Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 242




Dù vương gia là người luôn đặt an toàn lên hàng đầu nhưng chưa bao giờ ngài ấy lại cảm thấy tình thế bản thân bị đưa vào sự kiểm soát của người khác.

Bây giờ Đằng Cảnh đang đi điều tra nguyên nhân ở khu trại phía tây, mỗi bước đi đều bị xạ thủ của vương phi nhìn theo. Vương gia và binh lính dù cảm thấy không thoải mái nhưng đây là nhiệm vụ của vương phi, chính những xạ thủ cũng áp lực nếu có bất trắc xảy ra hình phạt của họ sẽ rất nặng.

Tam vương gia sẽ hỗ trợ vương phi trong việc chữa bệnh cho binh lính, mọi người đều thắm mệt nhưng phải hoàn thành công việc mới nghỉ ngơi.

"Tẩu tẩu, từ khi có người ca ca trông "ngoan" hơn hẳn!" - Đằng Chính Hằng ngồi xuống ghế nghỉ mệt.

"Ta cũng cảm thấy từ khi ca ca của đệ trở nên ngoan thì đệ cũng bớt điềm đàm hơn lúc trước!"

"Đệ vẫn thế mà sao tỷ lại nói thế?" - Đằng Chính Hằng ngạc nhiên.

"Để hãy hỏi tiểu đồng của đệ thì sẽ biết ngay thôi! Nhưng lần này có Mộng Tranh đi cùng nên ta cảm thấy an tâm phần nào! - Lam Ninh tự tin.

Đúng thật dạo gần đây Đằng Chính Hằng dạo gần đây cũng thay đổi nhiều. Từ cách ăn mặc, đến cử chỉ hay hành động không còn ngại ngùng, e dè như khi trước. Đây được xem là một hành động tích cực, một vương gia lúc nào cũng yên lặng, ai muốn làm gì thì làm thì sẽ dễ bị người khác ức hiếp.

Trong lời nói của Lam Ninh ẩn chứa sự khen ngợi dành cho Đằng Chính Hằng chứ không hề trêu chọc. Vương phi chỉ muốn xem phản ứng của tam vương gia nhưng ngài ấy vẫn hõang sợ vậy là thay đổi chưa hoàn thiện.

"Tam đệ, đây là một cơ hội của đệ và Mộng Tranh nên đệ hãy tận dụng nó thật tốt nhé!" - Lam Ninh nói vọng lại.

Lam Ninh về đến lều của mình thì Đằng Cảnh đã ở đó từ trước trông mặt có vẻ hơi đâm chiêu.

"Chàng có mệt không?" - Lam Ninh ngồi xuống ngay bênh cạnh.

"Ta không mệt nhưng ta vẫn chưa tìm ra được manh mối nào cả!" - Đằng Cảnh tỏ vẻ lo lắng.

"Không sao, chỉ mới có một ngày chàng và mọi người đừng suy nghĩ tiêu cực! Tình trạng sức khỏe mọi người vẫn rất ổn sẽ nhanh chóng hồi phục, ngày mai chàng cho người qua dỡ khu liều trại bên phía tây vì bên vẫn đang ủ mầm bệnh nên cần phải tẩy rửa!" - Lam Ninh an ủi.

"Được nghe nàng! Hôm nay nàng cũng đã mệt mõi rồi, nàng mục dục rồi nghỉ ngơi sớm nhé!" - Đằng Cảnh mở rương lấy đồ.

"Hiện tại gần chúng ta có bao nhiêu khu cấm trại của nước khác?"

"Ngoại trừ Hỏa lan quốc thì còn lại ba nước cấm quân ngay sát biên giới chúng ta!"

Lam Ninh ra hiệu cho tiểu Phấn, tiểu Trúc và Mộng Tranh đi xem xét tình hình. Đằng Cảnh hiện tại đã phái người đi thám thính tình hình nhưng mỗi người có một cách khác nhau.

"Nàng toan tính chuyện gì thế?" - Đằng Cảnh nhìn theo.

"Không bày trò thì không phải thiếp, hôm nay mệt rồi đi tắm thôi! Đợi thiếp tắm xong chúng ta ăn cơm nhé!" - Lam Ninh nháy mắt.

Tình hình của vương phủ hiện tại căng như dây đàn khi đưa cho Bảo Thạch và Cận Nhị tiếp quản. Vì hai người không muốn xảy ra bất kỳ sai sót nào dù là nhỏ nhất nên tốt nhất nên làm căng ngay từ đầu.

"Lâu lắm rồi chúng ta mới ngồi lại uống với nhau chung rượu!" - Bảo Thạch nâng ly lên.

"Chúng ta là những người trẻ bận rộn, sau chuyện này ta sẽ xin vương phi nghỉ phép vài ngày!" - Cận Nhị nhâm nhi.

"Ta biết huynh từ lâu nhưng vẫn chưa nghe về việc huynh đã lập gia đình chưa?"

"Ta thì vẫn chưa, cha ta đã giới thiệu cho ta vài vị tiểu thư nhưng ta lại không có cảm giác gì! Chắc ta phải sống cô đơn đến cuối đời rồi, nhưng ta biết Bảo Thạch đang có ý lạc nhỏ nhỉ!" - Cận Nhị trêu ghẹo.

"Nhưng lạc nhỏ tính tình hơi nóng nảy nên đến giờ ta vẫn dậm chân tay chỗ!" - Bảo Thạch u sầu.