Vương Hầu Đại Hạ

Chương 22: Bỏng chết cả dòng họ nhà ngươi!




Dịch: Tiểu Duyên

***

Một câu nói hời hợt, lại hù dọa cả sảnh đường. Quần thần nhìn thoáng qua Thanh Ninh, lại nhìn về phía Hoàng hậu nương nương. Ai cũng biết, nữ tử này chính là người mà Hoàng hậu nương nương tin cậy nhất. Ngay giờ phút này mà nàng mở lời khiêu chiến, vậy có ý gì?

Ý tứ đã rất rõ ràng, Hoàng hậu nương nương nổi giận rồi.

Hiện tại, ngay cả Hạ hoàng cũng hơi híp mặt lại, chẳng rõ là đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng mà, dù sao đi nữa thì Hạ hoàng cũng không lên tiếng, rõ ràng là chấp nhận lời khiêu chiến của Thanh Ninh.

Trong lúc phỏng đoán tâm ý của Hạ hoàng, quần thần cũng thầm phân tích xem vì sao Hoàng hậu nương nương nổi giận.

Đây là do sứ giả Chân Cực quốc dám chọn người bên cạnh nàng ra thi thố à?

Trong Tam công, Thái Thức công vẫn đang khép hờ đôi mắt, lúc này lại hé ra nhìn một chút. Nhưng ngay sau đó, lão cũng vội nhắm mắt lại, tựa như chưa từng nghe thấy gì.

Gương mặt thiên kiều bá mỵ của Vạn Vân Thường cũng khẽ nở một nụ cười quyến rũ. Nàng biết, vị Hoàng hậu nương nương kia dĩ nhiên sẽ không nổi giận vì một lý do nhàm chán như vậy. Trực giác nói cho nàng biết rằng, lý do chủ yếu ắt hẳn có liên quan đến tên tiểu thái giám kia.

Không thể không thừa nhận rằng, giác quan thứ sáu của nữ nhân đôi khi thật sự đáng sợ. Chỉ suy đoán vô căn cứ như thế, nhưng Vạn Vân Thường đã đoán chính xác đến 99% rồi.

Mà sắc mặt của đám sứ giả Chân Cực quốc cũng rất đặc sắc. Y không rõ vì sao Hạ hoàng không lên tiếng ngăn cản lời khiêu chiến hoang đường, vô lễ và vô nghĩa này. Đắn đo một hồi, y rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không biết là có nên nhận lời thách đấu hay không.

Cuối cùng, đám sứ giả Chân Cực quốc vẫn đáp ứng. Chẳng có gì ngoài ý muốn cả, y không thể chối từ.

“Kim Nhất! Ngươi lên đi.”

Tay sứ giả đầu lĩnh kia ra lệnh; một nam tử chừng 30 tuổi đứng sau lưng ứng tiếng bước ra. Gã mặc một bộ trường bào rộng thùng thình màu đỏ đen, sắc mặt hơi tái; vừa nhìn qua đã có cảm giác kẻ này tàn nhẫn hơn những người bình thường rất nhiều.

Vừa liếc mắt một cái, Thanh Ninh đã nhận ra tên nam tử tên Kim Nhất này có thực lực võ đạo không kém hơn Bát phẩm, là kẻ mạnh nhất trong 5 người sứ giả có mặt tại đây.

Võ đạo thiên hạ, chỉ phân Tiên thiên và Hậu thiên. Hậu thiên có 9 cấp bậc, gọi là Cửu phẩm, mà Thanh Ninh hiện tại đang đứng tại vị trí đỉnh phong của Cửu phẩm, là cường giả trong cường giả.

Chỉ có 5 vị cường giả Tiên thiên trên đời này, vậy Thanh Ninh chính là một trong những người mạnh nhất đằng sau 5 vị ấy.

Bất quá, Thanh Ninh đang bị thương. Tuy đã tĩnh dưỡng hơn mười ngày qua, nhưng vốn dĩ thương thế rất nặng, chắc chắn nàng vẫn chưa khỏi hẳn.

Với bất kỳ một vị cường giả nào, thương thế đều gây ra ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Thậm chí có đôi khi, một kẻ tay mơ còn chưa nhập phẩm như Ninh Thần, chỉ cần có đủ may mắn kết hợp với một chút bất ngờ nào đó, là có thể giết luôn một vị cao thủ Cửu phẩm đang bị thương nặng như thế này ấy chứ.

Từ trước tới nay, Thanh Ninh cũng không phải là hạng người khinh địch hay kiêu ngạo. Thế cho nên, nàng cực kỳ nghiêm túc nghênh chiến người trước mặt.

Giữa điện Thiên Dụ, một cuộc đấu võ đã nhanh chóng diễn ra.

Thanh Ninh cất bước, tốc độ cũng không nhanh cho lắm. Một bàn tay mảnh khảnh thẳng tắp đánh dò đường về phía bộ ngực của Kim Nhất. Chiêu này khá đơn giản, nhưng lúc đánh tới lại gây ra từng tiếng vùn vụt khi xẹt ngang giữa khoảng không, khiến dư âm phả ra đánh rát cả mặt những người xung quanh.

Kim Nhất khẽ biến sắc, liên tiếp lùi lại 3 bước. Gã nhanh chóng lách người sang ngang 2 bước; thế nhưng mà, bàn tay trắng nõn như châu ngọc kia vẫn bám riết theo như hình với bóng, khó mà tránh né được.

Vừa ra tay, Thanh Ninh đã tấn công quyết đoán, không chút nhượng bộ. Dùng thế công sắc bén bá đạo như vậy, rõ ràng là nàng muốn phá hủy tất cả ý chí chiến đấu của Kim Nhất chỉ bằng một chiêu.

Kim Nhất lại sa sầm lần nữa. Gã cũng nhìn ra cảnh giới của nữ tử trước mắt này cao hơn bản thân, nhưng khi ra tay lại cảm giác có chút bất ổn.

Kim Nhất hiểu được cảm giác bất ổn này là gì; đó chính là thương thế, mà loại thương thế này còn gây ảnh hưởng trực tiếp đến căn cơ võ đạo.

Người luyện võ đều biết rằng, kẻ đang bị thương sẽ không thể chiến đấu quá lâu, huống chi là vết thương tổn hại đến căn cơ như vậy.

Do đó, dù biết rõ là trốn không thoát, Kim Nhất vẫn cố gắng né tránh. Sau khi lui thêm 3 bước nữa, gã bèn hội tụ chân khí quanh thân đến mức đỉnh phong trước khi dùng tay phải đối kháng trực diện với bàn tay nhỏ nhắn hết sức đáng sợ kia.

Gã cũng đã sẵn sàng chuẩn bị mượn lực để lùi thêm một bước; chỉ cần kéo dài thời gian đủ lâu, phần thắng sẽ nghiêng về phía gã.

Ai ngờ đâu, ngay khoảnh khắc mà hai người tiếp xúc lẫn nhau, thế công sắc bén của Thanh Ninh bỗng chốc biến đổi trong nháy mắt. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng lượn quanh một vòng nhỏ, tránh đi một quyền toàn lực của đối phương. Theo sau một cử chỉ nghiêng người chớp nhoáng, nàng đánh một chưởng vào vai phải của Kim Nhất.

Đùng...

Một chưởng vừa ra, một luồng máu tươi trông như từng đóa hoa máu nở rộ nơi bờ vai của Kim Nhất. Nhưng mà, vốn dĩ bộ pháp của Thanh Ninh cũng không nhanh cho lắm, lúc này cả người nàng lại đột ngột lướt đến với tốc độ cực hạn. Một đạo tàn ảnh vòng qua, lại thêm một bàn tay mảnh khảnh khác hạ xuống.

Vị trí vẫn là bả vai như cũ, nhưng lúc này lại đổi thành vai trái. Đầu ngón tay của Thanh Ninh chấn động nhẹ, một luồng chân khí bộc phát mà ra. Trong nháy mắt, cả người Kim Nhất bị đánh bay đi. Lúc rơi xuống đất, gã nôn ọe một ngụm máu tươi, mặt mày tái nhợt.

Thanh Ninh cười gằn lạnh lùng. Đúng thật là nàng đang bị thương, nhưng dù có bị thương thì nàng vẫn là Cửu phẩm. Dù không ở ngay trạng thái đỉnh phong, thì một tên Bát phẩm vẫn chưa đủ tư cách đánh bại nàng.

Trên đời này, có một số vị thiên kiêu đủ tư cách khiêu chiến vượt cấp. Bất quá, rõ ràng là tên Kim Nhất kia không phải là người có đủ tư cách này.

Kim Nhất bại, bại một cách rõ rệt. Đây không phải do gã khinh địch, cũng không phải vì kiêu ngạo, mà do phản xạ lúc lâm chiến yếu kém hơn đối phương, hay nói đúng hơn là do sự yếu kém tuyệt đối về mặt thực lực.

Trông sắc mặt của tên sứ giả Chân Cực quốc rất khó nhìn. Y không ngờ rằng, vị cung nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh Hoàng hậu Đại Hạ đây lại có thực lực ở mức Cửu phẩm như thế, càng không ngờ Kim Nhất lại thua trận nhanh chóng đến vậy. Giữa Bát phẩm và Cửu phẩm đúng là có chênh lệch nhau, nhưng không ngờ là chêch lệch nghiêm trọng đến vậy.

Bầu không khí giữa đại điện lúc này rất kỳ lạ. Ninh Thần cũng đã len lén trở về từ lúc nào. Hắn đứng sau lưng Trưởng Tôn, tỏ vẻ vẫn còn đau đớn. Cánh tay phải của hắn được đắp bột thuốc màu trắng kín kẽ, sau đó còn được quấn vào một băng vải đỏ rồi buộc chéo vòng qua cổ để cố định lại. Nhìn sơ qua, hắn chẳng khác gì một kẻ tàn tật cả.

Lúc nhìn về phía Ninh Thần, tất cả các thần tử của Đại hạ đều tỏ vẻ hài lòng rõ rệt. Tiểu thái giám này quả thật không tồi nha.

Bị nhìn chằm chằm như thế, Ninh Thần khó chịu khắp cả người. Hắn quay lại đây để xem kịch vui, chứ không phải để bị dòm ngó ngư thế. Bất quá, vì tình tiết phấn khích sắp sửa diễn ra, hắn nhịn.

“Đa tạ!” Thanh Ninh cung tay ôm quyền, lạnh lùng nói.

Kim Nhất đứng dậy, nhăn nhó mặt mày liên tục. Cuối cùng, gã vẫn phải chịu đựng nỗi đau kịch liệt từ đôi vai, ôm quyền đáp lễ.

Trước tình huống này, Ninh Thần cũng cười tươi rạng rỡ, xán lạn chẳng khác gì hoa nở ngày xuân.

Trưởng Tôn lại chướng mắt trước nét đắc ý của Ninh Thần thế này, rốt cuộc phải mở lời, “Ninh Thần! Ngươi có công với triều ta, vậy nên bổn cung ban cho ngươi một ân điển. Ngươi đứng ra chọn người của bên Chân Cực quốc tham gia lượt đấu vòng này đi!”

Nghe thế, nụ cười của Ninh Thần lập tức cứng đờ. Tuy nhiên, hắn cũng không dám vi phạm ý chỉ của Trưởng Tôn trước mặt mọi người, thế là bèn cố tỏ vẻ nịnh nọt mà đáp: “Tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương.”

Trưởng Tôn khẽ ừ một tiếng, vẫn bình tĩnh bất biến.

Ninh Thần nhìn thoáng qua tên sứ giả đầu lĩnh của Chân Cực quốc, lại nhìn sang 3 người phía sau lưng y. Cuối cùng, hắn dõi mắt nhìn thẳng vào gã Kim Nhất đang bị thương, tỏ vẻ vô tư mà nói rằng, “Nếu đôi tay của vị tướng quân này vẫn ổn, vẫn còn có thể hành lễ như vậy, chẳng hay ngài có thể tham gia lượt thi tài này hay không?”

Nghe thế, tên sứ giả Chân Cực quốc bày ra bộ mặt hằm hằm, dời mắt nhìn về phía Kim Nhất, hỏi, “Ngươi nghĩ sao?”

“Quyết không nhục mệnh!”

Kim Nhất cố nén đau, gằn từng chữ.

“Tốt!”

Tên sứ giả Chân Cực quốc hài lòng gật đầu, sau đó lạnh lùng nhìn lướt qua tiểu thái giám đang đứng phía sau Trưởng Tôn. Ánh mắt đầy sát ý của y đang bộc lộ cực kỳ rõ rệt.

Tại khu vực cửa chính của đại điện, một luồng gió mát thổi qua, nhưng lại không thể dập tắt đi làn sóng nhiệt cuồn cuộn kia. Kim Nhất tiến đến, nhìn xuống chảo dầu sôi không thấy đáy trước mặt. Gã vận chuyển chân khí quanh thân, dốc hết toàn lực mà tập trung bảo vệ cánh tay phải, sau đó đột ngột nhúng xuống chảo dầu.

Phần gân mạch bị tổn thương bỗng chốc hóa đau đớn kịch liệt; luồng chân khí quanh cánh tay của Kim Nhất bị chấn động nghiêm trọng. Dầu sôi giao thoa liên tục khiến làn da của ga nóng dần rồi bỏng hết cả, từ đó lại khiến cảm giác đau đớn kia càng lúc càng kịch liệt dần.

Giờ khắc này, không riêng gì bên phe sứ giả Chân Cực quốc, mà ngay cả chúng thần Đại Hạ cũng khẩn trương hẳn lên. Trưởng Tôn nhìn thoáng qua Ninh Thần, vẫn không rõ tên tiểu tử này vừa âm mưu thứ quái quỷ gì.

Thời gian càng lúc càng lâu, Kim Nhất cũng bắt đầu run rẩy cả cơ thể, mà thần sắc của gã càng lúc càng khó coi hơn. Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, gã vẫn không thể mò lên được cây kim nhỏ trong chảo dầu. Nói một cách chính xác hơn, không phải là gã không mò lên được, mà căn bản là không tìm ra.

Thấy vậy, Ninh Thần cũng cười ngoác cả mồn, cười mà không thể nào ngậm miệng lại được.

Tìm được... mới lạ á! Bỏng chết cả dòng họ nhà ngươi đi!

Trường Tôn cảm thấy quá khó hiểu; Hạ hoàng cũng cảm thấy quá khó hiểu, mà tên sứ giả Chân Cực quốc kia lại càng thêm khó hiểu. Mọi người cứ trơ mắt nhìn thời gian trôi qua từng giây một; Kim Nhất vẫn không thể mò cây kim kia lên.

A a a...

Nhiệt độ cao xộc vào thân thể, Kim Nhất chỉ có thể cố gắng chịu đựng cơn đau đớn tột độ này một lần cuối cùng trước khi lùi mạnh lại về sau, giật tay mình ra khỏi chảo dầu.

Trưởng Tôn tùy tiện gọi một câu “Thái y đâu?”, mà hành vi gọi người của nàng thế này lại đúng dịp đến mức cực kỳ quá đáng.

“Không cần!”

Tên sứ giả Chân Cực quốc lạnh lùng từ chối, sau đó nhìn thoáng qua Kim Nhất đang quỳ xuống ở đằng kia, cuối cùng mới mở miệng bảo, “Kể như chúng ta thua ván thứ nhất. Ngày mai giờ này, ta sẽ tới tuyên bố đề tài cho ván thứ hai. Cơ mà, lần này không thể chờ trong 3 ngày nữa. Hy vọng đến lúc đó, Hạ hoàng và Hoàng hậu nương nương còn đủ may mắn như hôm nay.”

Vừa dứt lời, tên sứ giả Chân Cực quốc kia dẫn theo 3 người sau lưng bước ra khỏi đại iện, chẳng thèm nhìn đến Kim Nhất vẫn còn đang quỳ dưới mặt đất dù chỉ một lần.

Kim Nhất gục đầu trên mặt đất, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, chẳng biết là vì đau đớn hay do nguyên nhân nào khác...

Hạ hoàng vui vẻ bãi triều. Trước khi rời đi, y còn tán thưởng Ninh Thần một lần. Tuy nhiên, chẳng những Ninh Thần không thích, mà còn đổ mồ hôi hột cả người.

Vạn Vân Thường cũng đứng dậy ngay sau đó. Một hương thơm thoang thoảng lướt ngang; lúc đi sượt qua Ninh Thần, nàng thả chậm bước chân, không nói không rằng, chỉ cười nhẹ rồi thong dong bước tiếp.

“Đi thôi”

Trưởng Tôn cũng cảm giác khá thỏa mãn, đứng dậy hồi cung dưới sự dìu dắt của Thanh Ninh.

Ninh Thần đi theo sau lưng tại một vị trí cực kỳ nhỏ noi. Hắn vừa đóng vai người bị thương, vừa phải miêu tả lại bí mật nho nhỏ vừa rồi để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Trưởng Tôn.

Vốn dĩ, hắn cứ tưởng chiều trò nho nhỏ trước đó đã đủ dùng, ai ngờ đám sứ giả Chân Cực quốc vô sĩ kia lại dẫn theo 4 vị cao thủ võ đạo.

Thế cho nên, hắn lại bỏ thêm một chút gia vị vào trong chảo dầu, biến chất dầu ban đầu thành dầu đậu nành. Để thuận tiện hơn, hắn còn âm thầm mách bảo Thanh Ninh đánh Kim Nhất sao cho bị thương thật nghiêm trọng. Về cơ bản, nhiệt độ sôi của dầu đậu nành rất cao, gần 400 độ, gấp đôi dầu bình thường. Kim Nhất gần như bị Thanh Ninh phế hẳn cả hai tay, chân khí bất ổn, tất nhiên sẽ không thể nào chịu đựng chảo dầu đậu nành sôi sùng sục kia quá lâu.

“Vì sao Kim Nhất không tìm ra được cây kim trong chảo dầu?”

Trưởng Tôn vẫn rất nghi hoặc; đây là chi tiết mà nàng không thể hiểu nổi. Kim Nhất tìm cây kim trong chảo dầu lâu đến vậy, vốn dĩ là nên tìm ra cây kim kia mới đúng chứ?

Nghe Trưởng Tôn hỏi thế, Ninh Thần cười ngượng ngùng, chua chát đáp, “Cây kim kia được làm từ thiếc, đã bị nóng chảy vào dung dịch dầu sôi từ sớm rồi. Đừng nói là gã ấy, ngay cả ta cũng tìm không ra được đâu.”

Lúc trước, hắn đã nhận ra Hoàng cung này có rất nhiều sản phẩm tinh xảo được làm từ thiếc, thế cho nên mới cố ý bảo Thanh Ninh nhờ thợ thủ công trong cung rèn ra một cây kim bằng thiếc.

Thiếc sẽ nóng chảy ở nhiệt độ cao hơn 200 độ C (chính xác là 231,9 độ C). Khi chảo dầu còn chưa sôi, cây kim đã hóa thành dung dịch luôn rồi, cả cặn bã cũng không còn. Kim Nhất mà vớt lên được cây kim nào dưới đó thì đúng là chuyện lạ.

Trưởng Tôn suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, sau đó chợt nhìn thoáng qua Ninh Thần bằng một ánh mắt rất kỳ quái, mà vệt sáng xuyên qua mắt nàng lúc này cũng khiến Ninh Thần sởn hết cả da gà.

Ninh Thần ngượng ngùng cười, biết rõ Trưởng Tôn lại bắt đầu có ý đồ nào đó đối với những kiến thức ly kỳ cổ quái trong đầu hắn lúc này.

Lúc nói chuyện gần xong, cả nhóm cũng đã về tới cung Vị Ương. Trưởng Tôn lập tức khôi phục bản chất qua cầu rút ván, vừa bước nhẹ, vừa thản nhiên nói, “Được rồi! Đã về đến nội cung, ngươi tiếp tục đi cấm túc đi. Giờ bổn cung cần phải nghỉ ngơi.”

“...” Ninh Thần cạn lời. Rốt cục, hắn đã có thể tận mắt chứng kiến trường hợp “trở mặt còn nhanh hơn cả thời tiết”.

Chỉ là trước khi Trưởng Tôn rời đi, Ninh Thần vẫn không thể không nhở một câu, “Nương nương! Tên Kim Nhất kia... có lẽ là có thể dùng được đấy.”

“Đừng có quan tâm quá nhiều chuyện!” Trưởng Tôn dừng bước, không trả lời hắn, lại bình thản cảnh cáo một câu.

......

Ban đêm, sao giăng đầy trời. Trong phòng riêng của Ninh Thần, từng vầng hào quang màu bạc chiếu sáng rực khắp phòng, vừa gào thét bành trướng, vừa chấn động thành từng vòng gợn sóng xung quanh. Chân khí tái hiện, càng mạnh mẽ hơn lúc trước, trong khoảnh khắc đã đột ngột phá vỡ một cửa ải ban đầu của võ giả. Lúc này, tại khu vực Khí hải nơi Đan điền của hắn, một luồng khí xoáy đang dần tụ hình, hóa thành một cụm mây bạc lay động, liên tục tản mác ra từng dòng lực lượng chân nguyên.

“Thật khó mà tưởng tượng nổi!”

Bên ngoài căn phòng, bàn tay vừa định gõ cửa của Thanh Ninh đã ngừng lại kịp lúc. Nàng đứng yên ngoài cửa, không dám quấy rầy, cũng khó mà che giấu được nỗi khiếp sợ trong lòng.

Thế gian này không thiếu thiên tài, mà người có thể bước vào võ đạo Nhất phẩm trong vòng nửa tháng cũng không hiếm thấy cho lắm. Thế nhưng mà, chuyện này tuyệt đối không nên phát sinh trên người Ninh Thần.

Một đường võ đạo, từ trước đến nay đều mang tính chất bất công. Thiên tài và người bình thường, giữa hai kẻ ấy có một khoảng chênh lệch rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức khó tin. Tuy rất tàn khốc, nhưng đó chính là sự thật.

“Nguy rồi!”

Đúng lúc này, Thanh Ninh sa sầm cả mặt. Nhận ra khí tức bên trong căn phòng đột nhiên tán loạn đi, nàng cũng không kịp suy nghĩ nhiều nữa, lập tức phá cửa mà vào. Bóng dáng xinh đẹp lóe lên, nàng tiến sát đến bên người Ninh Thần chỉ với 2 - 3 bước chân, để rồi điểm thẳng đầu ngón tay vào vị trí phía sau huyệt Khí hải của hắn.

“Ngưng thần tụ hình, chớ nên phân tâm!”

Thấy cụm mây bạc bên trong Khí hải của hắn bị chấn động - hình và thần sắp tan biến, Thanh Ninh vừa dùng khí tức của bản thân để cưỡng ép bảo vệ luồng khí xoáy màu bạc bên trong thân thể của Ninh Thần không bị sụp đổ, vừa nghiêm nghị quát to.