Lại nói, khi gã thủ lĩnh thú nhận về bảo tàng trong Vũ Di Sơn, những người xung quanh đều lo lắng hồi hộp. Thực lực của Giang Phong bọn họ vừa tận mắt chứng kiến. Không ai nghi ngờ về việc Giang Phong hoàn toàn có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ. Nhưng Giang Phong chỉ mỉm cười nói :
- Ta không hứng thú với Hoàng kim trang bị.
Cả bọn lập tức thở phào nhẹ nhõm, và chợt vỡ lẽ ra. Thiếu Quân là ai nha ! Trong Vương Mệnh, mỗi khi bình bầu các danh hiệu “Đệ nhất”, mọi người chơi bất giác đều bỏ Thiếu Quân ra không xét đến. Tất cả đều thống nhất quan điểm : Thiếu Quân – không thể tỉ.
Tiếp đó, bọn Giang Phong xuống đồi, đi đến Phù Nguyên thôn phía trước tạm dừng chân nghỉ ngơi. Những người thuộc hai phe kia cũng đi theo. Sau khi chiến đấu, bọn họ cũng cần bổ sung vật tư dược phẩm. Theo như bọn họ giới thiệu, một phe gọi là Thanh Bang, còn phe kia là một gia tộc : Tùng Bình gia tộc. Dường như từ khi cùng giao chiến với Thiên Hạ Minh, hai phe bọn họ đã kết minh với nhau, cùng hợp lực đối kháng ngoại địch. Đương nhiên cả hai phe đều không hề xem bọn Giang Phong là ngoại địch. Thực lực của Giang Phong cả bọn đều đã thấy rồi, không ai muốn vô duyên vô cớ chiêu lấy đại địch, rước họa vào thân. Thêm sự sao bằng bớt sự.
Phù Nguyên thôn quá nhỏ, lại cực kỳ nghèo khó. Cả thôn chỉ có sáu ngôi nhà tranh xiêu vẹo. Dân số toàn thôn chưa đến 20 người. Trong thôn trừ Thôn trưởng thất và Nhà dân, không có bất kỳ một loại kiến trúc nào khác. Do đó nơi đây không thể sử dụng làm địa điểm bổ cấp được. Thanh Bang và Tùng Bình gia tộc chia đội ngũ làm hai nhóm. Một nhóm tiếp tục thám hiểm bảo tàng trong Vũ Di Sơn, nhóm còn lại đi đến tòa trấn gần nhất bổ sung vật tư dược phẩm, sửa chữa các trang bị tổn hao. Phù Nguyên thôn chỉ giữ vai trò là nơi liên lạc mà thôi.
Bọn Giang Phong không vào trong thôn, chỉ đến bên ngoài thôn rồi chúng hộ vệ nhanh chóng dựng lên một tiểu doanh trại, gồm 5 doanh trướng : 1 ở giữa cho Giang Phong sử dụng, và 4 xung quanh cho những người còn lại. Xung quanh tiểu doanh trại còn được dựng lên một hàng rào gỗ thô tháo, chủ yếu ngăn chặn thú rừng vào quấy phá giấc ngủ của mọi người. Trên đường du ngoạn, mỗi khi dừng chân nghỉ ngơi ở nơi hoang vắng, bọn Giang Phong đều làm như vậy.
Trong lúc chúng hộ vệ làm việc, Giang Phong cùng Giang Thạch Khê đi dạo một vòng quanh đó, khảo sát địa hình phong cảnh. Do ở gần Vũ Di Sơn, lại đầu nguồn Cống Thủy, nơi đây có suối, có rừng, có đồi núi, có tiểu hồ. Dạo quanh một lúc, Giang Phong nhận xét :
- Nơi đây nếu được khai phát hợp lý, có nhiều tiềm năng phát triển.
Giang Thạch Khê cũng gật gù khen phải. Giữa lúc đó, một thanh âm thiếu nữ ưu mỹ dễ nghe từ phía sau truyền đến :
- Chờ chút. Chờ một chút. Thiếu Quân ca ca. Chờ tiểu muội một chút được không ?
Giang Phong ngạc nhiên, quay lại nhìn, thì thấy một thiếu nữ đang chạy lại phía này, vừa chạy vừa kêu gọi. Thiếu nữ có thân hình tuyệt mỹ, diện mạo xinh đẹp như người mẫu, do chạy nhanh nên nét mặt đỏ bừng, trông càng thêm khả ái. Giang Phong khẽ mỉm cười, hỏi :
- Hiền muội gọi tiểu huynh có việc gì không ?
Giang Phong bình thường xưng “ta”, nhưng trước mỹ nhân khả ái thế này tự nhiên đổi cách xưng hô thành “tiểu huynh”. Thiếu nữ chạy đến trước mặt Giang Phong, vừa thở hổn hển vừa nói :
- Tiểu muội gọi là Mizu, trước giờ rất hâm mộ Thiếu Quân ca ca đó nha.
Mizu (水) là Thủy. Tên Hán Việt : Thủy Tùng Bình; viết là 水 松 平, và sẽ được đọc theo âm Nhật là Mizu Matsudaira (người Nhật viết tên bằng chữ kanji, đọc theo âm Nhật; tên trước họ sau giống phương tây). Tên như người, thủy linh lung, mỹ lệ khả ái. Giang Phong nhìn Mizu, khẽ mỉm cười. Mizu thoáng đỏ mặt, lấy ra giấy viết (trong game dùng để ghi chú, viết thư, có bán ở các tiệm tạp hóa), nhỏ nhẹ nói :
- Ca ca cho tiểu muội xin chữ ký nha.
Giang Phong khẽ cười, “vẽ” một chữ ký. Do bình thường vẫn hay phải ký các công văn tài liệu, Giang Phong đã thường xuyên luyện tập nên chữ ký trở nên rất hoa mỹ. Giang Phong cố ý biến chữ ký thành tự họa, nên đã bỏ ra rất nhiều công phu. Mizu nhận được chữ ký của Giang Phong, hoan hỉ nói :
- Tiểu muội có được chữ ký của ca ca, bọn Nori, Masashi sẽ ghen tỵ cho xem.
Nori (仪) : Nghi; Masashi (雅) : Nhã. Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Sao hiền muội còn ở đây ?
Mizu nũng nịu nói :
- Akihiro ca ca, Masaru ca ca xấu lắm. Không cho tiểu muội đi theo, bảo tiểu muội ở lại đây chờ bọn họ.
Akihiro (明彦) : Minh Ngạn (ngạn = kẻ sĩ vừa tài giỏi vừa anh tuấn); Masaru (胜) : Thắng. Giang Phong khẽ cười, nói :
- Có phải bọn họ bảo rằng trong núi nguy hiểm, không cho hiền muội đi theo phải không ?
Mizu ngạc nhiên nói :
- Đúng đó. Sao ca ca biết vậy. Các huynh ấy lấy cớ nguy hiểm, không cho tiểu muội đi theo. Có gì nguy hiểm đâu chứ ?
Giang Phong bật cười :
- Sao hiền muội biết là không nguy hiểm nào ? Đã là bảo tàng, chắc chắn bên ngoài sẽ có rất nhiều cạm bẫy, vô cùng nguy hiểm đó nha.
Mizu chu miệng nói :
- Bọn họ có Tàng bảo đồ chứ bộ.
Giang Phong bật cười. Chỉ một bảo tàng mà có đến ít nhất ba bức Tàng bảo đồ, chắc chắn bảo vật cũng chẳng đáng giá gì (đối với Giang Phong !). Do vậy mà Giang Phong đối bảo tàng chẳng có mấy hứng thú. Giang Phong chỉ hứng thú với những gì “đặc thù”, “duy nhất” mà thôi. Có hiếm mới quý. Mizu lại nói :
- Nhưng không sao. Các huynh ấy không cho tiểu muội đi theo thì tiểu muội sẽ đi chơi với Thiếu Quân ca ca. Không chơi với các huynh ấy nữa. Được không ca ca ?
Nhìn thấy Mizu đầy vẻ kỳ vọng, Giang Phong không nỡ từ chối, mỉm cười nói :
- Được thôi. Nhưng đi theo tiểu huynh có thể sẽ nguy hiểm đó nha.
Mizu ngạc nhiên hỏi :
- Có gì mà nguy hiểm ? Ca ca lợi hại thế cơ mà.
Giang Phong khẽ cười nói :
- Trình độ khác nhau thì sẽ có đối thủ khác nhau. Những người khác chỉ phải đối diện với phổ thông quái, phổ thông BOSS. Còn tiểu huynh thường đối diện siêu cấp quái, đặc cấp BOSS, đương nhiên sẽ nguy hiểm rồi.
Mizu kiên quyết nói :
- Không sợ. Đi cùng với Thiếu Quân ca ca, không sợ gì hết.
Giang Phong bật cười. Lục tìm trong “Không gian giới chỉ”, tìm được một bộ y phục đặc chế cho phái nữ. Bộ y phục này được một thợ may danh tiếng của Nguyên Thành chuyên chế tạo dành riêng cho phái nữ, tức là không chú trọng thuộc tính, mà chỉ chú trọng hình dạng. Bộ y phục này có các thuộc tính chỉ tương đương với hắc thiết trang bị, nhưng được hệ thống xếp vào loại thanh đồng trang bị. Giang Phong lấy ra, trao cho Mizu, nói :
- Đây là quà kiến diện tiểu huynh tặng cho hiền muội nha.
Nhìn bộ y phục tuyệt đẹp, đường nét khéo léo sắc sảo, Mizu ánh mắt sáng rỡ, vội nhận lấy, rối rít cảm tạ. Hầu như mọi nữ nhân đều thích y phục đẹp, càng là mỹ nữ thì lại càng yêu thích. Giang Phong khẽ cười nói :
- Hiền muội thay y phục thử xem.
Mizu vâng dạ, chạy ngay vào chỗ khuất, thay đổi y phục. Trong trò chơi, thay trang bị cực nhanh. Chỉ nháy mắt là xong. Khi nàng ta trở ra, nhìn bộ y phục tuyệt mỹ, vừa vặn (trong trò chơi không có khái niệm rộng, chật), Giang Phong không khỏi khen ngợi, khiến Mizu vô cùng hoan hỉ, cười mãi không thôi.
Ba người tiếp tục đi dạo. Do có Giang Thạch Khê đi cùng, không phải lo nguy hiểm, bọn Giang Phong đi khá xa doanh trại, dọc theo dòng sông đi về phía thượng nguồn. Nơi đây đã là chân núi Vũ Di, rừng núi chen nhau, cảnh quan hùng vĩ. Đoạn sông này bắt nguồn từ ngọn Hoàng Trúc, gọi là Miên Thủy, khi chảy qua Thụy Kim đến Hội Xương cùng Tương Thủy hợp lưu, mới gọi là Cống Thủy, sau đó đến Cám Châu hợp lưu cùng Chương Thủy ở phía tây, hình thành dòng Cám Giang mà đổ vào Phiên Dương Hồ.
Trên đường trở về, mọi người chợt trông thấy có mấy toán người chạy từ trong núi ra, dáng vẻ lôi thôi như tàn binh bại tướng. Có lẽ bọn họ đã gặp trở ngại trên đường tầm bảo. Chắc là trong núi xuất hiện đại BOSS ngăn chặn bước chân của bọn họ. Theo thường lệ, các bảo tàng vẫn luôn có BOSS bảo hộ, không cho người lạ xâm nhập.
Khi về đến Phù Nguyên thôn, Giang Phong mới thấy bọn ca ca của Mizu cũng vừa về đến, dáng vẻ cũng lôi thôi như những nhóm khác. Theo lời bọn họ kể, trên đường dẫn vào bảo tàng không những có vô số cạm bẫy, mà còn có một quần “đại” BOSS trấn giữ. Mọi người không vượt qua được, thiệt hại nặng nề, lam hồng dược sử dụng hết sạch, cuối cùng đành phải tạm rút ra ngoài chỉnh đốn lực lượng, bàn mưu tính kế cho lần thám hiểm sau.