Vương Hầu Đại Hạ

Chương 37: Bắc hành




Dịch: Tiểu Duyên

***

Trong cơn gió tuyết, có một thiếu niên ngồi xe lăn đang lẻ loi độc hành. Thân ảnh cô đơn mồn một đằng sau lớp áo bạc tựa như bặt tăm giữa thế giới lạnh giá này, nhưng để rồi lại điểm xuyết nên một vết chấm rõ rệt như thế.

Bánh xe lăn nghiền nát lớp tuyết, tạo nên những âm thanh lách cách lách cách. Ninh Thần từng ăn Thiên Sương thảo, thế nên chân khí trong cơ thể cũng có tính hàn. Vì lẽ đó, hầu như hắn không hề sợ lạnh như đa số mọi người. Chỉ là, cơn đau liên tục trên đùi khiến sắc mặt của hắn hơi tái nhợt.

Bất tri bất giác, hắn đã đến thế giới này được gần nửa năm; khoảng thời gian này chưa được tính là lâu lắm, nhưng quá nhấp nhô

Đường Bắc hành không có mục đích; Ninh Thần đi tới đâu tính tới đó. Hắn cũng có mang theo bạc do thư viện trả công từ việc bổ củi.

Đôi khi, Ninh Thần qua đêm ở vùng hoang dã. Lúc đói bụng, hắn ăn chút lương khô hoặc đánh bắt một con thỏ rừng nào đó. Nếu khát nước, hắn tùy tiện ăn lấy một nắm tuyết. Trời đầy tuyết, thứ dư dã nhất chính là nước.

Vì tuyết rơi dày đặc quá lâu, khách bộ hành đã hiếm khi ra khỏi nhà, mà các thương đội cũng đang chờ ngày nắng đến. Cả thế giới lúc này trông có vẻ cực kỳ thanh tĩnh, tĩnh đến mức đáng sợ.

Cô độc chính là cảnh sắc duy nhất và bất biến. Dần dần, Ninh Thần đã quen với sự cô độc, quen với nỗi đau đớn trên đùi. Thế là, hắn đã không cảm thấy cô độc nữa, cũng không cảm thấy đau đớn nữa.

Quen thuộc đôi khi thực sự là một chuyện đáng sợ, vì nó có thể khiến tất cả mọi thứ dần trở nên hợp lý đi.

Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh*. Ninh Thần không đi đường Thục, nhưng đối với hắn, con đường tuyết phủ bên dưới không hề dễ đi hơn đường Thục.

(Chú thích: ‘Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh’ là câu thơ được trích từ bài Thục Đạo Nan của nhà thơ Lý Bạch thời Thịnh Đường. Câu gốc Hán Việt là ‘Thục đạo chi nan, nan ư thướng thanh thiên.’)

Sống ở đời, chỉ khi đến lúc mất đi thì mới biết quý trọng thứ từng sở hữu. Niên thiếu xưa từng một thuở khinh cuồng, hiện giờ đã trở thành một hồi ức mà hắn phải ngoáy đầu nhìn lại. Mỗi ngày, chuyện mà Ninh Thần có thể làm chỉ là đi thẳng, ngồi trên xe lăn để đi thẳng.

Tuy nhiên, tiến cảnh võ đạo lại nhanh hơn ngày xưa rất nhiều. Dường như trời tuyết lạnh lẽo lại cực kỳ hữu ích với tu vi của hắn. Trong lúc xoay nhẹ bàn tay, chợt có sương hoa ngưng kết, tựa như một nắm tuyết nhỏ rơi xuống rồi tụ hợp lại vậy.

Tu vi Hậu thiên Tứ phẩm đã được xem như là không tệ trên thế gian này. Huống chi, tổng thời gian mà hắn tu luyện còn chưa đến nửa năm.

Tính ra, hắn cũng khá may mắn. Một đường tu hành tới nay, người chỉ điểm cho hắn đều là những vị cường giả hiếm có trên thế gian. Thậm chí, hắn còn tiếp xúc qua vị viện trưởng kia, tuy rằng lúc đó là trạng thái còn hôn mê.

Sau khi đi được 5 ngày, rốt cục cảnh tượng trước mắt Ninh Thần không còn là hoang nguyên mênh mông vô bờ nữa. Hắn đi đến một tòa thành cổ, tên là Lạc Nguyệt.

Tòa thành cổ này có cái tên rất đặc biệt; nghe nói, bên ngoài tòa thành còn có một khu vực gọi là Lạc Nguyệt giản cực kỳ hiểm trở, nhưng cũng là con đường nối liền hai miền Nam Bắc gần nhất. Đa phần các thương đội đi qua đây đều chọn cách đi xuyên qua khe núi, thế là tiết kiệm được hàng đống công sức nếu phải đi đường vòng.

Tuyết đã ngừng rơi dần. Tuy bầu trời vẫn chưa quang đãng, nhưng người dân cũng đã ra khỏi nhà để quét dọn lớp tuyết trước cửa và trên đường phố, sau hơn một tháng chôn chân một chỗ trong nhà.

Toà thành cổ dần náo nhiệt hẳn lên. Tiếng rao bán, tiếng mặc cả của người qua đường, tiếng cãi nhau của các một vài đôi phu thê nào đó, còn có tiếng khóc của tiểu hài tử khi bị đánh... râm ra từ đầu phố đến cuối ngõ.

Ngồi trên xe lăn, Ninh Thần lẳng lặng ngắn nhìn bách thái nhân gian. Tâm tình của hắn rất bình tĩnh, giống như một người qua đường vậy. Trên thực tế, hắn thật sự chỉ là một vị khách qua đường.

“Hây a...”

Đột nhiên, có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, phá vỡ trạng thái bình tĩnh này. Từ góc phố xa xa, một người đang cưỡi ngựa phi nhanh như bay trên đường cái. Trong phút chốc, người qua đường đều vô cùng kinh hoảng, bỏ chạy tán loạn.

Ninh Thần đang dừng xe ở giữa đường, vốn cũng có thể kịp thời né tránh. Tuy nhiên, khi vừa đẩy nhẹ bánh xe lăn, hai tay của hắn bất chợt ngừng lại.

Tại sao hắn phải trốn?

Cả đời này, hắn trốn còn chưa đủ à?

Trên đường cái, người dân đã tản ra, chỉ để lại con ngựa đang bôn ba chạy tới và Ninh Thần vẫn ngồi yên ngay giữa đường.

Có người thốt lên kinh ngạc, có người lo lắng, còn có người hả hê khi thấy kẻ khác gặp tai nạn.

Trước đám người, có một nữ tử mặc quần áo màu lam nhạt với dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, nhưng đâu đó cũng phảng phất thêm nét sầu bi mờ nhạt. Nàng ta cũng khá tò mò khi nhìn thấy cảnh này, thế nên tập trung mọi sự chú ý mà quan sát thiếu niên đang ngồi xe lăn giữa đường kia.

Con ngựa đen chạy tới, gã trẻ tuổi đang cưỡi ngựa cũng cười khẩy mỉa mai.

... Đùng...

Một tiếng nổ kinh khủng vang lên. Con ngựa đen rên rỉ đau đớn, mà thiếu niên kia vẫn ngồi vững vàng, không hề nhúc nhích mảy may trên chiếc xe lăn giữa một trời đầy hoa tuyết.

Bàn tay của thiếu niên ấy đặt ngay trên mặt con ngựa đen; mà cũng vù thế, con ngựa đen không thể nào tiến tới được, dù chỉ là nửa bước.

Chàng trai trẻ cưỡi ngựa ngã oạch xuống đất; gã ngã rất mạnh, mặt mày rướm đầy cả máu.

“Mày muốn chết à!!!”

Chàng trai trẻ đó lập tức đứng lên, tỏ rõ vẻ mặt dữ tợn. Sau đó, gã bèn rút thanh kiếm trên thắt lưng ra, chém về phía Ninh Thần.

“Haizz....”

Ninh Thần khẽ thở dài, chẳng biết là đang thở dài cho điều chi.

Ngay sau đó, một thanh đao bổ củi phổ thông được vung ra, vẽ nên một nét phong mang cực kỳ hoàn mỹ.

Vì sao dùng từ hoàn mỹ? Bởi vì, Ninh Thần này đã vung một đao này suốt hơn hai tháng với số lượng không biết bao nhiêu vạn lần.

Keng...

Sau một tiếng giòn vang, thanh kiếm trong tay chàng trai trẻ kia lập tức gãy ngang.

Chàng trai trẻ sửng sốt, người qua đường cũng sửng sốt, chỉ có mỗi thiếu niên kia lẳng lặng điều khiển chiếc xe lăn, chậm rãi rời đi.

Đôi mắt của nữ tử xinh đẹp gần đó càng ánh lên sự tò mò nồng đậm, thiếu niên kia quá kỳ quái rồi!

Cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của nữ tử đang xen lẫn trong đám người, Ninh Thần cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục rời đi. Nữ tử ấy rất xinh đẹp, nhưng trông như là đang bệnh vậy. Tuy nàng ta che giấu rất khéo, nhưng lại khó có thể giấu đi vẻ mệt mỏi uể oải rõ rệt kia.

Trên đường đi, người gặp gỡ người chính là duyên phận, nhưng cũng là ý trời. Ninh Thần tự điều khiển xe lăn mà lướt ngang nữ tử kia. Hắn không nhìn nàng, cũng không quay đầu lại, chỉ dần dần đi xa mà thôi.

“Tiểu thư?” Bà lão bên cạnh nữ tử ấy chợt mở lời.

“Hắn rất giống ta!” Nàng khẽ đáp trong lúc cố giấu đi một ánh nhìn mệt mỏi.

“Tiểu thư là người thông minh nhất trên đời này. Chẳng có ai đủ khả năng để so sánh với tiểu thư cả.” Bà lão khẳng định.

“Hắn rất giống ta!”

Nữ tử lặp lại với một giọng điệu bình thản, nhưng lại thể hiện rõ một khí thế uy nghiêm, không thể cãi lời.

Nghe vậy, bà lão cũng im lặng, không dám phản bác nữa.

“Đi thôi.”

Nữ tử ấy mở lời, để rồi rảo bước tiến về hướng trái ngược với hướng đi của thiếu niên kia.

Đây chỉ là một bản nhạc đệm ngắn ngủi, chẳng thể thay đổi được bất cứ điều gì. Một người muốn đi về phía Bắc, một kẻ lại muốn xuôi Nam. Cả hai gặp gỡ trong một dịp thoáng qua, âu cũng là duyên phận của kiếp trước.

...

Phong cảnh phía Bắc của đất nước này được xếp hạng đệ nhất. Ninh Thần cứ thế mà thẫn thờ dạo phố trong thành Lạc Nguyệt suốt một ngày. Khi đêm về, nét phồn hoa của tòa thành cổ này lại khác hẳn với khi ở Hoàng thành. Cõi lòng bình tĩnh của hắn cũng dần nảy sinh một chút cảm giác lưu luyến.

“Có quỷ!!!”

Từ ngoài thành, chợt có một tiếng thét thê thảm vọng đến. Không lâu sau, trước ánh mắt sợ hãi của rất nhiều người trong thành, một chiếc kiệu quỷ đã xuất hiện từ Lạc Nguyệt giản. Chiếc kiệu ấy được Hắc Bạch Vô Thường mở đường, Ngưu Đầu Mã Diện dẫn lối; cả đoàn đội ấy tỏa ra khí tức cực kỳ âm u, khiến cả tòa thành Lạc Nguyệt phải hãi hùng.

Có rất nhiều người trông thấy được hình ảnh khủng khiếp này; ai nấy đều liều mạng chạy ngay về nhà mình, cứ như lên cơn điên vậy.

Ninh Thần vốn là người theo chủ nghĩa vô thần; thế nhưng mà, hắn bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng bối rối ngay khoảnh khắc hiện tại.

Nếu thế gian không có quỷ thần, vậy cuộc đời của hắn ở hai thế giới lại là thứ gì đây?

Nếu phủ định chuyện quỷ thần, vậy cũng đồng nghĩa với việc phủ định sự tồn tại của hắn với một lượng tỷ lệ cực kỳ cao.

Ninh Thần cuộn nhanh bánh xe lăn, tiến về hướng Lạc Nguyệt giản. Hắn thật sự muốn nhìn thử xem, liệu thế gian này rốt cuộc là có quỷ thần hay không?

Ở trong thành, hiển nhiên cũng có vài người mang ý tưởng tương đồng với hắn. Khi mà ai nấy đều chạy thục mạng, họ lại chạy gần đến mục tiêu vì lòng tò mò.

Mà nữ tử mặc áo xanh nhạt chính là một trong số đó. Vốn dĩ nàng đã ra khỏi thành, nay lại quay trở về.

“Tiểu thư, thân thể của người đã suy yếu. Tiểu thư không nên đến gần những vật chứa đầy quỷ khí như thế kia.” Bà lão lộ vẻ lo lắng, nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Trên đời này, không nên có quỷ!” Gương mặt xinh đẹp của nữ tử ấy cũng không tỏ ra ra sợ hãi gì; nàng chỉ bình tĩnh trả lời như vậy.

Biết khuyên bảo không được, bà lão cũng chỉ có thể đi theo. Lão không sợ quỷ, chỉ lo lắng cho thân thể yếu đuối của tiểu thư.

Gió lạnh thổi qua, sắc mặt của nữ tử ấy chuyển thành màu trắng. Nàng nhẹ nhàng ho vài tiếng, nhưng chưa từng dừng lại bước chân.

Ban đêm, khe núi bên ngoài thành vô cùng giá lạnh. Nhất là sau khi tuyết rơi dày đặc hơn một tháng, tuyết đọng lại khắp cả quả núi, lấp kín luôn con đường băng ngang khe núi ấy. Nơi tuyết đọng nông nhất cũng cao hơn đầu gối, khó mà có thể tiến về phía trước.

Khi mọi người đi tới rãnh núi ấy, chiếc kiệu quỷ U minh kia đã biến mất, cũng chẳng thấy bóng dáng của Ngưu Đầu Mã Diện và Hắc Bạch Vô Thường đâu. Nơi đây chỉ còn vương vấn lại khí tức chí lãnh chí tà bồi hồi xung quanh khe núi, qua một thời gian rất lâu rồi mà vẫn chưa tan đi.

“Quỷ nữ!”

Quan sát hồi lâu, nữ tử kia chợt thờ ờ nói lên hai chữ.

“Trên đời này, không nên có quỷ!”

Đúng lúc này, một giọng nói mê mang truyền đến, như để trả lời cho hai chữ mà nàng vừa thốt lên.

Nàng vội giấu đi một biểu cảm mỉa may vừa xuất hiện trên nét mặt trước khi tiếp tục mở lời: “Trên đời này, ngay cả những vị Tiên thiên trông không khác gì quái vật cũng đang tồn tại đấy thôi. Hà cớ gì mà không có quỷ?”

Ninh Thần chỉ im lặng, một lát sau mới trả lời, “Trước khi thành Tiên thiên, họ cũng là người.”

Nữ tử lạnh lùng hỏi, “Làm sao ngươi biết tiền thân của quỷ cũng không phải là người?”

Ninh Thần im lặng lần thứ hai, không biết nên trả lời như thế nào.

Vì không thể nhìn thấy thứ mà bản thân muốn xem, đa phần những kẻ tò mò đều cảm thấy mất hứng, thế nên dần dà rời khỏi khe núi, quay trở lại tòa thành. Ninh Thần cũng xoay xe lăn về hước ngược lại, trở về thành Lạc Nguyệt.

Nữ tử tiến tới, đứng sau lưng Ninh Thần. Nàng vươn đôi tay mảnh khảnh xinh đẹp của mình về trước, đẩy xe lăn cho hắn. Nàng chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng mà đẩy xe như vậy,

Một thoáng kinh ngạc chợt hằn lên trong đôi mắt của bà lão gần đó. Cũng không phải do thân phận của tiểu thư mới khiến bà lão kinh ngạc như vậy. Lão ta kinh ngạc vì hình ảnh trước mắt này có vẻ quá mức tự nhiên, cứ như bọn họ vốn dĩ phải nên như thế.

“Đa tạ!” Ninh Thần nhẹ giọng nói.

“Ừm!” Nữ tử kia bình tĩnh nhận lời cảm ơn.

Hai người cứ thế mà đi ở hai vị trí, một trước - một sau. Ninh Thần ngồi trên xe lăn, nữ tử ấy đẩy xe lăn. Không ai trong hai người nói gì, chỉ lẳng lặng bước đi như thế. Dưới màn đêm, một tia sáng mỏng manh của nàng trăng bỗng nhiên xuyên thủng qua tầng mây dày đặc, để rồi nhanh chóng thẹn thùng tiếp tục giấu mình đi.

“Chẳng hay, phương danh của cô nương là gì?”

“Nguyệt Linh. Còn công tử là...?”

“Ninh Phàm!”

Hai người báo tên. Ninh Phàm là cái tên mà Ninh Thần tùy ý nói ra, trong khi Nguyệt Linh cũng là một cái tên tùy tiện nào đó của nữ tử ấy.

Đối với hai người này, họ và tên cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, dùng tên thật hay giả thì chẳng có gì khác nhau cả.

“Ninh công tử đang định đi đâu?” Nguyệt Linh hỏi.

“Phía Bắc, còn Linh cô nương thì sao?” Ninh Thần tùy ý hỏi.

“Phía Nam” Nguyệt Linh trả lời.

“Vậy là không cùng đường rồi.”

“Đúng vậy.”

Hai người vẫn tùy ý đi dạo trong thành; bà lão kia chỉ đi theo phía sau, không tiến đến quá gần.

Đêm ở thành Lạc Nguyệt rất đẹp. Tại bờ sông trong thành, đèn đuốc sáng choang; dù trời có rét lạnh cũng không thể nào ngăn cản được các vị tài tử giai nhân cũng nhau tao dồi thi từ ca phú, tô điểm nên một bầu không khí vô cùng phong lưu.

Tại nơi yên hoa, khung cảnh cũng trở nên náo nhiệt hẳn.

“Dường như công tử rất thích những nơi như thế này?”

Nhìn Ninh Thần, Nguyệt Linh chợt hỏi. Giọng điệu của nàng cũng rất bằng phẳng, chẳng hề mang ý châm chọc chi, chỉ là mô tả lại một sự thật mà thôi.

“Nhớ về một vài cố nhân mà thôi.” Ninh Thần đáp.

Lúc này đây, ánh mắt của Nguyệt Linh lại có chút khác lạ. Trông có vẻ như Ninh Thần cũng không phải loại người thích lưu luyến cảnh yên hoa, ấy thế mà tại sao lại có cố nhân ở những nơi như thế này.

Ninh Thần cũng không hề giải thích gì sao. Hôm nay, hắn nhìn thấy một vài nơi trong thành có bán xà phòng. Giá cả xà phòng cũng không đắt cho lắm, dân chúng phổ thông cũng có thể mua được. Thoạt nhìn, vị nữ tử tên Nguyệt Hàm Y kia cũng không phải xấu xa đến mức hết thuốc chữa.

Chẳng rõ vì sao hắn lại không có hảo cảm với Nguyệt Hàm Y, mặc dù hắn biết Lăng Yên Các cũng không đối xử tệ bạc với những nữ nhân lệ thuộc vào nơi đó.

“Đã lâu không đến, không ngờ Trung Nguyên đã có thêm một thứ được gọi là xà phòng.” Tựa như tâm linh tương thông vậy, Nguyệt Linh không thể không thở dài khi ngắm nhìn cảnh phồn hoa trước mặt.

“Cô nương không phải người Trung Nguyên à?” Ninh Thần hỏi.

“À...” Nguyệt Linh lắc đầu, không muốn nói thêm về chủ đề này.

“Ninh công tử, có thể để Nguyệt Linh thử bắt mạch cho ngươi được không?”

“Cô nương còn biết y thuật ư?”

Tuy Ninh Thần thắc mắc như vậy, nhưng vẫn duỗi cánh tay của mình ra.

“Bệnh lâu ngày, từ từ cũng tự nghiên cứu y thuật mà thôi.”

Nguyệt Linh bình tĩnh trả lời trong lúc đặt ngón trỏ lên cổ tay của Ninh Thần.

Một lát sau, nàng rụt tay lại, nói, “Có vẻ như công tử bị thương rất nặng. Hơn nữa, vì ngã từ trên cao xuống nên kinh mạch và xương cốt ở hai chân đều bị thương cực kỳ nghiêm trọng.”

“Cô nương quả thật là bậc thần y!” Ninh Thần nhẹ nhàng tán thưởng.

“Thật sự không dám tự xung là thần y. Tuy nhiên, Nguyệt Linh hơi tò mò. Đây quả thật là một kỳ tích khi công tử vẫn sống sót với vết thương như vậy. Chẳng rõ là vị thần y nào mà có y thuật cao minh đến thế?”

Nguyệt Linh cực kỳ tò mò; trong thiên hạ này, nàng vẫn chưa từng nghe qua vị thần y nào lại có y thuật cao minh đến vậy.

Ninh Thần im lặng, không tiếp tục trả lời.

Nguyệt Linh cũng không hỏi lại lần nữa, chỉ chậm rãi nói, “Kỳ thật, vết thương của công tử cũng không phải hoàn toàn tuyệt vọng đâu. Theo Nguyệt Linh biết, trong thiên hạ này có ít nhất ba vật đủ khả năng chữa trị vết thương nơi chân của công tử.”

“Là vật gì thế?” Ninh Thần híp mắt lại, hỏi.

“Thiên thư của Vĩnh Dạ Thần Giáo, Thiên trì của Vương đình Bắc Mông và Tiên Thiên Đan của Hoàng cung Đại Hạ.” Nguyệt Linh nghiêm túc nói.

“A... ” Ninh Thần cười khẽ một tiếng, “Cô nương nói đùa rồi.”