Vương Mệnh

Vương Mệnh - Chương 356: 356: Đại Chiến Bên Bờ Nội Hải




Lại nói, khi nghe thiếu niên kể về hoàn cảnh đáng thương của mình, Giang Phong quyết định giúp đỡ. Có điều, thiếu niên không có Bái sư thiếp, nên Giang Phong có thu làm đệ tử hệ thống cũng không thừa nhận. Do đó, thiếu niên đã trở thành đệ tử của Ngô Bang (người chơi bái NPC làm sư phụ thì không cần Bái sư thiếp).

Thiếu niên tuy là ma pháp sư, nhưng chỉ mới đạt cấp độ học đồ, chỉ học được 1 sơ cấp ma pháp Cốt tiễn thuật, hóa xương cốt thành mũi tên bắn vào đối thủ. Bọn Giang Phong tuy nhiên không ai luyện ma pháp, nhưng còn có kỹ năng thư.

Không thể để thiếu niên một mình, mà cũng không tiện đưa theo, Giang Phong phái Ngô Bang đưa thiếu niên về Ma pháp tháp giao cho Aslan Laurance. Dù sao gã ta cũng là 8 cấp vong linh ma pháp sư, có thể hướng dẫn thiếu niên luyện tập ma pháp. Gần đó cũng không thiếu chỗ luyện cấp. Hiện giờ thiếu niên chỉ mới có 21 cấp, đi một mình bên ngoài rất nguy hiểm.

Tiếp đó, bọn Giang Phong lại tiếp tục việc thám hiểm. Qua lời của thiếu niên, bọn Giang Phong cũng đã biết được đại khái tình hình ở đây. Địa hạ thế giới chia thành 2 khu vực : bắc bộ bình nguyên và vô tận hoang nguyên. Bắc bộ bình nguyên là nơi các chủng tộc sinh sống, được chia thành 6 khu vực : nhân tộc lãnh địa, ải nhân lãnh địa, hắc ám tinh linh lãnh địa, thú nhân lãnh địa, ma tộc lãnh địa và huyết tộc lãnh địa. Vùng đất phía nam bình nguyên là một khu vực hoang vu, rộng mênh mông, không ai biết giới hạn ở đâu, nên được gọi là vô tận hoang nguyên. Từ bắc bộ bình nguyên lại có những thông đạo nối lên trên mặt đất (tây phương thế giới).

Bọn Giang Phong bay một vòng khảo sát sơ qua các lãnh địa. Các lãnh địa này nằm trải đều ra như ngôi sao 6 cánh. Ở chính giữa là một cái hồ lớn, còn được gọi là nội hải. Mỗi lãnh địa đều có nhiều thông đạo dẫn lên mặt đất, và được canh gác rất nghiêm ngặt. Vì không muốn bị chú ý, rồi gây nên nhiều chuyện ồn ào, Giang Phong quyết định tạm thời chỉ khảo sát Địa hạ thế giới mà thôi.

Đến lúc này, Giang Phong đại khái đã có khái niệm về Địa hạ thế giới. Người chơi ở đây chủ yếu thuộc về hai dân tộc lân cận nhau. Và những người chơi này lập bang kết phái, đánh nhau liên miên. Có lẽ bọn họ đem chiến tranh từ ngoài hiện thực vào trong game tiếp tục tiến hành. Do chiến tranh thường xuyên như thế, người chơi ở đây có đẳng cấp thấp hơn so với chỗ của Giang Phong.

Bắc bộ bình nguyên hiện tại có rất nhiều bộ lạc, thành bảo, thôn trấn ở khắp nơi. Có bộ lạc của NPC, có thôn trấn của người chơi, có thành bảo của các NPC thế lực. Có lẽ vùng này đã bị các NPC thế lực phân chia hết nên không hề có tiểu quốc. Người chơi kiến thiết thôn trấn, thành bảo, quan ải sẽ có được lãnh địa của riêng mình, trở thành lãnh chủ phong kiến, có được phần nào tự chủ, nhưng về danh nghĩa vẫn chịu sự quản lý của NPC thế lực. Đó chính là chế độ phong kiến phân quyền của tây phương thế giới.

Trong quá trình khảo sát, bọn Giang Phong còn tận mắt chứng kiến một trận chiến giữa hai phe người chơi ở bên bờ nội hải. Trận chiến cực kỳ thảm liệt, so với các cuộc chiến tranh giữa các tiểu quốc, chư hầu quốc ở vùng duyên hải Đông Việt thì thảm liệt hơn rất nhiều.

Hôm đó, bọn Giang Phong bay ngang qua vùng nội hải, định khảo sát các hòn đảo hoang trong đó. Giang Phong còn một tấm Card kiến thiết nhân tộc thành bảo, nhưng muốn kiến thôn, ở hoang nguyên lại không phù hợp, ở đó thiếu lương thực, rất khó phát triển. Ở bắc bộ bình nguyên thì đã bị các thế lực chiếm cứ hết rồi, chỉ còn lại vùng hoang đảo giữa nội hải là chưa có người chiếm cứ.

Giữa nội hải chỉ có vài hòn đảo không lớn lắm, lại cách trở với bên ngoài, tự cấp tự túc không thành vấn đề, nhưng khó phát triển, mở mang lãnh địa. Có lẽ vì thế mà không ai muốn đến đó phát triển chăng. Giang Phong thầm lưu ý.

Khi đã khảo sát xong hết, Giang Phong quyết định quay về. Nhưng lúc bay gần đến bờ phía nam, đột nhiên Giang Thạch Khê nói :



- Đại nhân. Phía trước dường như sắp có chiến đấu.

Có chiến đấu đương nhiên phải đến xem thử. Tạo ra xung quanh một ít mây để che bớt thị tuyến của người bên dưới, bọn Giang Phong lặng lẽ bay đến chiến trường thượng không quan chiến.

Trên một vùng đồng cỏ rộng lớn, một đội ngũ đông hơn vạn người dàn thành chiến đấu trận hình, khí thế nghiêm túc. Xem thấy hơn vạn người kỷ luật nghiêm minh, trận hình chỉnh tề, Giang Phong khẽ gật đầu thầm khen. Dù rằng trong số này đại bộ phận là NPC chiến sĩ, nhưng tổ chức được một đội quân như thế cũng là điều hiếm có, đặc biệt trong bọn không có NPC Tướng quân nào, toàn do người chơi chỉ huy.

Phía bên kia cũng có một đội ngũ đang tiến lại gần. Đội ngũ đó chia thành hai bộ phận. Một bộ phận hành quân ở mé trái trang bị thống nhất, hành động tề chỉnh, nhân số ước khoảng 3.000 người. Một bộ phận hành quân ở mé phải, trang bị bình thường, hành động có vẻ tùy tiện (NPC chiến sĩ chưa được huấn luyện), nhân số ước hơn vạn, trong đó chỉ có khoảng bảy phần là NPC chiến sĩ, tỷ lệ người chơi tham chiến khá cao. Cũng vì có nhiều người chơi trong đội ngũ nên đội hình không được chỉnh tề thống nhất.

Ở trên cao quan chiến, Giang Thạch Khê chép miệng nói :

- Một đội quân nhà giàu đánh nhau với một đội quân nhà nghèo a.

Lưu An ngạc nhiên hỏi :

- Huynh nói vậy là sao ?

Giang Thạch Khê nói :

- Đội ngũ đang đứng chờ đó trang bị tinh lương, rõ ràng là đội quân nhà giàu. Còn đội ngũ đang hành quân đó trang bị hỗn loạn, lại thiếu kỷ luật, so với dân binh chẳng khá hơn bao nhiêu, rõ ràng là đội quân nhà nghèo, dù nhân số đông hơn, nhưng chiến lực chưa chắc đã cao hơn.

Đương nhiên người chơi không thể có kỷ luật tốt như NPC chiến sĩ. Một bên ít người chơi, nhưng nhiều NPC, nghĩa là nhà giàu. Bên kia NPC chiến sĩ không được tinh nhuệ bằng, nên đành lấy số lượng lớn người chơi bù vào.

Song phương tuân thủ chiến tranh quy ước, dàn xong trận hình rồi mới bắt đầu tiến hành giao chiến. Chiến đấu vừa bắt đầu, song phương đồng loạt xung phong. Phe ‘nhà giàu’ có chiến sĩ tinh nhuệ, tiến thoái nhịp nhàng, nhanh chóng chiếm được ưu thế. Phe kia hàng ngũ có hơn hỗn loạn, nhưng tinh thần lại đặc biệt cao, chiến đấu hết sức mình, chỉ có tiền tiến, tiền tiến, không ai chịu lùi lại cả.



Giữa lúc đó thì đội ngũ 3.000 chiến sĩ của phe ‘nhà nghèo’ bắt đầu phát huy, xung phong, xung phong, rồi lại trùng phong. Số chiến sĩ này lợi dụng ưu thế lực lượng tăng cường nhờ tốc độ, xung thẳng qua trận hình đối phương, cắt đội hình đối phương làm đôi, làm loạn hàng ngũ kẻ địch, tạo lợi thế cho chiến hữu sát địch.

Tuy vậy, ưu thế về kỹ thuật, trang bị không dễ gì bù đắp được. Chiến sĩ của phe ‘nhà nghèo’ sử dụng trang bị vũ khí kém hơn, nên phải công kích 3, 4 lần mới bằng được đối phương công kích 2, 3 lần. Do vậy mà thương vong của phe ‘nhà nghèo’ cũng có phần cao hơn.

Thủ lãnh của phe ‘nhà nghèo’ cũng không phải là người tầm thường, thấy tình thế đối bản phương bất lợi, lập tức thay đổi chiến thuật tác chiến, truyền xuống mệnh lệnh :

- Người chơi lùi ra ngoài, sử dụng viễn trình công kích.

Thế là phần lớn người chơi phe bọn họ lùi lại (số còn lại phải chỉ huy NPC chiến sĩ), sử dụng cung tên và ma pháp tấn công phe đối phương. Cũng giống như ở ‘các lãnh địa Đông Việt’, lãnh địa của bọn họ cấp độ chưa cao, nên chưa huấn luyện được NPC cung thủ, chỉ mới chiêu một được cận chiến binh chủng NPC chiến sĩ. Do đó phe ‘nhà nghèo’ có nhiều người chơi hơn cũng là một lợi thế. Người chơi chỉ cần thay đổi vũ khí thành cung tên là có thể sử dụng cung tên, tiến hành viễn trình công kích. Còn ma pháp sư đa số chỉ mới là sơ cấp hoặc trung cấp, ma pháp công kích vẫn còn đơn giản kiểu như cốt tiễn, cốt nha, tiểu hỏa cầu, hỏa tiễn, thạch tiễn, …

Sau khi thay đổi chiến thuật, mấy nghìn mũi tên cùng hàng trăm đạo ma pháp luân phiên công kích vào đội hình chiến đấu của phe ‘nhà giàu’, bắt đầu gia tăng mức độ thương vong của bọn họ.

Thủ lãnh của phe ‘nhà giàu’ thấy thế, phải khẩn trương tìm đối sách. Bọn họ không giống như phe đối phương, có đến mấy nghìn người chơi tham chiến. Phe bọn họ chỉ có hơn trăm người chơi, chia nhau chỉ huy các đội NPC chiến sĩ hết rồi. Thế nhưng, bọn họ còn có tiền, có thể sử dụng tiền ném chết đối phương. Và bọn họ đã thật sự hành động như thế.

Mệnh lệnh truyền xuống, đội ngũ người chơi tinh anh bắt đầu xuất kích. Bọn họ xông thẳng lên tuyến đầu, rồi ném tiền, à không, ném ma pháp quyển trục vào đội hình đối phương. Ma pháp quyển trục rất quý, xem là tiền cũng không sai.

Ma pháp quyển trục lần lượt phóng xuất ma pháp phong ấn bên trong nó, toàn là đại hình trung, cao cấp ma pháp như : Liên hoàn thiểm điện, Hư nhược trớ chú, Thống khổ chiết ma, Băng tuyết thế giới, … khiến phe đối phương thương vong thảm trọng.

Phe ‘nhà nghèo’ cũng không chịu thua. Hơn chục ma pháp sư đóng vai cảm tử quân, dưới sự bảo hộ của cao huyết chiến sĩ, xông thẳng vào giữa trận hình đối phương, rồi tiến hành tự bạo. Ma pháp sư tự bạo, tử vong giảm cấp, nhưng tạo ra những vụ nổ chẳng kém gì lựu đạn hay bộc phá (tùy giai vị cấp độ), tạo cho đối phương rất nhiều tổn thất.

Kết quả, song phương đều tổn thất thảm trọng, lưỡng bại câu thương.