Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi - Chương 32




'' Chỉ còn một ngày thôi,công chúa....công chúa...công chúa...''



'' Một ngày nữa thôi...'' Tiếng vang ấy vẫn vọng lại,liên hồi.Như ám ảnh nó,nó lắc đầu liên tục,bịt tai không muốn nghe,hét lên:



'' Đừng nói nữa mà''



'' Tôi không muốn nghe....''



'' Đây là sự thật...''



'' Không...không phải...''



Đang canh bốn,nó bỗng dưng tỉnh dậy,mồ hôi nhễ nhại toát ra..Chợt kéo chăn lại che hết những chổ ''kín'' của cơ thể....Thật tình,sao lại trần truồng như vậy chứ?



Nghĩ về nó rồi lại nghĩ về cơn ác mộng vừa nãy.......Tại sao nó lại bị như vậy chứ? Đột nhiên tim nó đập thình thịch,thắt lại rất chặt.Nó có vẻ rất đau đớn....



Nhìn hắn ngủ say,nó không biết làm gì cả,ôm cơn đau quằn quại khó chịu trong lòng....Sao lại lần nữa nó mơ thấy một cơn ác mộng như vậy? Chẳng phải thời gian vừa qua nó rất là hạnh phúc sao? Luôn có những giấc mơ đẹp mà bây giờ lại...đây là đêm tân hôn của nó mà lại thế sao?



Muốn gọi hắn,muốn kêu tên hắn mà không được....Rốt cục do cái gì chứ??? Cứ như bị cái gì chặn nghẹn ở cổ họng vậy....



Nó ngủ không được,cố đi từ từ tìm nước uống,ực một cái,nó lấy lại tinh thần,rồi thở dài,miệng than vãn:



- Thật là kỳ lạ...Minh Anh ơi Minh Anh.....Mày rốt cục đã làm gì sai rồi? Lại mơ thấy giấc mơ đáng sợ đó??



- rời xa anh Khải hả??? Một ngày nữa sao?



- Buồn cười quá.Giấc mơ điên rồ!



Nó phán những câu nực cười,rồi tự nhìn mình trong gương,nó mặc lại quần áo,rồi đi ra biển.Nó muốn hít thở không khí trong lành một chút,để lấy lại tinh thần ổn định.Nó thực sự mệt mỏi với những chuyện này quá rồi....




- Quả nhiên,biển bây giờ vẫn không huy hoàng lắm....



Nó cảm thán,khi vừa nhìn vào mặt biển...Một màu đen tím nhạt nhạt...Chứ không xanh như bình thường vào ban ngày.....



Đột nhiên,có tiếng gọi.....Nó giật mình quay sang,rốt cục là cái gì?



- Minh Anh,làm gì đó vậy?



- Ơ.....Anh....Minh Phong? Anh hai....sao anh lại ở đây? - Nó quay lại,chợt ngạc nhiên khi thấy anh hai mình đang đi tới,tay bỏ vào túi quần,mặc một chiếc áo phông kết hợp với quần jean phong cách,anh để tóc mái che trước trán,tò mò nhìn nó...



- Anh đến thăm em....định xem em thế nào thôi....



- vậy hả?




- Ừm.Đêm đầu tiên vui chứ? - Anh nó cười,chợt hỏi.



- Dạ,bình thường....Nhưng mà....sao hai hỏi vậy?



- Tại anh là anh trai,phải lo cho em gái thôi mà...



- Ừm.Em hiểu....



Nó gật đầu,rồi mỉm cười nhìn anh.Anh cười lại với nó,rồi anh chợt nắm lấy tay nó,nói mang giọng hơi buồn buồn:



- Minh Anh này.Em có biết anh hai yêu em không?



- Yêu? Ẹm biết mà...anh hai yêu quý em gái nhất mà...




- Không...ý anh là tình cảm nam nữ?



- Trời.Anh hai nói nhảm gì vậy chứ.... - Nó bật cười.



Minh Phong nhìn nó,lắc nhẹ đầu,rồi đứng dậy ôn nhu cười:



- Anh chỉ đang thử lòng em thôi mà....Em thì chỉ yêu chồng em....đâu có yêu anh hai....



- Anh nói gì vậy chứ????



- Anh hai yêu em.... - Rồi Phong ôm nó,ôm rất chặt - Cho anh ôm em một lần thôi....



- Anh hai,làm gì vậy,buông em ra đi......



Nó đẩy anh ra,vùng vẫy trong bất lực,nhưng mà lại bị anh ôm tiếp,không biết làm gì cả.Nó như sắp khóc,nó nhìn xung quanh cố tìm ai đó...



Nhưng tiếc thay,chả có một ai....



- Đừng anh hai...anh....



- Đừng mà,bỏ em ra....



- Anh Phong....



Nó giật mình,lại lần nữa tỉnh dậy.Ôi trời,ra là giấc mơ....Thật là khủng khiếp....Anh hai lại đi yêu em gái? Không ngờ là một chuyện quá sức lạ lùng lại xảy đến....Nó phải uống gì đó cho an thần lại thôi....