về việc chuẩn bị cho mùa mưa sắp tới!" - Đằng Cảnh nói dối không chớp mắt.
"Ừm, vậy bây giờ vương gia giúp ta mang thêm một thùng nước nữa đi, ta sẽ dọn cỏ xung quanh đây!"
Đằng Cảng nhận lệnh xách chiếc thùng đi được vài bước thì quay lại nhìn vào tấm bia mộ.
"Thưa mẫu thân, vương phi của con đấy và cũng chính là con dâu của người! Cô ấy là tất cả của con, bây giờ con mới hiểu được cảm giác của người!" - Đằng Cảnh nghĩ thầm.
"Ta bị tẩu tẩu quở trách, ta bị tẩu tẩu quở trách! Ta đúng là một công chúa không ra gì, ta muốn quay về núi!" - Chiêu Linh suy sụp tinh thần.