Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 281: Đào một cái hố làm đệm lót




Ngược lại "thành thật" chắc chắn không phải chữ để mắng chửi người, nhưng trong phủ Tĩnh Vương căn bản cũng không dùng để nịnh hót...



Đều bị mọi người dùng để "khoe khoang" rồi.



"Hoàng đế bá bá, người đừng hiểu lầm."



Nhị Nhị nghiêm túc giải thích giúp mẫu thân mình, "Nương cháu vẫn khỏe, nhưng bà ấy không thích có người ảnh hưởng đến bữa cơm của mình đâu, bởi vì đói bụng rất dễ buồn bực đấy ạ, mà một khi nương đã buồn bực thì phụ thân sẽ mất hứng, mà một khi phụ thân không vui, thì Tiền Khiêm thúc thúc có thể vui vẻ."



Nhắc tới vị Tiền Khiêm thúc thúc - một trong bốn đại thị vệ của Tĩnh Vương này, cũng kiêm quản lý toàn bộ sinh ý của phủ Tĩnh Vương và Dạ Minh....



Suy nghĩ một chút, tiểu nha đầu cố ngước mặt nhỏ lên, "Tiền Khiêm thúc thúc không nghe Hà Nghiêm và Hà Túc thúc thúc, cuối cùng vẫn mở tiệm quan tài."



Hoàng đế bánh bao: "...."



Trên thái dương treo một giọt mồ hôi, Hoàng đế bánh bao không biết nên đối mặt ra sao với bé gái này nữa rồi.



Khi mới bắt đầu ông còn tưởng bé chỉ là một bé gái nhỏ tuổi, nói một câu đã chạy mất rồi, thì ra không chạy... Một khi phụ thân bé không vui thì người mở tiệm quan tài sẽ vui....



Bởi vì sẽ có nhiều người cần đi mua quan tài....



Khóe miệng động nửa ngày cũng không thốt nên lời, Hoàng đế bánh bao đành phải lau mồ hôi lạnh, để thị vệ giam Nguyệt Sính Nhiên và gã nam nhân mặt quỷ tới đại lao trước, lại phân phó cho Ngự Thiện phòng chuẩn bị tốt đồ ăn cho hai trăm đứa trẻ này, sau đó đích thân dẫn đám Lãnh Thành Nhiên đi ăn cơm.



Mắt của đám nhóc con sáng lấp lánh nhìn Lãnh Thành Nhiên, không muốn tách ra khỏi hắn, nghe Lãnh Thành Nhiên nói ăn xong sẽ tới gặp bọn chúng thì mới an tâm đi cùng với đám thị vệ.



Hiện giờ đúng vào khoảng thời gian ăn trưa, Ngự Thiện phòng đã sớm chuẩn bị đồ ăn, nhưng trước đó không biết Lãnh Thành Nhiên sẽ xuất hiện, Ngự Thiện hoàng cung này Hoàng đế bánh bao thấy vẫn chưa đủ long trọng.



Tiểu nha đầu rất cao hứng nhìn một bàn mỹ thực lớn, nói với bé trai, "Chúng ta đi rửa tay nhé?"



Lãnh Thành Nhiên đang định đích thân dẫn tiểu đồ đệ của mình đi rửa tay: "..."



Nhị Nhị là cục cưng tốt rất có ý thức vệ sinh, Lãnh Thành Nhiên cũng luôn cảm thấy tiểu đồ đệ của mình cực kỳ ngoan, những chi tiết nhỏ thế này trong cuộc sống cho tới bây giờ đều không cần người khác nhắc nhở.



Chẳng qua hôm nay hắn đã chuẩn bị phá vỡ một vài quy củ rồi.



Ôm lấy tiểu nha đầu chân ngắn này, đặt lên trên ghế dựa, "Bí đao ngoan, hôm nay không cần rửa tay, sư phụ đút cho con ăn cơm."



"Vâng ạ!" Tiểu nha đầu cao hứng cười, sau đó... nhảy từ trên ghế xuống, nhiệt tình nói với bé trai, "Vậy ta dẫn ngươi đi rửa tay!"



Lãnh Thành Nhiên: "...."



Hoàng đế bánh bao đứng bên cạnh nhìn, dường như nhìn hiểu ra, cũng nghe nói Nguyệt Sính Nhiên đã được hình phạt thích đáng, không cần chết, trong lòng cũng thư giãn, trực tiếp cười ra tiếng.



Sau khi cười xong liền hận không thể trực tiếp nằm trên đất giả bộ bất tỉnh.



Ông cả gan dám cười môn chủ đại nhân!



Vội vàng kiếm cớ, "Ta bỗng nhiên nhớ tới trò hề của một tiểu bạch thỏ, hà hà..."



Tiểu nha đầu với dáng vẻ rất giống tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn nháy mắt, "Trò hề gì vậy?"



Ờ thì.... Không kể ra được đâu! Hơn nữa khi nãy tại sao phải nói là tiểu bạch thỏ nhỉ?





Lỡ như bị môn chủ đại nhân hiểu lầm cho là ông đang ám chỉ cái gì thì sao?



Đáng thương cho Hoàng đế bánh bao đành phải cười gượng hai tiếng, "Tiểu nha đầu, bá bá lớn tuổi rồi, dễ..."



Một câu còn chưa nói xong thì đã cảm thấy sau lưng có gió mát.



Không phải có người dọa ông, là chính bản thân ông tự dọa mình...



Lời này nói ra cái gì đây!



Luận tuổi "lớn", có người sẽ lớn tuổi hơn Môn chủ đại nhân sao!



Cũng không biết môn chủ đại nhân có tới một ngàn tuổi hay không....



Nhất là khi nãy môn chủ đại nhân buồn bực, chẳng phải vì tiểu đồ đệ của hắn dường như đã tìm được người bạn cùng tuổi nên lạnh nhạt người làm sư phụ này là hắn rồi sao!



Hắn còn dám nói lớn tuổi!



Liên tục nói bậy mấy câu, đến suy nghĩ muốn nhảy hồ Hoàng đế bánh bao cũng có rồi...



Cũng may Lãnh Thành Nhiên không tức giận, chỉ dắt theo tiểu đồ đệ của mình đi rửa tay, hoàn toàn không thèm để ý tới bé trai đi bên cạnh bọn họ,...



Trong lòng Hoàng đế bánh bao, Lãnh Thành Nhiên này là khách mời quá tôn quý, trong bữa tiệc ông không nói bất cứ điều gì, biểu hiện giống như thất lễ với khách quý.



Nhưng nếu nói... lại sợ nói bậy.



Hoàng đế bánh bao quá xoắn xuýt, đành phải lấy cớ nhanh chóng đi tới xem hai trăm đứa trẻ kia đã dàn xếp ổn thỏa chưa, chuẩn bị mượn cơ hội đi ra ngoài luyện tập trước chút nữa nên nói lời gì với môn chủ đại nhân cho phải.



"Ta cũng đi xem."



Trong hai trăm bạn nhỏ này có rất nhiều người lấy từ trong Ma giáo ra, cho nên bé trai cũng rất lo lắng cho sự an toàn của bọn họ.



Mấy ngụm đã ăn hết cơm, bé trai nhảy xuống ghế, cùng đi ra cửa với Hoàng đế bánh bao.



Tâm tư của Lãnh Thành Nhiên đều đặt trên người Nhị Nhị, nên không chú ý khi nãy bé trai vừa bước ra khỏi cửa đã làm một cái thủ thế cố gắng lên với Nhị Nhị.



Chẳng qua bất kể xuất phát từ mục đích gì, bạn nhỏ này... hiển nhiên không phải kẻ sành ăn chính tông.



Cậu chỉ đặc biệt thích ăn bánh hạnh nhân mà thôi, cũng không có hứng thú với bữa cơm lớn như vậy.



Nếu không cứ để Ngư Ngư và Nhị Nhị ăn tới một nửa thì đặt đũa vào thử xem...



Hai người bọn họ vừa đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại Lãnh Thành Nhiên và Nhị Nhị.



Lãnh Thành Nhiên đã qua mấy ngày không có loại cuộc sống của "người không liên quan" rồi, xoa cái đầu nhỏ của tiểu đồ đệ, tâm trạng rất tốt đút cơm cho bé ăn.



Ăn cơm là khoảng thời gian tiểu nha đầu nghiêm túc nhất, nếu như không có chuyện lớn gì cần nói thì căn bản sẽ không nói gì.



Nhưng lúc trước khi bé ăn sẽ khom tròng mắt, nở nụ cười ngọt ngào với hắn, bộ dáng kia vô cùng đáng yêu.




Nhưng hôm nay Tiểu Đông Qua lại không nở nụ cười với hắn.



Dù bé trai đã đi rồi, nhưng Lãnh Thành Nhiên vẫn cảm thấy bản thân bị lạnh nhạt...



Hắn đang nghĩ làm sao để trêu chọc khiến tiểu nha đầu này nói chuyện với mình, tiểu nha đầu nuốt xuống một thìa cơm, lại bỗng nhiên nghiêng cái đầu nhỏ hỏi hắn, "Sư phụ, người nói tuổi tác chênh lệch rất lớn... có phải ở cùng nhau sẽ không quá phù hợp không?"



Tiểu nha đầu hỏi rất chân thật, hàng mày nhỏ đều hơi nhíu lại.



Lãnh Thành Nhiên: "...."



Câu hỏi sắc bén như vậy mà Tiểu Đông Qua phúc hắc nào đó có thể bật thốt lên hỏi, nhưng Lãnh Thành Nhiên tuyệt đối sẽ không trả lời qua loa.



Đáp sai rồi... nói không chừng sau này sẽ ảnh hưởng tới cả cuộc đời của tiểu nha đầu này.



Càng nhìn tiểu đồ đệ càng thấy đáng yêu, càng yêu thích nha đầu này...



Lãnh Thành Nhiên do dự một chút vẫn xoa đầu nhỏ của bé, "Nhị Nhị, con là Tiểu Đông Qua đặc biệt, sau này con cũng sẽ trường sinh bất lão giống như cha nương mình, cho nên tuổi tác chênh lệch con có thể không cần ngại. Nhưng hiện giờ con vẫn còn là một Tiểu Đông Qua rất nhỏ, những vấn đề này không cần phải quyết định sớm như vậy, nếu không đến lúc con lớn lên gặp được Đông Qua... tốt hơn, có thể con sẽ phải hối hận."



Trong nháy mắt dường như tiểu nha đầu chân thành suy nghĩ về lời sư phụ nói.



Sau đó rốt cuộc bé cũng lĩnh ngộ ra "trọng điểm", "Cho nên có thể cho rượu hoa điêu hai mươi năm và con gà rất nhỏ tuổi kia ở cùng một chỗ!"



Tiểu nha đầu cao hứng đến mức vỗ hai bàn tay bé nhỏ, "Được đó, buổi tối có thể ăn hoa điêu túy kê rồi!"



Lãnh Thành Nhiên: "..."



Có phải hắn... lại bị đùa giỡn rồi không?



Hơn nữa còn là một cái hố có đệm đã được mưu tính từ lâu...



Hiện giờ Lãnh Thành Nhiên nhớ lại tiểu nha đầu nói với hắn câu "Sư phụ, con muốn bắt đầu theo đuổi người", sau đó chưa tới một phút dường như hoàn toàn quên bẵng đi lời nói này, đặc biệt đối tốt với bé trai cùng tuổi với bé.



.... Cho nên hắn mới nghiên túc trả lời cái vấn đề về tuổi tác như vậy.




Xem ra... hắn đã nhảy vào một cái hố rất sâu mang tên "đùa giỡn" rồi...



Nhưng lúc trước mỗi lần bị đùa giỡn sẽ không cảm thấy không vui, hôm nay Lãnh Thành Nhiên lại trực tiếp bật cười.



Lo lắng thấp thoáng trong lòng trước đó đã biến mất không còn gì.



Tiểu đồ đệ bịp bợm kia của hắn nha...



"Sư phụ cười lên rất rất đẹp!" Tiểu nha đầu phóng khoáng tán thưởng hắn, sau đó giang hai bàn tay nhỏ ra, "Sư phụ, ôm chút nào!"



"... Khụ, Nhị Nhị ngoan, sư phụ đi cắt hoa quả cho con ăn tráng miệng."



"Ăn xong hoa quả có thể ôm chứ?" Tiểu nha đầu thấp thỏm nháy mắt chờ mong.



"... Ăn xong hoa quả còn phải rửa tay, Nhị Nhị phải làm một Tiểu Đông Qua sạch sẽ."




"Ồ..." Thấp thỏm chờ mong ở trong mắt dần biến mất, Nhị Nhị cúi cái đầu nhỏ, "Sư phụ không muốn ôm, sư phụ đang kiếm cớ."



Vẻ mặt tiểu nha đầu khổ sở, "Mặc dù con rất nhỏ, nhưng con hiểu mà."



... Nhìn thật sự cực kỳ đáng thương.



Người khác nghĩ thế nào hắn không biết, Lãnh Thành Nhiên tuyệt đối không chịu được.



Hắn liền vội vã ngồi xổm xuống, duy trì một độ cao ngang bằng với tiểu đồ đệ thấp lùn này, "Ai nói vậy, sư phụ chưa bao giờ thấy một tiểu nha đầu đáng yêu như Nhị Nhị cả."



Nhưng tiểu nha đầu vẫn cảm thấy rất khổ sở, cúi đầu nhìn đôi chân ngắn của mình, hít mũi, "Vậy sư phụ chê con ăn nhiều quá sao?"



Xoa cái bụng nhỏ rõ ràng đã ăn rất nhiều nhưng vẫn dẹt... Tiểu nha đầu nghiêm túc quyết định, "Bắt đầu từ mai con chỉ ăn ba bữa cơm thôi!"



... Ừ, chỉ ăn.



Nhưng khi nghe thấy câu này, Lãnh Thành Nhiên kiên quyết phản đối.



Như vậy sao được, thân thể tiểu nha đầu này còn đang ở tuổi trưởng thành, sao có thể bị đói được.



Dù những bạn nhỏ khác vốn ăn ngày ba bữa...



Nhưng Lãnh Thành Nhiên đã hoàn toàn sai lệch về độ đánh giá sức ăn tiêu chuẩn của tiểu đồ đệ sành ăn mà hắn vẫn luôn cưng chiều...



Vội vàng nhẹ giọng an ủi bé con ra vẻ đáng thương, "Ai nói Nhị Nhị ăn nhiều, ăn nhiều hơn nữa sư phụ cũng không chê, Nhị Nhị ra sao sư phụ cũng đều thấy đáng yêu."



"Có thật không?" Tiểu nha đầu ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt nhỏ sợ hãi, dáng vẻ giống như thật sự lo lắng sẽ phải nghe được đáp án chối bỏ.



"Đương nhiên là thật rồi." Giọng nói của Lãnh Thành Nhiên dịu dàng vô cùng, không nỡ nhìn bộ dạng thấp thỏm của tiểu đồ đệ mình.



Quả nhiên sau khi nghe được câu này, tiểu nha đầu vui vẻ nhếch cái miệng nhỏ, lộ ra nụ cười ngọt ngào, sau đó... bẹp một cái hôn lên mặt Lãnh Thành Nhiên.



"Vậy con có thể hôn sư phụ rồi!" Tiểu nha đầu thật sự rất vui sướng.



Bởi vì sư phụ nói bé làm cái gì hắn cũng đều cảm thấy đáng yêu.



Nếu như không tính khi còn nhỏ được cha nương hôn, Lãnh Thành Nhiên sống đã bao năm qua lần đầu tiên bị hôn trộm, thật ra cũng là nụ hôn đầu: "...."



Hắn... bị hôn?



Đương nhiên hắn không tức giận, nhưng mà....



Có phải là hắn... đã đặc biệt tích cực tự nhảy vào trong hố của Tiểu Đông Qua này đào rồi không?



Bỗng nhiên Lãnh Thành Nhiên phát hiện kẻ làm sư phụ như hắn thật ra không có gì để dạy Nhị Nhị, ngược lại Nhị Nhị có thể dạy hắn làm sao trở thành một tiểu năng thủ đào hố trưởng thành...



... Hoặc là nói cho hắn biết làm thế nào để đùa giỡn người khác một cách tự nhiên.



Bởi vì tiểu nha đầu đã hôn trộm được hắn, lại vui vẻ "chúc mừng" xong thì vắt tay ra sau lưng, rất chân thành ngước khuôn mặt nhỏ nói với hắn, "Sư phụ, con trưởng thành cũng sẽ không thay lòng đổi dạ đâu, bởi vì con rất thích người ạ!"