Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 287-2




''Không, trẫm quyết ở lại không một ai có thể thay đổi quyết định của trẫm!'' - Hoàng thượng khoanh tay lại.

Hoàng hậu phẩy tay để các quan thần trở về cung, người hầu cận của hoàng thượng cũng lui xuống và các binh lính trong vương phủ cũng giãn ra. Nơi đây chỉ còn lại những người thân thích, hoàng thượng bỗng cảm thấy có chút lạnh sống lưng.

''Hoàng thượng có muốn rút lại câu nói vừa rồi không?'' - Hoàng hậu ngồi thư giãn.

Tiểu thái giám đứng bên cạnh khều khều hoàng thượng nhưng trong ngài ấy có vẻ không hợp tác. Thấy tình hình căng thẳng càng lúc càng leo thang, tiểu thái quỳ xuống bên cạnh khẽ khuyên nhủ hoàng thượng.

''Đừng có nhét chữ vào mồm trẫm, khanh cứ đứng đó còn nói nữa trẫm sẽ trả khanh về chổ cũ đấy!'' - Hoàng thượng tức giận.

Tiểu công công bị mắng vô cùng tủi thân chạy đến ôm chầm một binh lính đang đứng canh ngoài cửa. Người đó không hiểu vấn đề gì, bất tri bất giác an ủi tiểu công công như hai người bạn đã thân từ lâu lắm rồi.

Hoàng hậu vẫn điềm tĩnh nhâm nhi trà và trò chuyện cùng Lam Ninh vương phi. Bánh bao nhỏ nhìn thấy thần thái của mẫu hậu mình cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ nên cũng bắt chước ngồi xuống kêu người rót trà, làm ánh mắt và biểu cảm mặt giống như mẫu hậu.

Hành động đó được Lam Ninh bắt gặp và không thể cưỡng lại hành động đáng yêu đó. Còn hoàng hậu chỉ khẽ mỉm cười và thầm mừng Minh Đan không học tính xấu từ phụ hoàng của nó.

''Bé cưng đáng yêu quá!'' - Lam Ninh nựng nịu hai má bánh bao nhỏ.

Nhìn thấy mọi người chỉ chăm chú nhìn vào thái tử nên hoàng thượng cảm thấy bản thân bị đặt vào một xó xỉnh nào đó.

''Bệ hạ đã có ý định hồi cung trả lại sự yên tĩnh cho vương phủ chưa?'' - Hoàng hậu nhìn qua.

''Không, trẫm quyết ở lại là ở lại chẳng lẽ một cái vương phủ to lớn thế này không thể chứa thêm một người nữa!'' - Hoàng thượng gõ tay xuống bàn.

Người im lặng nhất từ nãy đến giờ là Đằng Cảnh chỉ ngồi một chỗ nhìn mỗi thứ xung quanh bằng đôi mắt chán nản. Thỉnh thoảng vương gia sờ sờ tay vương phi tìm lại chút cảm giác ấm áp, lâu lâu lại đứng lên đi ra ngoài hít chút khí trời cho tâm thanh tịnh.

Hoàng hậu khẽ nhăn mày, hít thở sâu vào và bắt đầu chuẩn bị giọng để giáo huấn. Xem chừng sẽ là một trận cuồng phong bão táp, mọi người nên chuẩn bị ít trà rượu bánh mứt để ngồi xem.

''Lúc bệ hạ lâm bệnh mọi thứ xung quanh như thế nào?'' - Hoàng hậu điềm tĩnh hỏi.

''Mọi thứ vẫn như cũ nhưng im ắng hơn, quan thần ít diện kiến và người hầu thì chăm sóc cẩn thận mọi hành động đều thực hiện một cách thầm lặng!''

''Và khi đó quốc sư đến trò chuyện bầu bạn cùng ngài!''

''Đúng thế, quốc sư kề cận bên trẫm đến khi sức khỏe bình phục lại!'' - Hoàng thượng vui vẻ.

''Lúc đó mọi người biết bệ hạ lâm bệnh không muốn gặp ai, thái y muốn vào thăm khám cũng khó đến cả người hầu trong cung cũng bị bệ hạ làm khó nên không một ai can dám đến. Nhìn ra nhìn vào cũng chỉ mỗi quốc sư là được lòng người, nên cậu ấy đến chăm sóc sức khỏe cho bệ hạ!'' - Hoàng hậu nói từ tốn.

Hoàng thượng nhớ lại lúc đó bản thân đã quá gắt gỏng với mọi người, thậm chí còn quát mắng những người chăm sóc cho mình.

''Bệ hạ đã nhớ ra rồi chứ? Bây giờ khi vương phủ cần sự yên tĩnh để mọi người tịnh dưỡng thì bệ hạ lại mang đến bao nhiêu rắc rối lẫn ồn ào, như thế đâu được gọi là quan tâm mà là quấy phá!'' - Hoàng hậu tăng tông giọng lên chút.

Hoàng thượng dừng hạnh động tức giận lại bắt đầu suy ngẫm về chính mình và hành động đã diễn ra trong quá khứ của mình. Suy nghĩ đó vừa hiện ra thì hoàng hậu lại tiếp tục nói thêm tật xấu không bỏ của hoàng thượng.

''Bệ hạ biết con của chúng ta ngày một lớn dần, lần này lại là song thai đi lại cũng khó khăn. Thiếp hiểu bệ hạ đang rất căng thẳng và vô cùng rối rắm nên không dám phiền ngài nhiều, lúc ngài bệnh thiếp không thể đến chăm sóc vì sợ tâm trí chúng ta đang rối bời gần nhau lại sinh ra bất đồng quan điểm. Nên thiếp chỉ biết nhờ vả quốc sư và thái y của đệ muội!''

Lúc này hoàng thượng đã thực sự ngộ ra mình đã sai, sai hoàn toàn. Trong lúc đó người khổ nhất không phải là mình mà là hoàng hậu, người đang bụng mang dạ chữa mà còn phải tất bật lo lắng cho mình.

''Ta xin lỗi hoàng hậu, lỗi tại ta tất cả là do ta ích kỷ chỉ nghĩ đến mình!'' - Hoàng thượng quỳ xuống.

Lam Ninh giật cả mình bởi hành động đó của hoàng huynh, tất cả những người ngay đó đều nghe rõ một tiếng ''phịch''. Thì ra đây là chiêu chuộc lỗi của hoàng đế Du quốc, người bình thường thì chỉ quỳ xuống còn ngài ấy quỳ phải cộng thêm tiếng như thế mới đủ thành tâm.

''Bệ hạ quỳ nhiều lần lắm rồi nhưng có bao giờ ngài chịu ăn năn hối lỗi đâu, quỳ xong vẫn ngựa quen đường cũ vẫn ngang ngược không nói lý lẽ!'' - Hoàng hậu thay đổi sắc mặt.

''Lần này ta ăn năn thật, mong nàng tha cho ta một lần này nữa thôi! Minh nhi nói đỡ giúp phụ hoàng chút đi!'' - Hoàng thượng cầu cứu bánh bao nhỏ.

''Phụ hoàng đã sai lại càng sai hơn, làm sao mà con cứu được!'' - Bánh bao nhỏ lắc đầu đầy ngán ngẩm.