Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 269




Trên cuộc đời này ai cũng có một ngôi sao may mắn và một ngôi sao đem đến vận xui rủi và đối với vương gia Đằng Cảnh thì chính tiểu Trúc là một cục tạ nặng nghìn tấn. Sau khi tuyển chọn tiểu Trúc thành nữ thị vệ thì từ đó về sau vương gia cũng không dám tuyển thêm một ai, một là quá đủ cho cái vương phủ này rồi.

Cận Nhị nhanh chóng xem xét các vết thương của vương phi và băng bó lại một lượt. Lúc nãy Đằng Cảnh chỉ mới băng bó một hai chỗ dù thao tác chính xác nhưng do vương gia quá lo lắng, một phần sợ phạm phải vết thương nên thao tác hơi chậm, tốt nhất nên để người trong ngành đảm nhận.

"Vương phi ơi, người có thể nói giúp thần vài lời với vương gia là đừng có nhìn thần bằng ánh mắt đầy sát khí kia được không! - Cận Nhị bật chế độ thì thầm.

Lam Ninh nhìn lên thấy ánh mắt Đằng Cảnh như dán chặt trên người Cận Nhị, huống hồ gì Cận Nhị mà ngay cả Lam Ninh cũng cảm thấy sợ hãi dùm.

"Vương gia đi lấy giúp thiếp chút nước với đồ ăn đêm được không, thiếp có hơi đói bụng!"

"Được, để ta đi lấy! Các ngươi ở đây chăm sóc vương phi cẩn thận vào!" - Đằng Cảnh rời đi.

Cận Nhị chớp lấy thời cơ thao tác nhanh chóng để băng bó lại vết thương cho vương phi. Lam Ninh nhìn thấy những gương mặt lo lắng đứng nhìn mình cảm thấy ấm áp vô cùng.

"Vương phi đau lắm hả?" - Tiểu Trúc hỏi.

"Không đau lắm! Muội đã bình tĩnh chưa ta thấy mấy ngày này muội luôn trong trạng thái căng thẳng?" - Lam Ninh nhìn tiểu Trúc bằng ánh mắt triều mến.

"Đến giờ tim muội vẫn đập nhanh liên hồi, mấy ngày nay muội ăn chẳng ngon ngủ chẳng yên khi nghĩ đến người! - Tiểu Trúc ngồi bẹp xuống đất.

"Ta không sao chỉ là giờ vẫn chưa thuận tiện đi lại!" - Lam Ninh an ủi.

"Tiểu Trúc nói dối ấy ạ, cô ấy ăn với sức ăn của cả hai nam nhân còn ngủ thì không ai qua nổi! Mới lúc chiều nay cô ấy ăn tranh luôn cả phần của thuộc hạ!" - A Tú oan ức kể tội tiểu Trúc.

"Ngươi, ai mượn ngươi nói thế! Ngươi có ngon thì đứng lại đó, ta phải đánh một trận cho nhớ mới được!" - Tiểu Trúc tức giận đuổi theo.

Đằng Cảnh đi đến bếp kêu người chuẩn bị đồ ăn và ngồi đợi để mang lên cho Lam Ninh. Tại đây vương gia lại tiếp tục dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn khắp nơi, khiến tất cả mọi người đều run sợ cũng nhờ vậy tốc độ làm việc trở nên nhanh hơn gấp nhiều lần.

Đồ ăn nấu xong Đằng Cảnh mang lên cho Lam Ninh cùng lúc đó mọi người ở nhà bếp ngã rạp do sức ảnh hưởng của vương gia quá lớn.

Không khí trong phòng đang vui bỗng trở nên im lặng khi nhận được tin báo vương gia đang đến, ai nấy ở chỗ nào lập tức đứng về chỗ nấy. Cận Nhị dùng hết năng lực bản thân để hoàn thành nốt chỗ vết thương còn lại và thu dọn dụng cụ.

Khi Đằng Cảnh đẩy cửa bước vào mọi người đứng im như tượng điều này khiến Lam Ninh bật cười thành tiếng, vì tiếng cười Lam Ninh quá to khiến ai có mặt trong phòng cũng cười theo. Lúc này vương gia không hiểu gì nhưng nhìn thấy vương phi cười vui thế nên bản thân cũng bất giác cười theo.

"Đừng cười lớn quá ảnh hưởng đến vết thương, ngồi yên để ta đút thức ăn cho nàng! - Đằng Cảnh bày đồ ăn ra.

Người cũng từ từ thưa ra, trong phòng giờ chỉ còn lại A Tịnh và tiểu Phấn cảm nhận mình không có không gian riêng tư với vương phi nên Đằng Cảnh lệnh cho hai người đi về về luôn.

"Để ta kê gối để nàng nằm cho thoải mái! Thấy còn đau chỗ nào không?" - Đằng Cảnh cẩn thận.

"Không sao đâu, thiếp nằm ngủ mà cũng không yên khiến chàng lo lắng rồi!" - Lam Ninh nắm tay Đằng Cảnh lại.

"Ngốc, ta không cho phép từ nay về sau nàng không được nói những từ này nữa! Nàng là vương phi của bổn vương, được quan tâm và chăm sóc nàng ừm... nói chung là không được nói điều này nữa!" - Đằng Cảnh phớt tay qua mũi Lam Ninh.

"Chàng không nằm cũng giường với thiếp sao mà chất bao nhiêu là gối với chăn thế?" - Lam Ninh nhìn theo Đằng Cảnh.

"Ta sợ đụng trúng vết thường của nàng nên chất đóng gối này lên cho nàng không lăn ra ngoài!" - Đằng Cảnh đang làm một cái ổ heo to đùng.

"Không đụng trúng đâu, chàng phải nằm ở đây để có người thiếp còn gác chân chứ mấy cái gối này không ấm bằng chàng!" - Lam Ninh làm nũng.

Chiêu làm nũng này không bao giờ là hết tác dụng, thế là vương gia nằm ngay thẳng trên giường để vương phi kê chân. Lam Ninh biết mình có làm điều gì quá phận thì Đằng Cảnh cũng sẽ không dám làm gì và cô ấy bắt đầu giở trò lưu manh.

Lam Ninh bắt đầu chạm đưa tay lên chạm lên mặt, lên môi, lên cả đôi lông mi dày và dài đáng ganh tỵ của phu quân mình. Mặc cho vương phi muốn làm gì thì làm vẫn cứ nằm im Lam Ninh hỏi gì thì trả lời cai đó không hơn không kém.

Cái tay hư hỏng của Lam Ninh bắt đầu chạm đến yết hầu, cái này thì hơi nhạy cảm nên Đằng Cảnh hơi nhút nhít một xíu. Tiếp đó Lam Ninh dùng hết sức còn lại kéo áo Đằng Cảnh ra để trực tiếp ngắm nhìn cơ bắp và múi của người ta.

"Không phải ta không nói mà nàng muốn làm gì thì làm!"  - Đằng Cảnh kéo áo lại.

"Nhưng thiếp muốn ngắm nhìn cơ bắp của vương gia!" - Lam Ninh cố gắng kéo ra.

Với sức lực hiện tại của Lam Ninh thì hoàn toàn không thể nào làm lại Đằng Cảnh, sức cùng lực kiệt Lam Ninh dùng tuyệt chiêu cuối là cắn để vương gia buông tay ra để bản thân được thõa mãn cơn thèm khát muốn được xem múi.

"Bó tay với nàng!" - Đằng Cảnh bất lực buông tay.

Lam Ninh sờ một lúc thì cũng lăn ra ngủ, cuối cùng Đằng Cảnh cũng hô hấp lại bình thường nhìn qua gương mặt đang ngủ say sưa nhiêu đây thôi cũng khiến người ngất vì hạnh phúc mất.

"Nàng thì thích rồi sàm sỡ ta xong thì ngủ không chịu chút trách nhiệm nào, đêm nay bổn vương khó ngủ rồi!" - Đằng Cảnh thở dài.