\- Ngươi biết bản thân sẽ nói gì rồi chứ?
Tuyết Phi ngồi trên ghế mỉm cười đắc thắng nhìn nô tỳ thấp hèn đang quỳ rạp dưới chân nàng. Lần này Lam Tuyết Y chết chắc rồi.
\- Vâng...nô tỳ nguyện chết vì nương nương..chỉ mong người cho gia đình nô tỳ một chỗ nương thân.
\- Tốt lắm. Người đâu,mang tiền đến cho gia đình nhà Gia Ý. Ta không muốn ngươi chết mà không thể hoàn thành tâm nguyện.
\- Tạ nương nương...nô tỳ tạ ơn nương nương..
Gia Ý vừa khóc vừa dập đầu lạy tạ. Nàng căn bản là không còn lựa chọn nào khác. Phận hèn tôi tớ thì sao dám ra yêu cầu.
\- Nương nương, không xong rồi...Lam Tuyết Y nàng ta... Hộc
\-Nàng ta chết rồi ? \- Tuyết Phi vui mừng đứng dậy
\- Này nha,từ khi nào phận tiện thiếp như ngươi dám rủa ta chết như vậy? Phu quân,chuyện này có tính là sỉ nhục hoàng thân quốc thích?
Ly Duẫn yêu kiều bước vào. Cô ngoan ngoãn để Bạch Tử Du ôm lấy,bao bọc cho mình. Thấy cô không phản đối,hắn cũng vô cùng hài lòng. Tâm tính đã dịu bớt đi vào phần nộ khí.
\- Vương...vương gia...Tuyết Phi bái kiến vương gia
Tuyết Phi vội lấy lại bình tĩnh nhún chân hành lễ. Mặt nàng ta xám ngắt như tàu lá chuối. Mồ hôi chảy ròng ròng rơi cả xuống đất.
\- Vương gia à,nàng khinh thường ta kìa \- Ly Duẫn nũng nịu ủy khuất.
\- Tiện thiếp bái kiến vương gia. Bái kiến vương phi. Vương gia vương phi vạn phúc
.Tuyết Phi gấp gáp chỉnh sửa lại câu nói. Từ khi nào Lam Tuyết Y lại được vương gia sủng ái đến như vậy. Bây giờ lại dám nàng Tuyết Phi ta mất mặt. Con tiện nhân. Ta phải giết ngươi mới thỏa giận.
\- Ngươi muốn giết ra có phải không? Muốn ta chết trong đau khổ có phải không? \- Ly Duẫn tiến lên nâng cằm Tuyết Phi lên \- Đôi mắt này,ta không thích
\- Vương...vương..phi..cứ thích nói đùa. Tiện thiếp không dám có ý ấy\- Tuyết Phi tránh ánh mắt của cô
\- Vậy tức là ta đang vu oan giá họa cho người sao? \- Ly Duẫn tiếp tục chất vấn \- Tại sao ta ăn canh của ngươi mà bị đại phu nói là trúng độc mà chết?
\- Tiện...tiện..thiếp không biết...Vương phi..xin đừng làm khó tiện thiếp \- Tuyết Phi run rẩy liếc về phía Gia Ý.
\- Ô..Ngươi nhìn đi đây đấy. Ý ngươi là con nhóc này muốn hạ thủ ta?
Từ lúc nào Ly Duẫn đã nắm lấy tóc Gia Ý kéo lên. Cô cố ý dùng lực mạnh khiến Gia Ý bật khóc đồng thời khiến nàng ấy không nói lên lời.
\- Ta...ta...\- Tuyết Phi ấp úng \- Ta không biết.
\- Hừm...Vậy ngươi giải thích sao chuyện ta ăn canh bị trúng độc? \- Ly Duẫn nhíu mày ném Gia Ý xuống đất \- Ngươi nói cho ta xem.
\- Vương gia...cứu mạng...Thần thiếp...thực...thực..sự..không ...biết gì cả \- Tuyết Phi ôm lấy chân Bạch Tử Du kêu oan.
\- Vậy là không tốt nha. \- Ly Duẫn thở hắt \- Ta còn tưởng ngươi biết thân phận nhưng ngươi thật khiến ta chán ghét.
Cô quay sang Bạch Tử Du :
\- Phu quân,ta nói với ngươi rồi. Chỉ cần lũ yến oanh nhà ngươi yên phận thì ta sẽ không đả động đến các nàng nhưng nếu có kẻ dám có ý đồ phạm ta. Ta sẽ biết không còn một kẻ nào.
\- Tùy ý nàng. Chỉ cần nàng vui.
Bạch Tử Du vui vẻ ngồi lên ghế ngắm nhìn gương mặt của cô nhàn nhã trả lời. Nữ nhân này thật đáng yêu mà cũng thật nhẫn tâm. Hắn ngày lại càng thích.
\- Vương gia...Tuyết Phi thật sự không biết gì cả..xin vương gia tha tội..
\- Ngươi nhé \- Ly Duẫn dùng dao trích máu ở đầu ngón trỏ khẽ cười \- Ngươi có biết tại sao độc của ngươi không có tác dụng với ta không?
\- Tiện..tiện thiếp sai rồi...xin...xin.. vương phi.. tha mạng..
Ly Duẫn bóp chặt lấy cằm Tuyết Phi. Cô nhỏ từng giọt máu xuống hai mắt của nàng ta. Cô cười trong thống khoái. Tiếng xèo xèo cháy của những nơi giọt máu chảy xuống làm người ta lạnh sống lưng.
Tuyết Phi đau đớn kêu gào lăn lộn trên đất.
Ly Duẫn từ lúc nào đã ngồi trên đùi Bạch Tử Du, ôm lấy cổ hắn ,khẽ thì thầm vào tai hắn :
\- Bản chất của ta là vậy đấy. Phu quân à..
\- Hừm. Nàng rất vừa ý ta.
Bạch Tử Du ra lệnh dọn dẹp sau đó bế cô ra khỏi phòng của Tuyết Phi trong tâm trạng vui thích cực độ