Vương Hầu Đại Hạ

Chương 7: Xuất cung




Dịch: Tiểu Duyên đáng yêu

***

Ninh Thần lạ lùng ngẩng đầu lên. Hôm qua, hắn dằn vặt suốt nửa đêm cũng không thể khiến Mộ Thành Tuyết đổi ý, nhưng chẳng lẽ chỉ mới một bữa ăn mà có thể mua chuộc được nàng à?

Chẳng lẽ đây thật sự chính là ăn cơm nhà, phải tuân lệnh người ta ư?

“Sao cũng được!”

Ninh Thần gắp một miếng thịt khác rồi cho vào miệng. Việc này cũng không quá quan trọng, vì ngày hôm qua cũng là do hắn nói đùa với Mộ Thành Tuyết mà thôi. Mặc dù khá ghen tị với những người có thể bay tới bay lui, nhưng điều quan trọng khi sống ở đời chính là phải tự biết thân biết thận. Mộ Thành Tuyết nói hắn không đủ linh hoạt, cũng đồng nghĩa với việc tư chất bẩm sinh của hắn nằm ở mức chẳng ra gì.

“Ta có thể dạy cho ngươi một loại tâm pháp đặc biệt.” Mộ Thành Tuyết nói.

“Lợi hại không?” Nghe thấy từ “đặc biệt”, Ninh Thần bắt đầu quan tâm, thế nên tiếp tục hỏi.

“Làm sao?” Mộ Thành Tuyết hỏi.

“Nếu học xong, có thể đánh thắng được ngươi à?” Ninh Thần hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.

Mộ Thành Tuyết lắc đầu.

“Thế còn Thanh Ninh thì sao?” Ninh Thần hạ thấp tiêu chuẩn xuống.

Mộ Thành Tuyết lại lắc đầu.

“Vậy, nếu đối thủ là mấy vị cấm quân vào phòng lùng bắt ngươi hôm đó?” Kỳ vọng của Ninh Thần đã không còn nhiều cho lắm.

Mộ Thành Tuyết vẫn lắc đầu.

“Vậy ta học để làm gì?” Ninh Thần mất hết mọi động lực, chẳng thèm nói chuyện nữa.

“Tăng cường sức khỏe.”

“Ồ, đặc biệt quá ha!” Ninh Thần cắn một miếng bánh bao hấp, giả vờ ngạc nhiên.

“Đừng hối hận nha.” Mộ Thành Tuyết cũng không có ép buộc, thản nhiên xác nhận.

“Hửm?” Nghe thấy giọng điệu của Mộ Thừa Tuyên thế này có chút khác thường, Ninh Thần chợt có cảm giác như mình vừa bỏ qua một khoản hời béo bở.

“Tâm pháp này rất đặc biệt à?” Ninh Thần cẩn thận hỏi.

“Ừm.”

“Có gì đặc biệt thế?” Ninh Thần hỏi lại.

“Quý giá!”

“Tại sao lại quý giá?” Ninh Thần tiếp tục hỏi.

“Vì đặc biệt.”

“...”

Ninh Thần đau lòng phát hiện ra rằng, nữ nhân này chính là do Thượng đế phái đến để trừng phạt hắn. Từng chém hắn một đao còn chưa lành, nay lại tung chiêu dằn vặt tâm linh hắn nữa.

“Ta học.” Ninh Thần hung hăng cắn một miếng bánh, nghiến răng ken két.

“Ừm, vậy chờ một khoảng thời gian nhé."

“Tại sao?”

Mộ Thành Tuyết liếc nhìn Ninh Thần, nói chậm rãi: “Ta không mang theo bản tâm pháp này trong người.”

A! A! A! A!....

Ninh Thần dù có tốt tính mấy cũng không thể nhẫn nhịn được nữa. Hắn vội vàng đứng lên, chỉ thẳng vào Mộ Thành Tuyết bằng ngón tay run rẩy, còn vành môi cũng giật nhẹ vì tức giận.

Quá đáng ghét rồi!!!

“Nhưng ta biết bản tâm pháp ấy ở đâu.” Phớt lờ sự tức giận của Ninh Thần, Mộ Thành Tuyết nói tiếp.

Ninh Thần còn chưa kịp điên lên vì giận, nay đành phải yếu ớt ngồi phệt xuống, cảm nhận từng giọt máu đang rỉ ra từ tận trái tim. Lời mà mẫu thân của Trương Vô Kỵ từng nói quả thật rất đúng; nữ nhân càng xinh đẹp, càng nguy hiểm!

Ninh Thần quyết định, mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, thật bình tĩnh!

Rắc...

Chiếc đũa trong tay Ninh Thần gãy ngay làm đôi. Được rồi! Hắn thừa nhận, hắn không thể bình được nội tâm này, cũng không thể dằn được cơn tức giận này.

“Ở đâu?” Ninh Thần quyết định hỏi lần cuối.

“Ngự thư phòng của Hạ hoàng.”

“...” Ninh Thần tự tát mạnh vào cái miệng chết tiệt của mình; tự dưng hỏi cái gì mà hỏi.

“Rồi học không?” Mộ Thành Tuyết nghiêm túc hỏi lại để xác nhận.

“...” Ninh Thần không nói gì, vùi đầu ăn cơm, kiên quyết không để ý tới cô.

“Đừng hối hận.”

“...” Ninh Thần cắn một miếng bánh bao thật lớn, cố gắp lấp kín cả miệng mình.

“Đây, cho ngươi loại thuốc này.” Mộ Thành Tuyết thản nhiên ném một chiếc hộp nhỏ cho hắn.

“Để làm gì đây?” Ninh Thần ứng tiếng hỏi.

“Để giữ mạng.” Mộ Thành Tuyết thờ ơ đáp.

“Tại sao lại đưa cho ta? Ngươi không dùng à?” Ninh Thần thầm đắc ý. Xem ra, hắn vẫn có chút địa vị trong lòng Mộ Thành Tuyết.

“Ngươi quá yếu, nên cần vật ấy hơn là ta.” Mộ Thành Tuyết nhẹ giọng trả lời.

“...” Ninh Thần tiếp tục tát một bạt tay vào miệng mình; cả tay phải và tay trái, mỗi tay tát một lần! Đáng đời cái miệng chết tiệt này, hỏi lầm hỏi lốn.

Chủ đề kết thúc, Mộ Thành Tuyết cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng ăn cơm tiếp mà thôi. Bộ dạng xinh đẹp, khả ái trong lúc ăn uống của nàng còn dễ nhìn hơn ai kia rất nhiều.

Ăn xong, sau khi đi trả bát đĩa thì Ninh Thần quyết định vừa ngâm nga một bài hát nào đó, vừa tản bộ vòng vòng trong khu vườn phía sau. Lúc này, hầu hết các thái giám và cung nữ khác đều bận rộn, còn ở khu vườn phía sau lại không có ai. Thay vì phải chịu đựng cảm giác gò bó ở trong phòng, bị Mộ Thành Tuyết chọc đến tức chết, hắn tin là đi vòng vòng ngắm hoa cỏ sẽ là một lựa chọn không tồi.

Nhưng về cơ bản, hắn đã quên là căn phòng của Thanh Ninh nằm sát bên khu vườn phía sau.

Trong phòng, Thanh Ninh vừa định đi sang bái kiến Hoàng hậu. Hôm nay, Trưởng Tôn muốn xuất cung một chuyến. Nàng là cung nữ do Trưởng Tôn đích thân dẫn dắt, thế nên không chỉ chịu trách nhiệm cho việc sinh hoạt hàng ngày của cung Vị Ương, mà còn phải phụ trách về sự an toàn của Trưởng Tôn.

Vừa định đi ra ngoài, Thanh Ninh trông thấy Ninh Thần đang rãnh rỗi đến mức khiến nàng đau thấu tâm can đấy. Nhớ đến vẻ mặt kiêu ngạo của tên nhãi ranh này trong lúc mách lẻo nói xấu nàng với Trưởng Tôn hôm qua, nàng nhất thời nổi cơn thịnh nộ mà không biết phải trút giận vào đâu.

“Ninh Thần.” Thanh Ninh trừng mắt, quát to lên.

“Hả? À, Thanh Ninh tỷ.” Vừa thấy nàng, Ninh Thần lập tức mỉm cười, chạy đến vấn an.

“Đi theo ta.” Có giận mà không thể trút, Thanh Ninh gằn từng chữ mà nói.

“Làm gì á?”

“Theo Hoàng hậu nương nương, xuất cung một chuyến.”

Hả? Xuất cung á? Đôi mắt của người nào đó vụt sáng lên; nhưng khi nghĩ đến việc Mộ Thành Tuyết từng nói rằng, có 100 Ninh Thần cũng không phải là đối thủ của Thanh Ninh, nỗi kích động trong tim hắn lập tức tan biến bặt tăm.

“Thanh Ninh tỷ, tỷ có thể dạy võ công cho ta được không?” Ninh Thần rất khẩn thiết muốn thoát khỏi tình trạng mất cân bằng nghiêm trọng trong quyền lên tiếng này.

Thanh Ninh ngạc nhiên liếc nhìn Ninh Thần. Cân nhắc một lúc, nàng nói một cách uyển chuyển, “Những gì mà ta đã học không phù hợp với ngươi.”

“Tại sao?” Ninh Thần vẫn không bỏ cuộc.

“Ngươi không đủ linh hoạt.” Thanh Ninh đành phải ăn ngay nói thật.

“...” Ninh Thần muốn chết.

Không thể nhân cơ hội chạy trốn, còn phải đối mặt với Trưởng Tôn, sau khi bị Thanh Ninh ép thay quần áo để xuất cung, Ninh Thần cảm giác tâm tình của mình vô cùng sa sút. Hắn phờ phạc đi theo mấy người phía trước, không khác gì một mầm cây nhỏ đang bị bão táp mưa sa quật mạnh vào người.

Lúc gặp Trưởng Tôn, kiệu vi hành đã được chuẩn bị sẵn, chỉ chờ xuất phát mà thôi. Hôm nay, Trưởng Tôn ăn mặc khá giản dị, không đeo mũ phượng và mấy loại châu ngọc rườm rà. Ấy vậy mà, dung nhan của nàng lại cực kỳ xinh đẹp tự nhiên, vì không chút son phấn nên toát lên một nét thân thiết giản dị, kém đi một phần phú quý hào hoa.

“Tất cả chỉ là giả tạo.” Ninh Thần tự nhủ. Định kiến khi trước đã khiến hắn nhận định Trưởng Tôn là một người phụ nữ xấu bụng. Tất cả vẻ ngoài xinh đẹp kia đều là mê hoặc người đời mà thôi.

Phòng cháy – chống trộm – đề phòng Trưởng Tôn, Ninh Thần tin vào phán đoán của chính mình. Vì vậy, hắn cố gắng hết sức để lẫn tránh ánh mắt của Trưởng Tôn.

Trưởng Tôn cũng đã nhìn thấy Ninh Thần ở phía sau Thanh Ninh từ lâu, nhưng cũng không nói thêm gì cả. Nàng có thể thấy rằng, đứa trẻ kia vẫn đang tránh mặt nàng, tựa như sợ nàng vậy. Tuy nhiên, đó không phải là cảm giác sợ hãi mà người trong cung dành cho nàng. Nếu buộc phải hình dung, đó giống như kiểu con cháu trong nhà làm sai, nên cố tình tránh đi ánh mắt của phụ mẫu vậy.

Không thể không thừa nhận rằng, trực giác của Trưởng Tôn thật sự rất chính xác và đáng sợ. Ninh Thần có rất nhiều bí mật, thế nên đương nhiên là không muốn gặp gỡ nàng quá nhiều. Mỗi lần gặp mặt, hắn đều cảm thấy vô cùng lo lắng trong lòng. So với Thanh Ninh tốt bụng và giản dị, Trưởng Tôn thông minh xảo quyệt kia không khác gì ác ma trong lòng hắn cả.

Cũng may! Dù Trưởng Tôn có thông minh đến đâu, cũng không thể ngờ Ninh Thần lại là một thái giám giả, càng không thể liên tưởng hắn và vụ việc thích khách đột nhập hoàng cung kia.

Khi xuất cung, Trưởng Tôn cũng không mang theo nhiều thị vệ. Trên đời này, số người muốn ám sát Hạ hoàng nhiều đến mức có thể hù chết người, xếp hàng rồi đứng đếm chắc cũng phải đếm tận mười ngày nửa tháng mới xong được. Trái lại, chẳng có mấy ai muốn gây bất lợi cho Trưởng Tôn cả. Nàng nổi danh là một vị Hoàng hậu tài đức vẹn toàn; trong dân gian, danh tiếng của nàng có thể đẩy Hạ hoàng văng ra xa cách mấy con phố đấy.

Ninh Thần không biết Trưởng Tôn xuất cung để làm gì, chỉ có thể đi theo sau cỗ kiệu với thái độ không hài lòng ra mặt. Nhìn đường phố nhộn nhịp xung quanh, một cảm giác ngứa ngáy ghen tị dần sục sôi trong lòng hắn.

Thanh Ninh là người đi gần với cỗ kiệu nhất; mỗi khi cần căn dặn gì, Trưởng Tôn có thể hất nhẹ lớp màn kiệu lên và ra chỉ thị ngay. Trong khi đó, vị trí của Ninh Thần cũng không nổi bật gì. Không những thế, hắn ăn mặc cực kỳ phổ thông chứ không phải phục trang trong cung cấm. Nếu không quá chú ý, hắn chẳng khác gì anh A, thằng B nào đó trên đường. Ý tưởng muốn âm thầm thoát đi lại nung nấu lên trong lòng Ninh Thần, chỉ cần nhanh một chút là được. Bất quá, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt lơ đãng của Thanh Ninh nhìn đến mình, hắn lập tức tỏ vẻ ngoan ngoãn đến mức không thể nào ngoan ngoãn hơn được nữa.

Vù!!!

Một cơn ớn lạnh đột nhiên lướt qua, khiến con ngươi trong mắt của Ninh Thần co rụt lại. Lúc này, hắn trông thấy ba mũi tên có hình chữ Phẩm (品) bắn về phía cỗ kiệu mà Trưởng Tôn đang ngồi từ các hướng khác nhau. Món hung khí ấy đến rất ngẫu nhiên, tựa như khi ám sát Hạ hoàng vậy, chẳng để ai kịp phản ứng cả.

“Cẩn thận.”

Trước khi Ninh Thần kịp hét lên, một bóng đen xinh đẹp đã vụt qua mắt hắn. Vạt áo phất lên, hai mũi tên sắc bén bị quét ngược trở lại; tuy nhiên, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, đã không thể nào kịp thời ngăn cản mũi tên thứ 3 nữa rồi.

Phập...

Máu tươi tung tóe chính là hiện trạng thất bại đáng sợ nhất. Dù không kịp ngăn cản, nhưng Thanh Ninh lại dùng chính cơ thể mình để chắn ngang trước mặt cỗ kiệu mà Trưởng Tôn đang ngồi. Mũi tên nhọn xuyên qua cơ thể, khiến máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ cả một bên kiệu.

Mũi tên khẽ run, không còn đủ lực để xuyên thủng qua cỗ kiệu nữa rồi. Phần thân mũi tên đỏ thẫm rung động liên tục, đánh rơi từng đóa hoa máu ra ngoài. Thanh Ninh bị lực quán tính của mũi tên đẩy lùi về phía sau hai bước; nàng ọc ra một ngụm máu đỏ thẫm lần nữa.

“Thanh Ninh tỷ.”

Ninh Thần tiến lên ba bước, ôm lấy Thanh Ninh sắp sửa ngã xuống. Khoảnh khắc này, dù người đang ở ngay trước mắt, nhưng sao cảm giác lại vô cùng xa xôi như vậy?

“Cố gắng chịu đựng đi!” Ninh Thần cảm giác lòng đau như cắt, vươn tay che lấy vết thương của Thanh Ninh, nhưng dù có làm sao đi nữa vẫn không ngăn được dòng máu tươi đang tuôn trào liên tục.

Vào khoảnh khắc tiếp theo, từng ánh đao chói mắt xuất hiện từ bốn phương tám hướng. Có 12 gã áo đen đang chạm trán với nhóm cận vệ của Trưởng Tôn, trong khi có 4 gã mặc áo xanh khác hiện thân, dùng loan đao hình bán nguyệt mà chém mạnh về phía bên này.

Thấy nguy cơ trước mắt, Thanh Ninh kéo Ninh Thần ra sau, cố chịu đựng nỗi đau đớn ngay ngực mà chưởng mạnh vào cỗ kiệu. Ngay lập tức, một thanh trường thương màu bạc bay ra. Nàng vung bàn tay mảnh khảnh mà nắm chặt thanh trường thương, quét sạch ánh đao từ bốn hướng.

Keng...

Hai bên giao thủ, 4 kẻ áo xanh bay ngược ra sau 3 trượng. Nhưng khi vừa tiếp đất, bọn chúng lập tức giậm chân xuống, lướt tới lần nữa. Bốn ánh đao phối hợp lẫn nhau chặt chẽ, không hề có khe hở, đóng kín mọi đường lui.

“Dẫn nương nương đi mau!”

Biết mình không thể toàn thân quay về, Thanh Ninh đẩy mạnh Ninh Thần ra sau; một vẻ quyết tuyệt ánh lên trong đôi mắt của nàng.

Vốn dĩ vừa bị thương thặng, cơ thể của Thanh Ninh đã phải chịu một áp lực rất lớn. Lại giao phong với kẻ địch lần thứ ai, sau một tiếng nổ mạnh, máu đỏ lại tuôn rơi; từng mảng máu thấm ra ướt đẫm bàn tay gầy guộc, nàng khó mà nắm chặt thanh ngân thương được nữa rồi.

“Đi nhanh lên! Nếu chần chờ, sẽ không còn kịp nữa.” Nói xong, Thanh Ninh xé nát trang phục của mình, quấn thanh ngân thương vào bàn tay phải.

Bằng ánh mắt nghiêm nghị, bằng vào sự kiên trì cuối cùng của kiếp này, Thanh Ninh hoành thương, đứng chắn phía trước cỗ kiệu, không cho bất cứ ai có thể xông qua nửa bước.

“Nương nương, đi thôi!”

Liếc mắt nhìn Thanh Ninh một cái, Ninh Thần lập tức tóm lấy Trưởng Tôn, cấp tốc hòa vào đoàn người đang chạy trốn tứ tán.

“Muốn đi à?

Bỏ qua Thanh Ninh, bóng dáng của 4 gã áo xanh chớp động, phóng nhanh về phía Ninh Thần và Trưởng Tôn.

“Hừm!”

Hừ lạnh một tiếng, thanh ngân thương trong tay Thanh Ninh lúc công lúc thủ, vẽ lên một vầng ánh bạc phủ kín cả tầng không, ép 4 người phe địch không thể không lùi về phòng thủ.

“Hôm nay, không ai có thể bước nửa bước qua ranh giới này.”

Vết thương đã cực kỳ trầm trọng, máu sắp khô cạn, nhưng chẳng gì có thể ngăn cản được ý chí kiên cường của nàng. Thanh Ninh dùng thương bằng một tay, dùng cả người đẫm máu để một mình giữ vững ranh giới này. Dù sống hay chết, vẫn nguyện bảo vệ Trưởng Tôn an toàn.

“Thanh Ninh”

Trong lúc bị Ninh Thần kéo đi, Trưởng Tôn xoay đầu nhìn lại, khó mà ngăn được đôi dòng lệ tuông xuống như mưa.

“Ninh Thần, xin ngươi cứu nàng!”

Lời van xin kia vẫn không thể ngăn cản được bước chân chạy về phía trước,

Ninh Thần không hề quay đầu lại, vẫn lôi kéo Trưởng Tôn bỏ chạy; từ đầu tới cuối, hắn không hề nhìn ngược ra sau bất cứ lần nào...