Vương Hầu Đại Hạ

Chương 39: Đêm tuyết




Dịch: Tiểu Duyên

***

Tài vật mà bọn sơn tặc cướp được vẫn còn bị buột chặt trên thân ngựa. Ninh Thần thả cả đàn ngựa đi, chỉ để lại một con ngựa trắng nho nhỏ. Con ngựa trắng nhỏ này vẫn còn non nớt, nếu thả đi thì rất khó sống sót trong môi trường tự nhiên.

Ngựa trắng nhỏ hiển nhiên vẫn còn kinh hoảng. Nó nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh Ninh Thần, thậm chí còn không dám thở dốc.

Ninh Thần buộc dây cương của ngựa trắng nhỏ lên lưng xe lăn. Hắn đi một bước, ngựa trắng nhỏ cũng bám theo một bước.

Con ngựa này tự cõng lấy đồ ăn của nó, mà Ninh Thần cũng tự giữ lương khô của chính mình; chẳng ai ảnh hưởng đến ai. Bọn họ chỉ là hai kẻ đồng hành, ngoài ra thì không hề liên quan gì nhau.

Hắn cũng tìm ra không ít đồ đạc trên người bọn sơn tặc. Ngoại trừ vàng bạc, vải vóc, thuốc độc và thuốc mê, Ninh Thần còn trông thấy một bức thư đang trong trạng thái dán kín.

Nhìn con dấu dán thư trên phong bì, Ninh Thần lập tức nhíu mày lại. Mãi đến khi đọc xong nội dung trên bức thư, hắn càng nhíu mày chặt hơn.

Một tin tức quan trọng thế này mà lại được cất trong tay của một người bình thường? Đây là do người viết thư quá tự tin, hay chính là ngu xuẩn?

Ninh Thần tin vào lý do thứ hai, bởi vì cuối cùng thì lá thư này đã rơi vào tay hắn.

Đường Bắc hành sẽ không thể thay đổi chỉ vì một bức thư. Ninh Thần vẫn tiếp tục đi về phía Bắc; nhờ có con ngựa trắng nhỏ, tốc độ của hắn đã nhanh hơn không ít.

Khẩu phần lương thực của ngựa trắng nhỏ cũng không nhiều lắm. Xem ra, bọn sơn tặc không định xuống núi gây án quá lâu. Ngược lại, lương khô của hắn vẫn còn đủ dùng, mà chẳng rõ lượng lương thực còn lại của con ngựa nhỏ này có đủ cho nó ăn hay không.

Đi được nửa ngày, con ngựa trắng dần vơi đi thái đội cảnh giác đối với hắn một cách rõ rệt. Đôi khi, nó còn chủ động cạ miệng mình vào mặt hắn.

Những lúc thế này, Ninh Thần luôn đẩy con ngựa ra xa; nó chẳng biết giữ gìn vệ sinh sạch sẽ gì cả.

Có bạn đồng hành sẽ khiến nỗi cô độc vơi đi chút ít. Tuy con ngựa trắng nhỏ cũng không phải là người, nhưng lại thông minh hơn con người rất nhiều.

Nó biết rõ, rất có thể là nó sẽ phải lăn lộn với tên loài người trước mặt trong tương lai, thế nên càng lúc càng tỏ ra thân mật với hắn.

Ninh Thần cảm giác rất phiền toái, vô cùng bực mình. Do đó, hắn dứt khoát cởi dây cương ra, để ngựa trắng nhỏ tự sinh tự diệt.

Thế nhưng mà, con ngựa nhỏ thông minh này luôn tự giác bám theo hắn. Ninh Thần đi một bước, nó cũng đi theo một bước.

Ai dám nói loài động vật mặt dày nhất thế gian là nhân loại đâu? Ninh Thần xác định rằng, độ dày da mặt của con ngựa nhỏ này đã vượt qua hẳn đại đa số nhân loại.

Dưới tình huống hết cách như thế, hắn đành để con ngựa trắng nhỏ đi theo mình. Ninh Thần cũng không thèm giữ dây cương, nó muốn sao thì tùy.

Mà ngựa trắng nhỏ cũng cảm nhận được là Ninh Thần đang bực mình, thế là không dám tiến đến quá gần hắn.

Vì thế, miền hoang dã nơi đây đã xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ kiểu, một người một ngựa đang đi cùng nhau, nhưng chẳng ai để ý đến ai cả.

...

Tuyết lại bắt đầu rơi, vẽ nên từng nhánh lông vũ màu trắng lấp kín cả bầu trời, trông cực kỳ mỹ lệ.

Ninh Thần không hề hay biết, rằng sau khi hắn vừa đi, chợt có 3 bóng dáng nọ xuất hiện ngay bìa rừng hoang. Bọn họ gồm một nam, một nữ và một lão thái giám.

Khi trông thấy thi thể của đám sơn tặc nằm ngổn ngang đầy đất, cả bọn lập tức nhướng mày.

Gã đàn ông bèn lục soát 13 thi thể sơn tặc một cách cẩn thận, cuối cùng mới lắc đầu, nói, “Kẻ khác lấy thư đi rồi.”

Nữ tử kia bước sang kiểm tra vết thương trên người đám sơn tặc, sau đó bình tĩnh nói, “Đều là vết kiếm thương giống nhau! Do 1 người ra tay!”

“Đuổi theo nhanh lên.”

Lão thái giám gằn giọng trong lúc nhìn thoáng qua dấu xe lăn và vó ngựa hằn trên mặt đất.

Đáng tiếc, đuổi theo không bao lâu, vết xe lăn và dấu vó ngựa đã bị lớp tuyết mới phủ kín đi, để rồi chẳng còn biết phải đi về phương hướng nào.

“Chia nhau ra đuổi theo!”

Ngoại trừ vị trí sau lưng mình, lão thái giám liếc mắt nhìn thoáng qua ba phương hướng còn lại, cuối cùng bèn quyết định nhanh chóng.

Người đàn ông và cô gái bên cạnh gật đầu, chia ra chọn một phương hướng khác nhau rồi xuất phát, trong khi phương hướng còn lại dành cho lão thái giám lại chính là hướng Bắc.

Tuy nhiên, giữa trời tuyết mênh mông thế này, đâu phải dễ dàng để đuổi theo một người. Huống chi, Ninh Thần vẫn đang di chuyển theo kiểu tùy hứng, chẳng hề có điểm đến rõ rệt.

...

Phương Bắc rất lớn, mà không phải lớn một cách bình thường. Đi đường đã mệt mỏi rồi, Ninh Thần chợt trông thấy một thôn trang trước mặt, thế là định đi vào xin tá túc qua đêm.

Trên thực tế, chủ yếu là do con ngựa trắng nhỏ không muốn đi nữa. Nó cắn ống tay áo của Ninh Thần, không cho hắn đi.

Tuy nói vạn vật đều có linh, nhưng một con ngựa thông minh đến vậy quả thật đã khiến người ta phải đau đầu.

Dù lão thái giám đuổi theo khá nhanh, nhưng lại lệch hướng. Lão ta không ngờ hành trình của Ninh Thần lại bị một con ngựa nhỏ ngăn cản lại.

Thôn xóm mà Ninh Thần tá túc lại là một nơi phổ thông đến mức không thể phổ thông hơn. Nơi ấy rất đơn giản, rất nhiệt tình, thể hiện rõ bản sắc của người nông thôn.

Kẻ bắt chuyện với Ninh Thần là một gia đình ba người; trong nhà bọn họ có một người mẫu thân cao tuổi cùng đôi huynh muội vẫn chưa thành gia lập thất.

Huynh trưởng là một tay hán tử chân chất, còn muội muội của gã ấy là một thiếu nữ hiền lành, dù không xinh đẹp nhưng khá là thanh tú.

Sự hiếu khách của gã hán tử và thái độ ngượng ngùng của nàng thiếu nữ kia đối lập một cách hết sức rõ ràng. Từ lúc Ninh Thần vào nhà, gã hán tử kia bảo muội muội mình đi nấu cơm, trong khi gã loay hoay phụ giúp việc vặt vãnh.

Ninh Thần là khách, thế nên được gã hán tử kia sắp xếp cho ngồi cạnh lò sưởi ấm áp nhất trong nhà, cũng không cho hắn phụ giúp bất cứ chuyện gì cả.

Mẫu thân của đôi huynh muội này đã nằm liệt giường trong nhiều năm qua, thậm chí cũng không cất lời nói chuyện nổi. Toàn bộ mọi chuyện trong nhà đều do mỗi tay hán tử này lo toan. Mấy năm nay, chẳng những gã không thể nào cưới vợ được, mà cả chuyện thành gia lập thất của muội muội mình cũng là một vấn đề đau đầu.

Nhà nghèo, trẻ em phải trở thành trụ cột của gia đình từ rất sớm – câu nói này quả thật chẳng hề sai.

Ninh Thần không nói gì, chỉ im lặng đi tới bên cạnh lão nhân kia. Hắn nhẹ nhàng đặt tay phải vào sau ót của bà cụ; ngay lập tức, một vầng ngân quang yếu ớt léo lên, để rồi từng dòng chân khí xuất ra khỏi tay phải của hắn, rót vào cơ thể bà cụ.

Một lát sau, Ninh Thần rút tay lại, tự đẩy xe lăn mà di chuyển về vị trí cạnh lò sưởi.

Cái gì có thể làm, hắn cũng đã làm hết rồi. Bà cụ ấy đã giống như đèn cạn dầu từ rất lâu, sắp sửa đi đến đoạn cuối của sinh mệnh. Do đó, muốn giúp cụ ấy khỏe khoắn trở lại chính là một ý nghĩ viễn vông. Điều mà hắn đủ sức thực hiện chỉ là giúp cụ ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thuyên giảm ít nhiều nỗi đau đớn hàng ngày.

Dù bà cụ đó có thực sự hồi phục được hay không, ví dụ như mở miệng nói đôi câu ít lời, thì cũng nằm ngoài phạm trù mà hắn có thể kiểm soát.

Sinh lão bệnh tử của con người là phạm trù khó có thể tránh khỏi được. Hắn không thể, Hoàng đế không thể, mà các cường giả Tiên thiên cũng không có khả năng.

Nếu có người đủ sức vượt qua 4 đặc điểm cốt lõi ấy, vậy đó chỉ có thể là thần linh mà thôi. Đáng tiếc, hắn chỉ từng trông thấy Ngưu Đầu Mã Diện, Hắc Bạch Vô Thường, thay vì thần linh.

“Cảm ơn...”

Từ trên giường, bà cụ run nhẹ đôi bờ môi, mở lời rất khẽ. Ngoại trừ Ninh Thần ra, chẳng ai có thể nghe rõ cả.

Ninh Thần nhếch miệng cười nhẹ rồi gật đầu, kể như ứng tiếng trả lời. Hắn vẫn luôn tin rằng, làm việc tốt rồi sẽ được báo đáp.

Không bao lâu sau, thiếu nữ trong nhà đã nấu cơm xong, sau đó là dọn đầy đủ lên bàn. Ninh Thần tự di chuyển xe lăn của mình đến cạnh bàn ăn. Hắn ăn khá mạnh, vì đã đói bụng từ lâu. Mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng phải ăn lương khô cả, nhiều đến mức mòn răng luôn rồi.

Thức ăn rất đơn giản, đa phần là đồ khô dự phòng cho mùa đông. Tay nghề của thiếu nữ kia rất tốt, khi có thể nấu những loại nguyên liệu đơn giản thế này thành các món ăn thơm nức mũi.

Ninh Thần ăn rất no, no căng cả bụng. Đồng thời, gã hán tử bên cạnh cũng quá mức nhiệt tình. Đến cuối cùng, hắn ăn no đến mức sắp phải vỡ bụng luôn rồi, thế là đành phải nói lời từ chối mời ăn thêm của gã hán tử.

Thiếu nữ ăn rất ít, có thể là do có người lạ ở đây. Gương mặt của nàng còn hơi ửng hồng. Ninh Thần cũng hơi ngượng ngùng, vì chưa bao giờ trông thấy một cô nương thẹn thùng như thế.

Các nữ nhân mà hắn từng gặp trước đó đều khá mạnh mẽ, ví dụ như Mộ Thành Tuyết, Thanh Ninh, Cửu công chúa, Hạ Diệu Ngữ.... Mà thôi đi, đang là lúc ăn cơm.

Sau bữa ăn là đến giai đoạn rửa chén bát. Dĩ nhiên, Ninh Thần cũng không được phép xen tay vào. Tính tình hiền lành của thiếu nữ này đủ khiến mấy vị nữ nhân mà hắn gặp trước đó phải xấu hổ đến chết đấy. Thậm chí hắn từng hoài nghi rằng, các nữ nhân như Mộ Thành Tuyết và Thanh Ninh có biết hình dáng của cây lúa trưởng thành ra sao hay không?

Bữa cơm tối của con ngựa trắng nhỏ vẫn là khẩu phần ăn mà nó tự mang theo. Ninh Thần không định cải thiện bữa ăn cho nó. Hơn nữa, hắn biết đi đâu giữa ngày tuyết rơi dày đặc thế này để tìm món ăn bổ béo cho nó đây?

Đến giờ ngủ nghỉ, lại có chuyện phiền toái xuất hiện.

Trong nhà chỉ có 2 cái giường, một lớn một nhỏ. Ngày thường, bà cụ và thiếu nữ kia cùng nhau ngủ trên cái giường to hơn, từ đó cũng tiện cho nàng ấy chăm sóc mẫu thân mình.

Trên thực tế, vốn dĩ Ninh Thần không cần ngủ trên giường. Phần lớn thời gian, hắn vẫn chỉ ngồi trên xe lăn mà nhắm mắt điều tức. Đó là lúc tu luyện, cũng là khoảnh khắc nghỉ ngơi. Tuy nhiên, dù hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa thì gã hán tử cũng không đồng ý. Gã quyết tâm muốn mời hắn lên giường nằm ngủ.

Bất đắc dĩ, Ninh Thần đành phải nghe theo, từ đó mà gã hán tử ấy mới chịu nở một nụ cười cực kỳ chất phác. Kế tiếp, gã tùy tiện tìm vài tấm ván gỗ dựng lên hai cái ghế, làm một cái giường đơn giản để nghỉ qua đêm.

Gió khuya có âm thanh rất lớn. Nằm trên giường, Ninh Thần im lặng nghe tiếng gió bên ngoài căn nhà, trong khi tâm trí lại vô cùng tỉnh táo.

Không phải hắn không muốn ngủ, nhưng vì tuyết đang rơi.

Lại thêm một cơn quặn đau mãnh liệt từ phần đùi; dù Ninh Thần đã quen dần với cảm giác đau đớn ấy, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không cảm thấy đau.

Đột nhiên, bên ngoài thôn vọng đến tiếng chó sủa. Nhưng ngay sau đó, tiếng sủa im bặt, vô tung vô tích.

Trong túp lều cỏ nằm không quá xa với căn nhà, con ngựa trắng nhỏ lập tức thở phì phò, tựa như đang đánh tiếng nhắc nhở ai đó bên trong ngôi nhà.

Ninh Thần đứng dậy, ngồi lên xe lăn, sau đó nhẹ nhàng di chuyển ra ngoài.

Có người tới rồi; hơn nữa, còn là Võ giả.

Ninh Thần cũng không ngu ngốc. Trái lại, hắn còn thông minh hơn rất nhiều người. Hắn biết, kẻ kia đến đây là vì bức thư trong tay mình.

Vừa nhìn thấy Ninh Thần ngồi xe lăn đi ra, lão thái giám sửng sốt rõ rệt. Hiển nhiên, lão ấy cũng nhận ra dáng dấp của Ninh Thần.

Kỳ thật, rất nhiều người đã gặp qua Ninh Thần trong cung. Khi đó, hắn chính là tài tử, là anh hùng, là sấm sét, là ánh sáng, là thần thoại duy nhất.

Hôm nay, hắn lại trở thành một kẻ tàn phế bị người khác đuổi giết.

Lão thái giám cũng không rõ. Trong ấn tượng của lão, Ninh Thần hẳn là đang ở Chân Cực quốc mới đúng, hà cớ gì lại xuất hiện tại đây?

Ninh Thần không biết lão thái giám là ai. Trong cung có quá nhiều thái giám, làm gì có chuyện hắn biết hết tất cả mọi người? Tuy nhiên, với bộ trang phục thái giám chết bầm này, hắn lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Đây là trang phục của Tây cung. Trang phục của các cung trong Hoàng thành giống nhau ở phương diện cơ bản, nhưng lại có sắc thái khác biệt nhau. Thời gian mà hắn sống trong cung cũng không quá ngắn, thế nên cũng hiểu biết đôi điều.

Về phần lão thái, sau khi ráo riết đuổi theo mà không tìm được Ninh Thần, lão ta đành bất đắc dĩ quay trở về. Nhưng lúc đi ngang qua ngôi làng này, lão chợt nghe mọi người bảo rằng vừa có một chàng thiếu niên đến xin tá túc trong làng vào lúc chạng vạng. Nhờ thế, lão biết mình đã tìm đến đúng nơi rồi.

Lão thái giám này là một vị cao thủ võ đạo Lục phẩm, mạnh hơn Ninh Thần khá nhiều. Trong khi đó, hắn còn là một kẻ tàn tật, thay vì một người bình thường.

À, không đúng! Cả hai người đều là kẻ tàn tật, chẳng qua là khác nhau về vị trí khiếm khuyết mà thôi.

Nhưng dù sao đi nữa, thực lực của hai người vẫn đúng là chêch lệch nhau quá lớn.

Lão thái giám muốn giết sạch những ai đã từng xem qua bức thư kia. Do đó, lão không hề lắm lời, mà vung ngay một chưởng về phía Ninh Thần.

Ninh Thần hoành đao đón đỡ. Trong nhất thời, hắn cảm giác được một cỗ sức mạnh kinh khủng truyền đến, khiến cả cơ thể và chiếc xe lăn của bản thân bay ngược ra 3 trượng, tông vào túp lều cỏ của con ngựa trắng nhỏ.

Con ngựa trắng giật mình hoảng sợ. Đây là nơi nó tá túc giữa trận tuyết đêm, ai lại phá hỏng giấc ngủ của nó thế này?

Nó há to miệng, kéo Ninh Thần ra khỏi đống cỏ, để rồi trông thấy hắn nôn ngay một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả một mảng tuyết trắng trước người.

“Chạy ra xa đi! Đừng làm phiền đến tao!”

Ninh Thần đẩy con ngựa trắng ra xa. Đây là cuộc chiến của hai kẻ tàn tật, một con ngựa tham gia vào làm gì?

Ngay cả khi muốn giúp đỡ người khuyết tật, vậy cũng không phải là việc mà một con ngựa có thể làm.

Ninh Thần đỡ chiếc xe lăn lên, ngồi vào đó. Cũng may, đôi tay của hắn không bị tàn phế. Bằng không, dù có muốn ngồi lên chiếc xe lăn này thì cũng khó mà làm được.

Thanh đao bổ củi trong tay đã bị biến dạng, lõm vào một mảng lớn. Sức mạnh từ bàn tay phải của lão thái giám cực kỳ phi thường, khiến Ninh Thần có cảm giác buồn nôn cả một buổi.

Phải đánh trận này thế nào đây? Về cơ bản, không có cách nào đánh cả.

Sai kh thử bẻ thẳng thanh đao của mình lại, hắn phát hiện ra rằng, thanh đao này đã hỏng vĩnh viễn rồi. Dù có cố gắng uốn nắn lâu hơn nữa, vậy cũng khó mà thẳng lại như trước.

Vốn dĩ, lão thái giám đang lo Ninh Thần còn giấu giếm một hậu chiêu nào đó. Thế nhưng chỉ sau một chiêu, lão đã hiểu rõ thực lực của kẻ địch trước mặt.

Chỉ 5 chữ, không đỡ nổi một đòn!

Tu vi yếu kém, chiêu thức yếu kém và kinh nghiệm lại càng kém cỏi hơn. Ngoại trừ phản ứng nhanh nhẹn, Ninh Thần chẳng còn bất cứ điểm mạnh nào cả.

Ninh Thần cũng không biết ý nghĩ lúc này của lão thái giám; bằng không, hắn chắc chắn sẽ tức điên lên.

Cảm giác của hắn về lão thái giám chính là lão ta rất mạnh, mạnh hơn hắn.

Trên thực tế, nhận định riêng của từng người về đối thủ của mình đã chúng tỏ sự chênh lệch rõ rệt trong thực lực song phương. Một bên là con gà mờ mới bước vào Võ đạo, kẻ còn lại là tay già đời trong giang hồ. Quả thực, không thể nào đánh đồng đôi bên được.

Gió tuyết càng lúc càng lớn giữa tầng không. Càng lúc, Ninh Thần càng nhíu mày chặt hơn. Trận chiến này, thật sự phiền toái rồi...