Qua 3 ngày vừa đơn điệu vừa khô khan, Ninh Thần lại đạt được lợi ích còn nhiều hơn so với tất cả những gì từ trước đây cộng lại,
Hắn cũng không chú ý đến một việc, rằng từ khi tu vi của bản thân bước vào Nhị phẩm thì thương thế trên người cũng đã khôi phục nhanh hơn rất nhiều.
Sai khi sử dụng Kim Sáng dược thần kỳ từ trong cung, vết thương của mũi tên đâm xuyên qua vị trí nằm giữa bả vai và ngực trái đã không còn đau đớn như trước; một kiếm kia của lão giả cũng không có gì đáng ngại cả.
Kỳ thật, hắn vẫn luôn tò mò về Kim Sáng dược trong cung rốt cuộc là chế từ dược liệu nào, chỉ là không có cơ hội đi hỏi thăm mà thôi.
Đương nhiên, ngoại trừ Kim Sáng dược do Hoàng cung Đại Hạ sản xuất, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là hắn dùng kiếm bằng tay phải, mà mọi vết thương của hắn đều ở bên trái. Bằng không, dù thuốc men có tốt đến đâu chăng nữa, vậy cũng không thể giúp hắn trụ vững đến lúc này.
Đối với phương pháp và tiến độ luyện kiếm của Ninh Thần, Hạ Diệu Ngữ, Kiếm cung phụng, thậm chí là 400 cấm quân đều nhìn thấy trong mắt, nhưng cũng chưa bao giờ có người đi quấy rầy.
Siêng năng, ngu xuẩn - đây là đánh giá của Hạ Diệu Ngữ.
Chăm chỉ, miễn cưỡng - quan điểm của Kiếm cung phụng hơi bất đồng.
Siêng năng, rất siêng năng - đó là ý nghĩ của hầu hết các cấm quân.
Hạ Diệu Ngữ là thiên tài võ đạo, đương nhiên sẽ chướng mắt với tiến độ luyện kiếm của Ninh Thần. Kiếm cung phụng không tính là thiên tài, cả đời này đều tin vào nguyên lý cần cù bù kém cỏi. Do đó, lão có thể miễn cưỡng chấp nhận tiến độ của Ninh Thần. Và vì do chưa đủ tầm nhìn, nên đại đa số các cấm quân đều xem hắn luyện kiếm trên tâm thái xem trò vui mà thôi.
Thế nhưng, bất luận là ai cũng không thể phủ nhận một thực tế rằng, Ninh Thần siêng năng, rất siêng năng, cực kỳ siêng năng.
Đêm thứ ba, Kiếm cung phụng cầm thanh cổ kiếm lên, dẫn Ninh Thần đi xa khỏi doanh trướng của cả đội ngũ.
Lúc trở về, đã là quá nửa đêm. Vừa trở về, Ninh Thần lập tức ngồi xuống điều tức; trông mặt hắn tái mét đến mức thật đáng sợ.
Đêm nay cũng là lần đầu tiên mà Kiếm cung phụng bước vào lều trại để nghỉ ngơi; gương mặt già nua của ông ta khó mà che giấu được vẻ mệt mỏi.
May mắn thay, đêm nay không có gì xảy ra!
Chẳng ai biết Kiếm cung phụng và Ninh Thần đi đâu, làm gì. Kẻ duy nhất hiểu rõ tình hình chỉ có hai người vừa trở về là bước vào trạng thái điều tức với vẻ mặt cực kỳ đáng sợ kia thôi.
Đến ngày thứ tư, con đường thăm thẳm không thấy điểm cuối này rốt cục đã ánh lên một tia hy vọng. Đứng trên đường núi mà trông ra phía xa, mọi người nhìn thấy một tòa thành trì tọa lạc trên mặt đất mênh mông, thế là bắt đầu xốc dậy tinh thần ngay lập tức.
Kia chính là Sơn Môn quan, tòa thành trì được Bố Y hầu, một trong Thập đại Vũ hầu của Đại Hạ, trấn thủ tại đó.
Bố Y hầu, một danh xưng đầy tính truyền kỳ, đã trấn thủ Sơn Môn quan suốt 16 năm nay, chưa bao giờ trở về Hoàng thành từ lúc thành danh. Hiện giờ, đa phần binh lính trong quân đều là tầng lớp sau này, cũng không hiểu nhiều về vị Vũ hầu ấy.
Nhưng ai nấy đều biết rằng, Bố Y hầu cũng không phải là Vũ hầu trong dòng dõi thế tập, mà là từ một người mặc áo vải thứ dân rồi trèo lên từng bước một, cho đến vị trí ngày hôm nay. Hai chữ Bố Y (áo vải), chính là để cổ vũ và khen ngợi cho lai lịch của vị đó.
Thập đại Vũ hầu của Đại Hạ đều là những nhân vật trong truyền thuyết. Dù là binh pháp hay võ lực, bọn họ đều tinh thông và cực kỳ mạnh mẽ. Đại Hạ có rất nhiều vị Hầu gia, nhưng trăm ngàn năm qua lại chưa bao giờ có hơn 10 vị Vũ hầu.
Đây là hệ thống võ lực cao nhất của Đại Hạ, là các nhân vật đủ để trấn áp vận mệnh của quốc gia. Sự tồn tại của từng vị ấy đều mang đến một áp lực nặng nề cho các quốc gia ở xung quanh.
Tại sao dòng dõi Trường Tôn lại có thể thành tựu nên một vị Hoàng hậu, ắt hẳn nguyên nhân lớn nhất chính là do gia tộc Trưởng Tôn có 2 vị Vũ hầu.
Trong Thập đại Vũ Hầu, Thanh Hà hầu đã được phong Hầu từ khi Hạ hoàng tiền nhiệm còn tại vị, giữ quan ải Tây Bắc. Bắc Vũ hầu trấn thủ Bắc Cương, chống đỡ Vương đình Bắc Mông. Bố Y hầu tọa trấn Đông Bắc, uy hiếp Chân Cực quốc.
Mà ở trời Tây gian nguy nhất, chỉ riêng Huyết Y hầu đã có thể ngăn cản một phương, khiến Vĩnh Dạ Thần Giáo không dám ngang nhiên xâm phạm.
Tại Tây Nam, vì Độ Ách tự và sự tồn tại của vị trụ trì khủng khiếp kia, Đại Hạ cũng phải phân công cho một vị Vũ hầu tọa trấn ở đấy.
Phương Nam, loạn Man Di hoành hành, thỉnh thoảng lại gây ra binh biến. Bảy năm trước, Đại Hạ đã phái Quý Ngọc hầu đến đây trấn giữ, uy hiếp các bộ tộc Man Di ở phương Nam tạm thời mai danh ẩn tích.
Góc Đông Nam, cũng có một vị Vũ hầu của Đại Hạ tọa trấn nơi đây, mà đối tượng để uy hiếp chính là một quốc gia còn đáng khinh hơn cả Chân Cực quốc.
Hướng Đông thì tương đối yên bình hơn, thế nên chẳng ai biết rõ lý do vì sao Đại Hạ lại phái một vị Vũ hầu khác đến đây trấn thủ cả.
Đại Hạ có 10 vị Vũ hầu, nhưng hết 8 vị đều đã tọa trấn bên ngoài trong nhiều năm dài, duy chỉ có 2 vị là ngoại lệ. Một trong 2 vị đó là Thái Bình hầu vừa được phong hầu trong thời gian chưa lâu lắm; vị còn lại, chính là quân thần đứng đầu Thập đại Vũ hầu của Đại Hạ, Khải Toàn hầu.
Hai chữ Khải Toàn, đại biểu cho 4 chữ đơn giản nhất, đánh đâu thắng đó!
Thập đại Vũ hầu là biểu tượng vô địch của Đại Hạ, là ký thác trong lòng thần dân Đại Hạ. Thế cho nên, khi đội ngũ đưa dâu nhìn thấy Sơn Môn quan từ xa xa, tâm tình áp lực trong suốt cả quãng đường đã nhất thời buông lỏng.
Tuy nhiên, dường như mọi người đều quên rằng, họ vẫn còn lê bước trên con đường núi này.
Trông Sơn Môn Quan có vẻ rất gần, kỳ thật còn rất xa xôi.
Mặt trời mới lên luôn luôn tươi đẹp như vậy, rất nhẹ nhàng, khiến mọi người bất giác thả lỏng dần tâm tình, thậm chí là lòng cảnh giác.
Bọn họ quên mất lý do mà bản thân phải chạy vội suốt cả ngày lẫn đêm, thật ra chỉ vì trốn tránh một người.
Ngay dưới ánh mặt trời mới mọc, ngay lúc mọi người quay đầu lại thì mới phát hiện rằng, ác ma trong mắt bọn họ, vị Thần chi tử kia, đang khoác lên mình ánh nắng ban mai mà chậm rãi đi tới.
Không thể không thừa nhận rằng, Quân Thiếu Khanh rất xứng với cái tên Thần chi tử. Nhất là lúc này, ánh nắng ban mai đằng sau lưng y đang tản ra hào quang chói mắt. Y tiến tới từng bước một giống như một vị Thần vương hàng lâm, chèn ép từng người một tại đây không dám nhích tới, dù chỉ là một bước chân.
Tuyệt vọng là gì? Tuyệt vọng là khi một người vừa trông thấy ánh hy vọng, để rồi nhận ra hy vọng lại nằm ở vị trí quá xa xôi.
Đội ngũ đưa dâu đã trải qua hơn 10 ngày bôn ba, vốn dĩ sắp đến được nơi an toàn nhất. Ấy thế mà, khi gần đến đó nhất, vậy mà gặp phải một rào chắn không thể nào vượt qua.
Sứ giả Chân Cực quốc cười rất xán lạn, mà trong sự xán lạn ấy lại bao hàm thêm một thái độ biến thái tàn khốc. Gã hy vọng Thần chi tử có thể giết sạch tất cả mọi người ở đây, cho dù ngay cả bản thân có bị giết luôn thì cũng chẳng sao cả.
Trên đời này, cũng không mấy ai có thể hiểu rõ Thần chi tử. Người ta chỉ biết, đây là một thanh niên mạnh mẽ đến mức vô lý. Sự thật cũng chứng minh rằng, lời đồn kia không hề phóng đại một chút nào. Trận chiến cách đây mấy ngày chính là bằng chứng xác đáng nhất.
Một người chưa đến Tiên thiên, vậy mà đã có thể khiến trời đất biến đổi. Hơn nữa, y còn có khả năng sử dụng lực lượng của thiên địa ở một mức độ cực kỳ đáng sợ.
Thậm chí, còn có một tin tức khác lan truyền giữa thế gian, rằng Thần chi tử của thế hệ này còn sở hữu cả Vĩnh dạ Thần thể trong truyền thuyết.
Đây là một khả năng đáng sợ, nhưng cho dù đó có là sự thật hay không, thì Thần chi tử của thế hệ này rõ ràng vẫn là mạnh mẽ đến mức cực kỳ biến thái.
Trước mặt một vị cường giả Cửu phẩm đỉnh phong, vậy chỉ có kẻ ở ngưỡng Cửu phẩm đỉnh phong mới có thể ứng phó. Hạ Diệu Ngữ và Kiếm cung phụng là những người duy nhất trong đội ngũ đưa dâu này có tư cách chống lại y.
Tuy nhiên, điều xui rủi nhất chính là sau đêm qua, Kiếm cung phụng đã không còn đứng ở trạng thái đỉnh cao nữa.
Đường núi gập ghềnh, đội ngũ đang tiến đến từ hướng Nam Bắc. Phía Tây cách đó không xa chính là vách núi, không có bất cứ một cơ hội chạy trốn nào. Nếu rơi xuống, có lẽ Hạ Diệu Ngữ và Kiếm cung phụng vẫn có thể sống sót, nhưng chắc chắn là tất cả những người còn lại sẽ phải mất mạng.
Con đường núi không tính là quá rộng, lúc này lại được dùng làm nơi nghênh đón kẻ địch cường đại nhất.
Quân Thiếu Khanh dõi ánh mắt vừa bình tĩnh, vừa lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Hạ Diệu Ngữ. Y đến đây vì Sinh quyển, không thì cũng chẳng hề hứng thú với bất cứ kẻ nào còn lại.
Hạ Diệu Ngữ cũng không hề nhượng bộ, trực diện nghênh đón ánh mắt của Quân Thiếu Khanh. Dù là làm quận chúa hay công chúa của Đại Hạ, nàng cũng không có lý do để nhún nhường.
Đại Hạ đã vô địch ngàn năm, thế nên người Đại Hạ vẫn luôn kiêu ngạo, kể cả tầng lớp bình dân hay quân thần.
Ba người không nói gì, chỉ giằng co một hồi; chẳng ai mở miệng nói một câu nào cả.
Nói chuyện không hợp, thôi thì đừng mở lời làm chi.
Cuối cùng, Kiếm cung phụng là người ra tay đầu tiên. Trong ba người, lão ấy là kẻ yếu nhất trong thời điểm hiện tại. Do đó, lão nhất định phải tạo ra một cơ hội cho công chúa.
Một kiếm hoàn hảo, nhanh đến cực hạn; không gian chưa kịp có biến đổi nào, thế mà đã bị một kiếm cực nhanh này vẽ ra một lỗ hổng màu đen.
Con ngươi của Ninh Thần đột ngột co rụt lại. Hắn từng tiếp nhận một kiếm của lão nhân kia; nếu so sánh giữa hai thời điểm, một kiếm mà hắn đón đỡ khi ấy thực sự là không đáng kể.
Tuy nhiên, một kiếm trông như không thể nào hóa giải kia lại bị hai ngón tay kẹp lấy. Trong khoảnh khắc tiếp xúc, mặt đất dưới chân hai người chợt nứt ra trong nhất thời; cát bụi tung bay, khí kình chấn động xa hơn 10 trượng.
Thế kiếm bị ngăn cản, nhưng Kiếm cung phụng vẫn bình tĩnh. Lão khẽ xoay chuyển tay cầm kiếm; mũi kiếm chuyển động, tiến thêm 3 tấc.
Quân Thiếu Khanh buông lỏng ngón tay, hơi nghiêng cơ thể. Y bắn hai ngón tay ra, đẩy mũi kiếm đi, Bất chợt, y dùng ngón tay phải làm kiếm chỉ, đánh mạnh về Khí hải của kẻ trước mặt.
Ngay một khắc này, thân ảnh của Hạ Diệu Ngữ đã lướt đến. Giữa màn sương giá đầy trời, một bàn tay mảnh khảnh vô tình ấn thẳng vào ngực Quân Thiếu Khanh.
“Ồ?”
Sau một tiếng tán thưởng nhẹ nhàng, đôi mắt của Quân Thiếu Khanh ánh lên một sắc thái khác lạ. Y thối lui lại, tránh đi thế công của Hạ Diệu Ngữ. Y không định lấy cứng chọi cứng.
Sau một khắc, mũi kiếm lại đến. Trong từng chiêu kiếm của Kiếm cung phụng, lão không hề giữ lại thế thủ. Từng chiêu một nối đuôi nhau mà chẳng để lại đường lui; lão dốc mọi sức lực, chỉ để tranh thủ lấy một cơ hội cho Hạ Diệu Ngữ.
Hạ Diệu Ngữ lạnh lùng mà tiếp nhận lấy cơ hội này. Trong lúc so chiêu, nàng cũng chưa bao giờ định ra tay giải vây cho lão. Mỗi một đòn thế, nàng đều tận dụng đầy đủ từng khe hỡ mà Kiếm cung phụng đang cố tranh thủ, nhằm giáng cho Thần chi tử một kích trí mạng.
Hai người liên thủ, một người cực vô tình với chính bản thân, trong khi kẻ còn lại thì cực kỳ vô tình với đối thủ. Trong khoảnh khắc, cả hai tạm thời ép lui được Thần chi tử trong chút ít thời gian.
“Khá giỏi đấy!”
Quân Thiếu Khanh dùng một tay bắt lấy mũi kiếm vừa đâm tới, đồng thời vung cánh tay còn lại đón đỡ thế công trực diện của Hạ Diệu Ngữ.
“Cường giả Đại Hạ, các ngươi đã khiến ta thay đổi cách nhìn rồi.”
Vừa chuyển tay, xung quanh cơ thể của Quân Thiếu Khanh đột nhiên bành trướng ra một rặng mây. Ngay lập tức, một luồng chân khí mênh mông cuồn cuộn xuất hiện, thoáng cái đánh lui hai người.
Tí tách...
Một giọt máu tươi chảy xuống khỏi tay Quân Thiếu Khanh. Chiến đấu đến tận lúc này, đây là lần đầu tiên y đổ máu.
“Ám Lôi!” . truyện tiên hiệp hay
Quân Thiếu Khanh giơ tay phải lên; thiên địa xung quanh đột ngột biến đổi. Trong nháy mắt, sấm sét hàng lâm. Từng đạo lôi đình màu đen trông giống như Thiên điểu đang run rẩy, tạo nên uy thế kinh thiên động địa.
Trước tình cảnh Thần chi tử định đánh ra tuyệt chiêu, thân ảnh của Kiếm cung phụng bỗng nhiên biến mất trong nháy mắt. Ngay lúc này, chợt có một kiếm xuyên phá vào vị trí trước ngực của Quân Thiếu Khanh.
Quân Thiếu Khanh nhướng mày, dùng hai ngón tay trái kẹp lấy mũi kiếm. Thế nhưng mà, y lại không ngờ tới rằng: từ sau lưng Kiếm cung phụng, Hạ Diệu Ngữ đánh một chưởng chớp nhoáng vào sau lưng lão nhân này. Có sự hợp lực của hai người, thanh cổ kiếm đột phá khỏi hai ngón tay của Quân Thiếu Khanh trong nháy mắt, đâm vào ngực y.
A...
Rên nhẹ một tiếng, Quân Thiếu Khanh cố nén cơn đau nhức kịch liệt kia, mạnh mẽ thu chiêu, sau đó vung tay phải điều khiển lôi đình mà chưởng mạnh xuống.
Ầm ầm...
Cả Hạ Diệu Ngữ và Kiếm cung phụng ọc ra một ngụm máu tươi ngay tức khắc, để rồi bị đánh bay ra xa hơn 10 trượng.
Ọe...
Chống thân kiếm xuống đất, Kiếm cung phụng quỳ một chân xuống, nôn thêm một ngụm máu tươi. Hiển nhiên, lão đã bị thương nặng vào lúc này.
Bên kia, Hạ Diệu Ngữ cũng ọc ra thêm một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhưng có vẻ là cơ thể ổn định hơn Kiếm cung phụng một chút.
Mạnh mẽ, vẫn mạnh mẽ như người ta đã đoán trước, Thần chi tử mạnh mẽ đến mức đáng sợ, mạnh mẽ đến mức dập tắt đi mọi ánh hy vọng của thế nhân.
Sau một khắc, thân ảnh của Quân Thiếu Khanh đã xuất hiện ngay trước mặt Kiếm cung phụng. Một chưởng giáng xuống, sát cơ đã bày ra ngay tại đó.
Hạ Diệu Ngữ muốn cứu lão, nhưng đã muộn rồi. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng kia giáng xuống.
Ngay tại khoảnh khắc này, một thanh thiết kiếm màu đen xuất hiện. Thanh kiếm ấy trông vô cùng yếu ớt, lại cực kỳ non nớt, nhưng cũng không chút do dự, dùng thế nghĩa vô phản cố mà đâm thẳng về phía Thần chi tử.
(Nghĩa vô phản cố: thành ngữ ám chỉ thái độ đi kèm với hành động xông lên hoặc xả thân vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không chút do dự, chẳng hề quay đầu nhìn lại.)
Thanh Ninh từng nói qua, khi chưa đạt tới cảnh giới Tiên thiên thì cơ thể vẫn chưa được lột xác. Do đó, dù một vị cường giả có mạnh mẽ đến mức nào, vậy cũng không dám phớt lờ đi sự sắc bén của đao kiếm.
Quân Thiếu Khanh rất mạnh, nhưng dù gì đi nữa thì y cũng chưa chạm vào cảnh giới Tiên Thiên. Vì lẽ đó, dù một kiếm này có yếu đuối đến nhường nào, y cũng không thể dửng dưng mà phớt lờ được.
“Không biết sống chết!”
Một vẻ lạnh lùng hiện ra rõ rệt trong đôi mắt của Quân Thiếu Khanh. Một chưởng đang giáng xuống vội vàng chuyển hướng, đập mạnh về phía chủ nhân của thanh thiết kiếm đang tấn công sang đây.
Đùng...
Giữa màn máu tươi đầy trời, thanh thiết kiếm vỡ vụn. Chủ nhân của thanh thiết kiếm ấy bị hất tung lên, bay ra xa vài chục trượng.
Tuy nhiên, ở khoảng cách 10 trượng từ vị trí hiện tại đã là vách núi rồi.
Ngay trong nháy mắt này, Hạ Diệu Ngữ đã lướt đến bên cạnh Kiếm cung phụng. Thân ảnh của hai người chợt lóe lên, kịp thời lùi khỏi kẻ địch xa hơn 10 bước.
Kịp thời nhìn thấy diễn biến thế này trong lúc cả cơ thể còn bay trên không trung, Ninh Thần bèn cười lên một cách rất thỏa mãn. Nụ cười của hắn rất xán lạn, lại nhờ có máu tươi nhiễm vào mà trông không khác gì một đóa mẫu đơn đang nở rộ.
Ân tình của lão nhân này, hắn đã trả được rồi.
Sau khi được Hạ Diệu Ngữ cứu đi, Kiếm cung phụng cũng kịp lúc nhìn thấy bóng dáng của tên tiểu tử kia hạ xuống từ không trung, rơi vào vách núi như một con diều bị đứt dây vậy. Lúc này, đôi mắt già nua của lão bất chợt co rụt lại; trái tim của lão như bị ai đó bóp nghẹn đi, mang theo cảm giác nặng nề vô cùng khó chịu.
“Không...!!!!”
Kiếm cung phụng với tay bắt lấy, nhưng vì tâm thần chấn động mà nôn ra thêm một ngụm máu tươi. Ngay khoảnh khắc này, lão đã không còn đủ sức ngăn cản nữa...