Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi - Chương 19: Bước ngoặt tình cảm




**** Sáng hôm sau ***



- Hazz... phi tỷ,vương gia đâu rồi? - Vừa thức dậy nàng đã đi tìm hắn rồi,rất ghen tỵ nha.Tiểu Phi chỉ khẽ cười thầm *Công chúa đã rung động trước 1 người ư?*



- Công chúa,vương gia ở trong phòng ấy ạ



-Ờ,ta phải qua bắt hắn dẫn đi chơi,hôm qua ta chưa có được đi-Nghe thấy câu đó,nàng vội vàng đi qua phòng hắn,nên chưa biết việc gì xảy ra cả....



Mà cũng không có gì to lớn hay đại họa nào đâu các bạn,cứ đợi mà xem đi nha..



*** Tại Phòng Hắn***



- Vương gia,để Hiên Nhi cài áo lại cho người......-Vừa bước chân vào phòng nàng đã nghe thấy tiếng của cô ta,là Mai Hiên Nhi...Nhưng sao cô ta lại ở đây? Lại còn...cài áo?



Hai người đó đã làm gì với nhau sao? Không thể nào như vậy được,chắc chắn không phải đâu.Nàng cố định thần rồi nhìn vào hắn,hắn đã mặc xong áo rồi...



Nàng khẽ bước đến bên hắn,ánh mắt như tra khảo,rồi quay sang Hiên Nhi cố mỉm cười thân thiện:



- Hiên Nhi,cô còn yếu mà sao lại làm việc rồi...?



- Vương phi,tiểu nữ cảm thấy khỏe rồi,không sao đâu ạ-Cô cúi đầu gượng gạo trả lời,nhưng coi bộ cô đã nhận thấy nàng có chút ghen tức rồi...Vậy tốt quá..



- Yên Linh- Vừa lúc,hắn chen ngang,gọi nàng rồi kéo nàng về phía hắn,trong lòng hắn rất vui,mới sáng sớm đã được gặp nương tử rồi...



- Sao gọi ta là yên Linh?-Nàng ngạc nhiên? Hắn trở nên lạnh lùng hơn rồi...Mọi hôm còn gọi là ta nương tử hay Linh Nhi mà...Do cái gì đã thay đổi?



- À...vậy nàng bảo ta phải gọi sao? -Hắn thoáng vẻ bối rối,lắp bắp hỏi.Hắn hơi sợ,vì sau mỗi câu hỏi của nàng hắn không trả lời được theo cách hay thì nàng sẽ giận mất.!



- Hừ,ta không quan tâm nữa,gọi sao thì gọi,dù sao ta với ngươi cũng là người lạ thôi-nàng bực mình đáp



- Sao nàng nói thế được?- Hắn nhíu mi,bộ nàng có chuyện hay sao? Rốt cục xảy ra chuyện gì với nàng mà nàng lại như thế?



- Vương Gia...đêm qua người ngủ với Hiên Nhi cô nương sao? - Nàng cười mỉm một cách gian xảo rồi hỏi khẽ,ánh mắt cực kỳ cay nghiệt làm Hiên Ly run cầm cập,nàng đang ghen rồi...Chính xác như thế..



-Nương tử,nàng ghen sao?- Hắn kéo sát nàng lại lần 2 rồi hỏi,nhìn nàng cực kỳ âu yếm,hắn không có làm gì cả đâu...vì hắn chỉ có mỗi nàng mà thôi..



- Ta không ghen,ta không yêu ngươi- Nói rồi nàng bỏ đi,đưa theo cả Tiểu phi ra ngoài,giờ nàng thực sự tức giận rồi...Nàng không suy nghĩ đi thẳng đến Nguyệt các mà không đợi hắn,chính hắn đã phá hủy chuyến đi chơi lần này mà,sao phải nhờ hắn,ta cũng tự đi được.Nghĩ rồi nàng bước đến Nguyệt các,nơi dành cho các công tử và mỹ nhân,ngồi trò chuyện uống trà,ngâm thơ múa hát.



-- Còn lại hắn với cô trong phòng--



- Vương gia...Hiên Nhi xin lỗi đã làm 2 người hiểu lầm,nhưng...vương gia,vương phi rất yêu người,người có nhận ra không?-Hiên Ly dịu giọng,nói đầy ẩn ý



- yêu? Nàng ấy yêu ta sao?-Hắn ngạc nhiên



-Đúng....vương gia muốn vương phi nhận ra tình cảm này không?- Hiên Ly đáp,một ánh mắt chân thành cung kính



- Làm cách nào....?



- Vương gia,làm thế này nhé..- Nói rồi cô ghé sát tai hắn bàn về kế hoạch của mình,sau đó hắn mỉm cười rồi đi ra ngoài.Kế hoạch này ổn thế sao?



** Nguyệt các ***



- Công chúa,cô giận sao? -Vừa vào 1 bàn ngồi xuống,thì Tiểu Phi hỏi nàng,coi bộ Tiểu Phi mới là đáng tin nhất...vì là vệ sĩ thân cận với nàng mà



- Ta không giận..-nàng bĩu môi,uống 1 ngụm trà



- Thôi,chúng ta bỏ qua việc đó đi,tôi thấy bây giờ bàn về Vương Quốc của chúng ta thì hơn đó ạ..-Tiểu phi mỉm cười,nói một câu làm nàng hơi tò mò?



Vương quốc bóng đêm sao? Thú vị đấy,ta sẽ bàn tìm hiểu thêm thông tin..



- được được-Nàng gật đầu



- Công chúa,người có biết mảnh ngọc bội đó ở đâu rồi không?-Tiểu phi nhìn miếng ngọc bội dắt trên thắt lưng nàng rồi cười sau đó hỏi



- Ta..không biết



-Chính là miếng công chúa đang đeo đấy ạ...-Tiểu phi nhìn vào miếng ngọc đó,rồi trả lời....Miếng nàng đang đeo? Ủa không phải chứ,đùa người sao?



Rõ ràng đây chỉ là miếng ngọc mua ở quán lề đường,sao có thể??



- Không thể nào....miếng ngọc bội này đâu phải?




- Đúng chính xác là nó,công chúa ạ..



- Ngươi lấy gì để chứng minh? -Nàng ngạc nhiên



- Lúc trước miếng công chúa làm rơi đã đi xuống trần gian và chính xác là hiện đại,nhưng sau đó,lại có một cánh cổng được tạo bởi ngọc bội....là cánh cửa thời gian xuyên không...Miếng ngọc bội đã xuyên không và trưng bày tại quán lề đường đó,công chúa đã mua được và chính là nó ạ... -Tiểu Phi cười rồi nói



- Hả? Thì ra nó thần kỳ vậy sao?? Nhưng Nhi hoàn đi rồi....sao miếng ngọc bội vẫn còn?



-Nhi hoàn chỉ bị xóa ký ức,còn mọi việc đã làm cho người thì vẫn giữ lại...-Tiểu phi trả lời,làm nàng yên tâm phần nào



- Thế thì tốt rồi. Nhưng khi nào ta mới trở lại hiện thực,ta nhớ mẹ và anh trai.... - Nàng cúi đầu vẻ rất nhớ nhung,khiến cô cảm động



- Công chúa,sắp rồi,người chỉ cần đóng thế yên linh một thời gian nữa...



- Còn...Mạc vũ hạo hắn sẽ làm sao?-Nàng bất chợt nhớ đến lúc phải rời xa hắn,hỏi khẽ



Nàng không muốn điều đó xảy ra,nàng....nàng đã bắt đầu rung động trước hắn rồi,...



- Công chúa,cô thích Mạc vũ hạo sao?



- Ta không biết,ta không hiểu sao rời xa hắn ta lại thấy nhớ,hắn gặp nguy hiểm ta rất lo....còn nữa,khi thấy hắn vui vẻ với người con gái khác ta rất khó chịu....ta bị bệnh sao?-Nàng tò mò hỏi



- Hihi,công chúa,người đã yêu vương gia thật rồi...



- Không...ta làm gì có...-Nàng xua xua tay



- Nhưng công chúa à,người có duyên không phận với vương gia ở thế giới cổ đại này rồi...hãy chấp nhận..



- ta đã nói không có yêu hắn!-Nàng bực mình



- vậy công chúa thử dùng ngọc bội,đặt nó lên tim và xem đi,nó sẽ giúp người nhận ra tình cảm của mình..



- Thật sao?-Nàng muốn chứng minh,hỏi lại



-ừ




Thế là nàng lấy miếng ngọc ra đặt lên tim mình và nhắm mắt lại....một thứ gì đó luồn vào trong tim nàng,nàng cảm thấy mình đã yêu hắn thật rồi..nhưng mãnh liệt hơn nữa,nàng tháo miếng ngọc ra đeo lại ở vị trí cũ,ta thực sự đã...? Nàng cười nhạt rồi nhìn tiểu phi



- Thôi,ta hiểu rồi....ta sẽ tập quên hắn



- Ừm,công chúa làm vậy sẽ tốt hơn,,,cho tương lai! Tiểu phi cười mỉm cười rót trà cho nàng,trong lòng suy nghĩ một việc nàng chưa biết * Công chúa chưa nhận ra...Vũ hạo là người của thế kỷ 21 sao? *



- Tiểu thư...tiểu thư...cho ta ngồi đây được không? -Phía sau nàng là một cô nương,trông rất cao,nước da đen hơn nàng một chút,y như trai giả gái vậy...Nàng cảm thấy hơi...sợ



- Ờ,ngươi cứ ngồi..-Nàng gật nhẹ



Đoạn này không bật mý được,đọc giả thử nghĩ xem cô nương ấy có ý đồ gì và là ai nào?:3 Tác giả chưa nói giờ được nha



- Cô nương tên gì vậy? -Cô ta hỏi,rồi nhìn vào nàng



- Ta...là Yên Linh - Nàng gượng cười nói..



- Hế,ta cũng tên Linh,nhưng là Châu Linh...-Cô mỉm cười như nhặt được vàng rồi nói



- Hờ,ờ...à....rất vui được gặp cô nương -Nàng nhăn mặt cố nói thành lời.Người gì đâu vô duyên thấy mồ!



-Còn đây là,,,,-Cô nhìn sang Tiểu phi rồi thắc mắc



- Ta là Tiểu phi- Tiểu phi đáp



-Ừm,chào cô...-Cô cười



- Mà cô nương là người ở đâu thế? -Nàng thắc mắc



- À...ta đến từ Hiên Châu,là một vùng quê...



- Ừa,,ra là vậy...cô đến đây tìm ai sao?



- Ta...tìm Mạc Vũ hạo,hắn....đã làm ta mang thai rồi bỏ đi,giờ ta chỉ đi có 1 mình,còn con nhỏ đang ở nhà...Hic -Cô nói vẻ buồn thảm,làm nàng thấy thương vô cùng...Nhưng Mạc Vũ hạo ư?




-mạc vũ hạo nào thế?



-Là đại thiếu gia của Hắc gia trang...-Cô trả lời



- May quá,không phải hắn...-Nàng thở dài..



-Hắn là ai? Cô cũng quen người tên Vũ hạo sao? -Châu Linh giả vờ ngạc nhiên rồi hỏi lại? Coi bộ kế hoạch có ích rồi,hắn nhất định tra ra nàng có yêu hắn không..



- Là vương gia,...ý không phu quân ta...-Nàng mỉm cười.Rốt cục cô ta có ý đồ gì? Nàng suy nghĩ rồi nhìn vào cô,cô bỗng nhiên hỏi tiếp:



- Nhưng,coi bộ cô không thích phu quân cô nhỉ,bị ép hôn sao?



-Ơ...sao cô biết ta bị ép..?



-Ta cũng từng như thế,cứ nhắc đến cái tên bị ép cưới ta ta lại nhăn mặt nói không ra lời -Cô nhíu mi nói



- Ra vậy...nhưng ta có thích phu quân ta mà..nên cũng không gọi là bị ép...-Nàng cúi đầu hơi xấu hổ



Azza,sao tự dưng nói cho người lạ biết vậy kìa.....



- Hế,vậy là cô thích phu quân cô rồi....



- Ơ...ta cũng không biết,ta cảm thấy ghen tỵ khi thấy hắn cười với người con gái khác,,,,ta...



-Chính xác nàng đã yêu phu quân mình..



-ừm,ta cũng nghĩ ta yêu hắn rồi...-Nàng gật gù rồi uống ngụm trà..



Ế??? Mà sao cô nương này vô duyên quá vậy,tự dưng soi mói chuyện của nàng,định làm cái quái gì đây hả??



- Haha,vậy là nàng yêu ta.......nương tử-Hắn ôm chầm lấy nàng cười rạng rỡ,á........................ra là Mạc vũ hạo -hắn.....hắn......giả gái để....để....



Chết tiệt.lần này nàng sẽ giận hắn chết mất thôi......Nàng đẩy hắn ra rồi nhăn mặt lại:



- Vương gia chết tiệt,dám lừa ta..................



- Ta đâu lừa nàng,ta chỉ muốn nhận biết nàng có yêu ta không thôi mà...-Hắn làm mặt cún con,nói nhỏ chỉ cho nàng nghe được thôi...



- Mà cũng hay thật,bịa chuyện có thai nữa đó,làm ta suýt rơi lệ này...-Nàng bực mình



-Thôi nào....xin lỗi nương tử,ta sai rồi....



- Biết sai thì sửa đi...



- Làm thế nào?



- Đi chơi đi...-Nàng cười mỉm rồi lay lay tay hắn....Nàng muốn đi dạo với hắn,muốn được mua thêm nhiều đồ trang sức nữa..



- Được,đi nào...-hắn cười,cởi bỏ trang phục nữ ra rồi đi thẳng để Tiểu phi thanh toán tiền trà nãy giờ...



ooO Tối đến Ooo



Trong khuê phòng ấm cúng,đôi lúc có nghe tiếng cười,có khi lại có cả tiếng đàn hát,tạo nên không khí không còn yên ắng nữa mà thay vào nó thật mộng mơ và vui vẻ,tràn đầy sự sống.Nơi đó có một cặp phu thê đang hạnh phúc,lang quân gảy đàn,còn nương tử hát,họ trông thật xứng đôi,khiến ai nấy đều âm thầm ngưỡng mộ,cũng có những người ghen tỵ nữa,nhưng so bì nào được với đôi trai tài gái sắc nhà người ta chứ!



Một hồi sau tiếng nhạc mới dừng hẳn,ở bên ngoài không có ai,trừ một người đang nghe lén,không ai khác là cô nương kia-người tìm mang tình yêu cho họ,cô cười mỉm,xem ra kế hoạch đã rất thành công,rất chúc mừng cho họ...Nhưng bên trong không còn sức sống âm nhạc nữa,mà là lời nói của lang quân,chàng ảm đạm đến bên nàng,vuốt ve mái tóc nàng rồi mới nói đến vấn đề chính:



- Nương tử...chuyện lúc sáng,nàng còn giận ta không?



- ta đâu thèm giận ngươi... -Nàng nhìn hắn thấy có gì đó chân thành,cười thầm rồi ủy mị đáp lại,coi bộ nàng sẽ phải chạy nhanh trước khi bị sói ăn thịt..



Chàng thấy sắc mặt nàng,vội vàng dâng trà rồi mở miệng khách sáo và lễ phép.Trông y như một đầy tớ và cô chủ,nhưng chàng trai còn cao quý lắm,họ đáng ra phải nhường nhịn nhau nhỉ?



- Nàng uống trà trước đi..ta bỏ qua chuyện đó nhé



- Uống thì uống,qua thì qua,ai sợ ngươi-Nói rồi nàng ngoảnh mặt cầm ly trà rồi uống liền một ngụm,trông điệu bộ chẳng có chút nào là tiểu thư khuê các,nàng ơi...nàng..đã quên những gì tổng quản căn dặn rồi..



* Nàng ấy thực sự rất cá tính * Suy nghĩ của chàng khiến bản thân thêm yêu quý nàng hơn,không uổng công nàng sủng hạnh hắn đâu,thực sự nàng là người hiếm có,à không...một người độc nhất vô nhị luôn đấy.



(Thôi,tác giả trở lại xưng hắn-nghe sến thấy mồ =>_