Vương Hầu Đại Hạ

Chương 13: Chạy ra khỏi Hoàng cung




Dịch: Tiểu Duyên đáng yêu

***

Bên ngoài cung Vị Ương, đèn đuốc được thắp sáng các nơi; từng đội Hoàng cung Cấm vệ tuần tra nghiêm ngặt, trông rất hoành tráng.

Ninh Thần điều khiển xe ngựa đi ra ngoài, nhưng vừa bước qua khỏi cửa cung Vị Ương thì phải dừng bước. Có một toán Cấm vệ đi ngang qua; thấy vậy, hắn bèn chủ động ngăn cản đường đi của nhóm lính tuần tra ấy.

“Tiểu công công, có chuyện gì thế?” Vì nơi mà Ninh Thần đi ra chính là cung Vị Ương, nên vị tướng lĩnh Cấm vệ dẫn đầu cũng không dám thất lễ, phải làm mặt khách khí mà hỏi.

“Hoàng hậu nương nương có việc gấp, sai tiểu nhân xuất cung hành sự. Bất quá, Hoàng cung hiện đang trong giai đoạn giới nghiêm, ra vào rất bất tiện, e là phải trì hoãn công việc của nương nương rồi. Do đó, mong tướng quân có thể hỗ trợ đưa tiễn một đoạn đường.”

Ninh Thần liếc mắt sang một đội Cấm vệ khác vừa đi ngang qua, sau đó tỏ vẻ lo lắng ra mặt. Tiếp theo, hắn lập tức nhìn thẳng vào vị tướng lĩnh Cấm vệ trước mắt, mở lời nhờ vả.

“Chuyện này...”

Vị tướng lĩnh đây tỏ vẻ khó xử, thế là do dự trong nhất thời.

Thích khách dám xông vào ngự thư phòng lúc nửa đêm, mà bọn họ lại đang phụng mệnh tuần tra; về lý, chính là không thể tự tiện rời khỏi cương vị.

Cơ mà, chuyện của Hoàng hậu nương nương cũng không được phép trì hoãn. Nếu y từ chối, biết đâu sau này sẽ khiến chủ nhân của cung Vị Ương đây phật lòng.

“Nếu tướng quân không tin, đây chính là tín vật của Hoàng hậu nương nương ban tặng. Tướng quân có thể giữ lấy, sau đó đi xác nhận lại với Hoàng hậu nương nương.”

Trong lúc nói chuyện, Ninh Thần càng tỏ vẻ lo lắng nặng nề hơn. Hắn lấy mảnh ngọc bội hình mặt trăng mà Trưởng Tôn giao cho lúc trước, đặt vào trong tay của vị tướng lĩnh Cấm vệ đây, cuối cùng mở lời thúc giục.

“Được rồi! Vậy tại hạ sẽ tiễn tiểu công công một đoạn đường.”

Vừa nhìn thấy mảnh ngọc bội hình mặt trăng kia, một chút do dự còn sót lại trong lòng vị tướng lĩnh Cấm vệ đâh cũng tan biến. Y gật đầu đáp ứng, vì đây chính là tín vật tùy thân của Hoàng hậu nương nương. Trong cung, có rất nhiều Cấm vệ quân từng thấy qua, không hề sai lệch.

Ninh Thần thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn chọn cách cản đường của toán Cấm vệ trước cửa cung Vị Ương chính là để hạ thấp mức cảnh giác của bọn họ đối với hắn. Dù có cẩn thận đến mức nào đi nữa, ai cũng có lấy một điểm mù nhận thức nào đó. Chỉ cần cố tình lợi dụng và dẫn dắt câu chuyện, chắc chắn sẽ tạo ra một tình hình thật giả lẫn lộn, khó mà phân biệt rõ.

“Tiểu công công có tuổi đời chưa lớn lắm, chắc ngươi vừa mới nhập cung à?”

Vị tướng lĩnh Cấm vệ kia phân phó những người sau lưng tiếp tục tuần tra, còn y thì tiến lên hỗ trợ dắt xe ngựa, vừa đi, vửa tùy ý tán gẫu.

“Đúng vậy.”

Ninh Thần ngượng ngùng trả lời, “Vừa mới nhập cung mấy ngày trước, được Thanh Ninh cô nương quan tâm nên hiện tại có được cơ hội làm vài việc vặt tại cung Vị Ương.”

“Tiểu công công tốt số quá. Trong Hoàng cung này, ai cũng biết Hoàng hậu nương nương là người hiền lương thục đức, rất khoan dung đối với người bên dưới đấy.” Vị thủ lĩnh thị về đây cười rất chân thành.

“Tướng quân nói chí phải.”

Dù mỉm cười đồng ý, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ phản đối quan điểm này. Mấy tên ngốc nghếch này đều bị Trưởng Tôn gạt gẫm rồi; có phải hiền lương thục đức hay không thì hắn không biết, nhưng vị kia đâu có khoan dung với người bên dưới đâu. Hắn rõ ràng là bị Trưởng Tôn lừa gạt qua vài lần. Bằng không, hắn đã sớm thong dong khoát hoạt ở thế giới bên ngoài rồi, chứ đâu có cần phải chạy trốn gấp rút giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.

“Ơ... Chẳng phải đây Tiểu Ninh Tử sao? Giữa khuya thế này, ngươi muốn đi đâu?”

Đi chưa được bao lâu, đột nhiên, một giọng nói như vịt đực vọng đến từ vị trí gần đó. Ninh Thần thầm giật nảy mình, biết rõ có chuyện chẳng lành sắp xảy đến.

Nhìn về phía đó, hắn trông thấy một người mặc trường bào màu xanh bảo thạch với hình thêu tiên hạc trên mặt vải, tay cầm phất trần, đầu đội mũ khảm bảo thạch cùng lông khổng tước, đang chầm chậm đi đến. Thấy Ninh Thần đang nhìn mình, lão cất chất giọng bán nam bán nữ lên, “Thật là trùng hợp nhỉ?”

“Chào Triệu Cẩn công công!” Biết đây là ai, vị thủ lĩnh thị vệ bèn chắp tay chào lễ phép, kể như mở lời bắt chuyện.

“Chào Lăng tướng quân” Triệu Cẩn cũng đáp lễ, sau đó chợt cười tủm tỉm hỏi, “Không biết tướng quân và Tiểu Ninh Tử đây đang muốn đi đâu?”

“Tiểu công công phụng mệnh Hoàng hậu nương nương xuất cung làm việc; vì trùng hợp nên tại hạ đưa tiễn một đoạn đường. Triệu công công có quen biết vị tiểu công công này ư?”

Lăng Tiêu cũng hơi ngạc nhiên. Triệu Cẩn hầu cận bên cạnh Hạ hoàng hơn 20 năm nay, có địa vị không hề tầm thường. Làm thế nào mà ông ta lại quen biết một tên tiểu thái giám mới nhập cung chứ?

“Chỉ gặp qua một lần mà thôi!” Triệu Cẩn chỉ nói qua loa, cũng không giải thích nhiều cái gì. Lão chợt nhìn Ninh Thần ở bên cạnh Lăng Tiêu, sau đó âm trầm cười, giỏ giọng đầy ẩn ý: “Tiểu Ninh Tử! Vốn dĩ, chúng ta còn muốn điều ngươi đến bên đây làm việc, ai ngờ Hoàng hậu nương nương đi trước một bước nha, dẫn ngươi sang thẳng cung Vị Ương mất rồi. Đúng là tiếc thật.”

“Hề hề...” Ninh Thần chỉ có thể vờ cười ngây ngô cho qua chuyện. Hắn biết rõ, hiện tại cũng không thể giải thích gì được rồi. Đã đắc tội với người, hy vọng lão ta sẽ đi gây sự với Trưởng Tôn, thay vì bản thân hắn.

Triệu Cẩn dạo quanh xe ngựa một vòng, miệng cười nhưng lòng giấu dao găm, “Hiện giờ, Hoàng cung tương đối hỗn loạn. Tướng quân phải kiểm tra kỹ càng đáy, miễn cho mất đi thứ gì đó.”

Ninh Thần thầm cảm thấy không may, khẽ sầm mặt xuống; đồ lão thái giám chết tiệt này!!!

Lăng Tiêu nhìn Ninh Thần bằng ánh mắt đầy khó xử. Lẽ ra, bọn họ không nên hỏi han quá nhiều khi người của cung Vị Ương làm việc. Nhưng Triệu công công đã lên tiếng nhắc nhở, nếu y không kiểm tra, vậy cũng khó mà bàn giao.

“Lăng tướng quân, cứ dựa theo quy củ mà làm thôi. Bất quá, xin tướng quân cẩn thận một chút” Ninh Thần mở miệng, gằn giọng dặn dò.

Lăng Tiêu gật đầu, tiến lên vén rèm xe; y chợt leo lên xe ngựa, chuẩn bị kiểm tra bên trong.

Trong xe chất đầy rương hòm, từng cái một đè lên nhau. Lăng Tiêu mở chiếc rương ngoài cùng ra; đập vào mắt y là một đống các món đồ sứ. Tiếp theo, y dịch chuyển chiếc rương này sang một bên, mở tiếp một rương khác, vẫn là các món đồ sứ như cũ.

Lăng Tiêu đảm nhiệm chức vụ này trong cung đã gần 10 năm, nhận ra đây đều là các đồ vật thường dùng trong cung cấm. Dù chúng có tinh xảo đẹp đẽ đấy, nhưng nếu bàn về giá trị thì cũng chỉ là dạng xoàng xĩnh mà thôi.

Cung Vị Ương có bảo vật nhiều không đếm xuể, dù tùy tiện lấy đi một món cũng ăn đứt cả xe đồ sứ này. Nếu trộm cắp, đây chính là được không bù mất.

“Này này, tướng quân nhẹ tay xíu nha.”

Ngay khi Lăng Tiêu lại đẩy một chiếc rương khác sang một bên, Ninh Thần hốt hoảng mở lời.

Bất chợt, hàng loạt tiếng loảng xoảng vang lên; toàn bộ đồ sứ rơi ra khỏi đáy rương, đổ ào ra xe ngựa, vỡ vụn tan tành.

Ninh Thần tỏ vẻ vô cùng bối rối, lo lắng nói, “Haiz.... Quên nói cho tướng quân rõ, mấy cái rương này cổ lỗ sĩ lắm rồi. Hoàng hậu nương nương có dặn dò nhanh rằng, nếu có tín vật thì sẽ không bị kiểm tra nữa. Do đó, vì quá sốt ruột mà ta quên mất chuyện này.”

Lăng Tiêu cũng thầm bực bội. Tuy đồ vật bị vỡ nát cũng không phải là kỳ trân dị bảo gì, nhưng dù sao thì đây cũng là đồ vật của cung Vị Ương. Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương dặn dò cấp bách như vậy, tất nhiên là chuyến hàng này có công dụng trọng yếu rồi. Nghĩ tới đây, Lăng Tiêu cau có liếc thoáng qua Triệu Cẩn. Tất cả cũng do lão thái giám chết tiệt này; nếu không phải lão ta nhiều chuyện, y cũng sẽ không phạm phải sai lầm lớn như vậy.

Bên dưới xe ngựa, Ninh Thần thở dài thườn thượt, ưu sầu nói, “Tướng quân! Ngài nên kiểm tra nhanh tay một chút đi, để tiểu nhân tranh thủ thi hành phận sự xong, còn quay về xin lỗi Hoàng hậu nương nương nữa.”

Nhận ra Ninh Thần không định đổ lỗi cho mình, ấn tượng của Lăng Tiêu đối với người trước mắt bỗng dưng tốt hẳn. So sánh sơ qua với lão Triệu Cẩn đang buông lời chế giễu bên cạnh, y lập tức biết mình nên tin ai rồi.

Nghĩ tới đây, Lăng Tiêu đặt cái rương xuống rồi nhảy khỏi xe ngựa, cuối cùng mới nghiêm trang bảo, “Không cần kiểm tra! Tiểu công công nhanh chóng xuất cung đi, chớ làm chậm trễ công việc của Hoàng hậu nương nương. Về phần những đồ vật bị vỡ nát kia, nếu nương nương trách tội, Lăng Tiêu chắc chắn sẽ cùng gánh vác với tiểu công công.”

“Đa tạ tướng quân.”

Ngoài mặt thì lộ vẻ cảm kích, nhưng Ninh Thần cũng hơi chột dạ. Lăng Tiêu trượng nghĩa như vậy, trong khi hắn lại lừa gạt y, vậy cũng hơi ái ngại đấy nhỉ?

Đương nhiên, ý niệm áy náy trong đầu kia chỉ lóe lên trong một khoảnh khắc, để rồi biến mất bặt tăm ngay tức thì.

Phật dạy: Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục đây?

Đáng tiếc, điều mà hắn luôn luôn tâm niệm chính là: Ta không vào địa ngục, để người khác vào địa ngục thôi.

Huống chi, chỉ có một tiểu thái giám bỏ trốn khỏi Hoàng cung, dù có điều tra ra được thì cũng không phải là sai lầm gì lớn lao cả, còn lâu lắm mới xuống tới địa ngục.

Nhưng nếu bản thân hắn bị người ta bắt lại, vậy thật sự chính là xuống tới địa ngục rồi!

Ở bên cạnh, Triệu Cẩn cũng không phát giác ra gì bất ổn, thế nên chỉ lạnh lùng cười rồi nghênh ngang rời đi. Thái độ kiêu ngạo như thế, quả thực khiến ai nấy đều khó chịu.

Ninh Thần thầm suy nghĩ lại, sau đó cũng suy đoán ra nguyên nhân đại khái của lần gặp gỡ này. Hắn và Triệu Cẩn chỉ mới gặp nhau 2 lần; chưa nói đến ân oán gì của nhau, thậm chí vào lần đầu tiên gặp mặt, Triệu Cẩn còn định kéo hắn về cùng phe. Nhưng hôm nay gặp lại, thái độ của lão ta lại khác hẳn, cứ như lão lúc này và trước đó là 2 người khác nhau vậy. Thế cho nên, chẳng cần phân tích sâu xa cũng có thể hiểu rõ rằng: Chuyện này có liên quan đến Trưởng Tôn.

Trong Hoàng cung, minh tranh ám đấu liên tục, nên việc lựa chọn gia nhập phe nào là vô cùng quan trọng. Xét theo tình hình trước mắt, có đến 80% là Triệu Cẩn đang đứng ở phe Tây cung, nên lúc này mới tỏ vẻ thù địch với hắn - kẻ theo phe Trưởng Tôn.

Đáng tiếc, nếu không phải sốt ruột xuất cung, hắn thật muốn trì hoãn trong chốc lát, để thoải mái chỉnh đốn lão thái giám này.

Ninh Thần tiếc nuối lắc đầu, sau đó chợt nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, nói:

“Tướng quân! Chúng ta đi thôi.”

“Ừm.”

Thấy thần sắc của Ninh Thần có chút biến hóa, Lăng Tiêu còn tưởng rằng hắn đang lo lắng chuyện bị trách phạt sau khi trở về. Y nào hay biết rằng, đây là do Ninh Thần đang buồn bực vì mình sắp sửa xuất cung vĩnh viễn, không có cơ hội để đâm cho Triệu Cẩn một đao.

Có lẽ ngay cả bản thân Ninh Thần cũng không nhận ra một việc. Chỉ ở lại cung Vị Ương qua mấy ngày ngắn ngủi, mặc kệ là hành vi hay ý nghĩ, hắn đều vô tình hoặc cố ý phán đoán dựa trên lập trường của Trưởng Tôn.

Dù ngoài miệng không thừa nhận, trong đầu thì lúc nào cũng oán trách là Trưởng Tôn xấu bụng hàng vạn lần, nhưng cảm xúc trong lòng lại không thể nói lời giả dối được. Trông Ninh Thần ra đi có vẻ rất tiêu sái, không vướng bận mảy may, nhưng thật ra nội tâm vẫn khó mà nhẹ nhõm được.

Con đường xuất cung kể như khá thuận lợi. Có tín vật của Trưởng Tôn, lại được Lăng Tiêu hộ tống, Cấm vệ quân canh giữ cửa ra vào cung cấm cũng chỉ kiểm tra sơ sơ rồi cho qua.

Không ai có thể nghĩ tới rằng, trên chiếc xe mà vị tiểu thái giám vừa hộ tống Hoàng hậu nương nương hồi cung vừa rồi, lại chở theo tên thích khách đã từng hành thích Hạ hoàng và đột nhập vào ngự thư phòng đêm nay đi ngược ra khỏi Hoàng cung.

Xuất cung xong, Ninh Thần lập tức đánh xe ngựa chạy về phía hiệu thuốc Độ An. Vẫn một mực giữ gương mặt bình tĩnh, lúc này hắn lại vô cùng lo lắng, thúc ngựa chạy như bay, để lại một con đường đầy bụi mờ phía sau lưng.

Gần một lúc lâu sau, xe ngựa mới dừng bước tại ngưỡng cửa hiệu thuốc. Ninh Thần mở nắp của chiếc rương ở dưới cùng, bế Mộ Thành Tuyết ra. Ba chân bốn cẳng vọt về trước, hắn tung chân đá mạnh cửa chính của hiệu thuốc ra trước khi chạy thẳng vào hậu viện.

“Chưởng quầy, mau cứu người!”

Tiền viện phát sinh động tĩnh lớn như vậy, lão chưởng quỹ cũng đã sớm nghe thấy. Vừa bước đi ra rồi định giận dữ chửi bới, lão đã phải lập tức đè nén cơn giận vào lòng khi nhìn thấy người đến là Ninh Thần. Theo bản năng, lão chuyển ánh mắt về phía Mộ Thành Tuyết đang được hắn ôm trong lồng ngực.

Nhưng khi vừa nhìn thấy, lão chưởng quỹ cũng giật thót cả tim.

“Nhanh chóng đưa vào bên trong.”

Nhận ra tình huống của nữ tử này cực kỳ nguy hiểm, lão chưởng quỹ lập tức gọi Ninh Thần chạy thẳng vào phòng trong, đặt Mộ Thành Tuyết xuống, sau đó tiến lên chẩn bệnh ngay tức khắc.

“Vào nội đường, lấy ngân châm của ta tới đây. Nhanh lên!” Vừa kiểm tra tình hình thương tích của Mộ Thành Tuyết, lão chưởng quỹ vừa gấp rút phân phó.

“Ta đi ngay.”

Ninh Thần không dám trì hoãn, lập tức chạy về phía tiền đường, tìm kiếm công cụ cho lão chưởng quỹ.

Một lát sau, Ninh Thần mang ngân châm quay về, giao cho lão chưởng quỹ. Sau đó, hắn đứng sang một bên, lo lắng quan sát.

“Đừng ngẩn người ở đó. Ngươi nhanh chóng đi đun một nồi nước nóng, càng nhiều càng tốt.” Lấy ngân châm ra, lão chưởng quỹ quát to trong lúc quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Thần.

“Được.” Ninh Thần gật đầu, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, vô nhà bếp nấu nước.

Một khắc sau, Ninh Thần đun xong một nồi nước sôi thật to trong nhà bếp, kế đó là bưng một chậu nước nóng trở về. Lúc này, lão chưởng quỹ cũng đang châm cứu cho Mộ Thành Tuyết bằng thần sắc hết sức nghiêm túc, chuyên chú cực kỳ.

Chỉ chốc lát sau, trên trán lão chưởng quỹ đã ướt đẫm mồ hôi. Bộ áo dài màu xanh nhạt của lão cũng bị thấm ướt cả, dán sát vào người, trông vô cùng chật vật.

Lão chưởng quỹ không cho Ninh Thần lên tiếng; hắn cũng không dám đi lên quấy rầy, chỉ có thể canh giữ bên cạnh, chờ vị đại phu đây phân công công việc.

Ước chừng lại một khắc sau, lão chưởng quỹ mới mệt mỏi đứng dậy; thân thể của lão lắc lư qua lại, suýt nữa là ngã bệch xuống sàn nhà.

“Có nước sôi chưa?” Lão chưởng quỹ ổn định lại thân thể, mở miệng hỏi.

“Vâng! Có nước sôi rồi.” Ninh Thần vội vàng trả lời.

“Tắm rửa cho nàng ấy.” Lão mệt mỏi phân công.

“Ta... Ta tắm à?” Ninh Thần sửng sốt, hốt hoảng mà hỏi ngược lại ngay.

“Không phải ngươi, chẳng lẽ lại là ta?” Gằn giọng một câu, lão chưởng quỹ nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

“Đừng pha nước quá nóng, hơi âm ấm là được. Chú ý thời gian nhé, đừng tắm nàng quá nhanh, nhưng cũng không được lâu hơn một canh giờ.”

“Vâng... Được thôi...” Bên cạnh giường, Ninh Thần cũng đã choáng váng cả đầu óc, chỉ có thể gật đầu đáp lời trong vô thức.