\- Tử Du,nàng ta thật sự là vương phi của đệ? \- Cao Lãng bực bội ngồi xuống bàn
\- Nàng ấy là vương phi của đệ. Nếu huynh còn không nhanh xuất hiện ở yến hội,mẫu hậu chắc chắn sẽ nổi giận
Tử Du chuyển chủ đề. Ngay lập tức nó khiến cho Cao Lang đổi sắc mặt. Mặt y tái mét,bất lực. Y chỉ mới 18 tuổi thôi. Mẫu hậu cứ luôn ép y lập gia thất để thâu tóm thế lực. Cao Lãng cũng không biết làm cách nào để chống lại người cả.
\- Cao Lãng huynh,Tử Du huynh,Sương Nhi thỉnh an hai người.
Sương Hạ từ đâu chạy tới hớn hở ngồi xuống cạnh Bạch Tử Du. Hắn khẽ nhíu mày rồi đứng dậy bước sang ghế của Cao Lãng. Thái độ vô cùng thờ ơ. Chuyện nàng ta sỉ nhục Ly Duẫn, hắn còn chưa tính sổ với nàng. Nể mặt mẫu hậu,hắn không muốn làm lớn chuyện mà thôi. Hôm nay là sinh thần của người.
\- Tử Du huynh,huynh vẫn còn giận muội sao? Muội không cố ý lừa huynh đâu mà.
\- Tử Du là cái tên ngươi có thể gọi? \- Tử Du trừng mắt đe dọa
Sương Hạ giật mình,ngồi co rúm lại trên ghế. Tất cả là tại con tiện nhân Lam Tuyết Y phá hủy quan hệ của ta với Tử Du huynh. Sớm hay muộn,ta cũng sẽ đuổi ngươi ra khỏi vương phủ. Chức vị vương phi phải là của Sương Hạ này.
\- Tứ huynh...muội biết sai rồi...huynh đừng giận nữa mà..Sương Nhi sẽ làm món điểm tâm huynh thích ăn nhất có được không?
Sương Hạ nũng nịu đi sang chỗ Tử Du níu lấy tay hắn mong có sự tha thứ.
Tử Du tức giận hất tay nàng ta ra. Vì quá đột ngột,Sương Hạ ngã lăn ra đất,trán va vào thành ghế. Chỉ bị sưng lên một chút
\- Nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi nên biết thân phận mình là ở đâu. Sinh thần mẫu hậu,ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn. Không thì đừng trách bản vương.
\- ....
Sương Hạ thất thần ngồi trên đất.
Cao Lãnh chỉ cười rồi bước theo Tử Du. Y cũng không ưa Sương Hạ. Từ nhỏ được chiều chuộng tính cách cũng chẳng ra làm sao. Trước mặt một thái độ,sau lưng một thái độ. Đây là loại nữ nhân y ghét nhất.
Ai lấy phải nàng ta chắc chắn là do tích nghiệp ba đời.
Hai người vừa ra khỏi ngự hoa viên thì gặp ngay Lưu Di Giai,hoàng hậu của Nguyệt Triều quốc.
\- Cao Lãng,ta nghe nói con lại không có mặt tại yến tiệc.?
\- Nhi thần thỉnh an mẫu hậu. Mẫu hậu vạn phúc
Tử Du và Cao Lãng đồng thanh nói. Tiếng của Cao Lãng có phần nhỏ hơn. Y lùi về phía sau như tìm một tấm chắn.
Tử Du bật cười. Lưu Di Giai đi lại nhéo tai Cao Lãng xách lên:
\- Có phải con nghĩ bản thân đủ lông đủ cánh rồi nên muốn bay phải không? Còn dám trái lời của ta?
\- Mẫu hậu...đau..người thả con ra trước đi \- Cao Lãng ôm tai \- Con thật sự chưa muốn có thê tử.
\- Con còn dám nói..
\- Tử Du,cứu ta...
Cao Lãng sợ hãi núp sau lưng Tử Du. Chỉ ở trước mặt Tử Du,mẫu hậu mới không thể làm gì y. Tử Du là người mẫu hậu thương nhất. Chỉ cần Tử Du nói đỡ cho y vài câu là có thể thoát kiếp nạn này
\- Mẫu hậu,đừng giận. Bông hoa này rất hợp với người. Hôm nay người phải thật vui vẻ.
\- Ai da không biết nên làm gì với đại ca của con. Tuyết Phi đâu? Sao hôm nay không thấy nàng ấy? \- Di Giai nghiêng người hỏi
\- Mẫu hậu,chúng ta không nên nói đến nàng thì hơn \- Tử Du khẽ cười \- Vương phi của nhi thần lát nữa sẽ đến thỉnh an người.
\- Lam Tuyết Y??? Vậy Tuyết Phi đâu?? Con hãy nói thật cho mẫu thân nghe
Lưu Di giai bất ngờ ra lệnh. Từ khi nào Tử Du lại để ý đến nữ nhân phế vật ấy.
\- Nàng ấy đã chết.
\- Chết? Làm sao mà chết? Vì sao chết? \- Lần này Cao Lãng là người hỏi trước
\-..... \- Tử Du im lặng không nói.
\- Con nghĩ bản cung không có cách để biết? \- Lưu Di Giai đập bàn \- Còn không khai cho bổn cung
\- Là do ta giết.