Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi - Chương 43: Ngoại truyện 6(p1)




* * *



Cùng lúc đó,tại Vương Quốc Bóng Đêm.



Tiểu Phi đang yên vị trong phòng,chợt cô cảm nhận được hắc khí đang tiến lại gần,thì đoán ra ngay đó không ai khác chính là tử thần đang nổi trận lôi đình đến tìm cô.



Ông vừa đi vừa hằm hằm mặt trông rõ đáng sợ,vừa vào phòng cô đã thô lỗ ngồi phịch xuống đập bàn, đôi lông mày nheo lại mở miệng quát:



- Chuyện này có phải do hai cái tên nam nhân thối đó không? - Thực sự bây giờ lửa giận trong lòng ông đã dâng cao tột độ,vừa lo cho nhân sinh muôn nơi,vừa căm hận bản thân không làm tốt chức trách của một vị quốc vương cai quản bóng tối vĩ đại này,hơn nữa càng giận hai người đàn ông vì tình mà tranh chấp làm Trái đất xảy ra tai họa như vậy..



Tiểu phi cố gắng nhìn tử thần với ánh mắt nhút nhát,tâm trạng cô hiện giờ cũng đang rối bời không kém gì ông đâu,một phần cũng là lo cho công chúa,cô biết bây giờ họ đã đến chỗ Cung Trăng và tham gia cái thứ trò chơi nguy hiểm đó rồi...



Tiểu phi trầm ngâm một lát,thấy tử thần mặt tái xám lại,cô thoát khỏi điệu giọng im bặt, nhanh trí cất tiếng:



- Tử thần...thực sự....cái này chắc hẳn vì lời nguyền,hai người đó không có tội,hơn nữa....họ cùng công chúa đang tìm cách để giải cứu Trái đất này,...- Tiểu Phi dùng hết lời lẽ,thuyết phục ông.



'' Chát ''



Bỗng,một tiếng chói tai phát ra,tử thần không kìm chế được tát cho Tiểu Phi một bạt tai,tiểu phi trong trạng thái mơ hồ,một phần hoảng hồn,quỳ rạp xuống,mắt ăn năn nhìn về phía tử thần,còn ông vẫn chưa nguôi giận nhìn xem cô đang tiếp tục làm gì:



- Tử thần,xin người thứ lỗi cho Tiểu Phi....



- Tha? Ngươi nghĩ ta có thể tha cho nhà ngươi sao? Đồ dơi vô dụng. Ta đã bảo không được nói chuyện thanh mai trúc mã cho công chúa biết mà!? - Tử thần hậm hừ,lại to tiếng nói.



- Hức...Tử thần...là...tôi đã sai...tôi quá ngu ngốc....xin người hãy trách tội....



Tiểu Phi ôm mặt khóc,cô nức nở tự nhận tội,rồi tự tát vào mặt mình mấy cái để làm cho bản thân cô tỉnh ngộ sáng suốt hơn,đường đường là một trợ thủ đắc lực bên tử thần,mà làm việc lại hồ đồ vậy...Thực sự cô cũng có phần khinh thường bản thân và đang có ý muốn chết...



Tử thần nhìn bóng dáng thảm hại của Tiểu Phi,ông chợt đau xót nhớ lại những tháng ngày ông rất cưng chiều Tiểu Phi,coi như cháu gái ruột,chỉ xếp sau nàng thôi,nhưng bây giờ lại nỡ nhẫn tâm tát cô như vậy...Ông đột nhiên thay đổi bộ mặt,tay nhẹ đỡ Tiểu Phi đứng dậy...Rồi lại thở dài ,nói trong buồn rầu:



- Thôi,chuyện đã vậy,ta không trách ngươi nữa....Nhưng...bây giờ làm sao để khôi phục lại ánh sáng cho nhân loại đây?- tử thần vừa đỡ tiểu phi đứng dậy,đã chán chường nhìn cô.



- Tử thần...Có lẽ...chúng...ta...nên đợi chờ kết quả từ 3 người họ....Tiểu Phi tin...họ sẽ làm được! - Tiểu Phi nói,mang ánh mắt tin tưởng và tràn ngập sự tự tin.



Cũng đúng,công chúa của chúng ta rất là đa tài,hơn nữa cũng đa tình.Có được hai trợ thủ bên cạnh là Nhược thiên và Vũ Phong,nhất định thế giới sẽ được cứu....Nhưng..bọn họ không biết được,đằng sau trò chơi có một ẩn ý khác,đây là một sự thách thức tình cảm..cho Phong và Thiên...



Tử thần trầm ngâm nhìn ánh trăng một hồi,rồi phẩy tay nói với Tiểu Phi:




- Bảo Ước tỷ âm thầm nằm bên trong tim công chúa để bảo vệ nó đi.. - Giọng điệu ông rất là thương xót cho cháu gái của mình,ông không mong rằng nàng sẽ bị thương nặng,có ngọc bội thì nàng sẽ không đau lắm đâu...



- Vâng tử thần!



Tiểu Phi gật đầu,tuân lệnh đi ngay.



* * *



Quay lại với ba người họ.



Bây giờ,họ ra sao nhỉ?



Có ai nghĩ rằng họ đang thảm thương vì đau đầu với cơn lốc xoáy kia không?



Không đâu...



Là thử thách đầu tiên...




= = = = = = One day _ Thử thách số 1 = = = = = =



'' Hm....Đây là đâu ý nhỉ ''?



Vừa thoát ra khỏi cái lỗ đen của vòng xoáy mơ hồ, ba người họ ngạc nhiên khi bị rơi xuống một nơi rất kỳ quái.Họ đứng trên một đỉnh núi,mà đỉnh này bằng phẳng,nhưng khoảng cách rất hẹp,nếu không cẩn thận,xẩy chân xuống có thể dẫn đến cái chết...



À,nhưng khoan,Họ có phép thuật,chưa chết được đâu.Bay lên được mà:)))



Tiếp nữa,xung quanh đó,nói xung quanh nhưng thực chất ngay trước mặt,một căn biệt thự cổ kín tràn đầy sự kinh dị,mới thấy đã xúc phạm người nhìn rồi...Làm người ta lạnh run thấy sợ luôn ~ Màu trắng toát làm nổi bật căn biệt thư kia,căn biệt thự trông cũng hơi hơi khang trang,có mấy tầng nhỉ...? Để đếm đã...



4 tầng! Phải,tổng cộng có 4 tầng,nhưng chưa chắc là dễ gì để sở hữu cả 4 tầng nguyên một ngày mà không có sự thử thách gì đâu...Đã nói là trò chơi Five days mà..!! Mới là ngày 1 thôi.



- Ngôi nhà kinh hoàng? - Hắn đang loay hoay trên cánh cửa bước vào biệt thự,nhìn thấy tấm biển,bỗng nhiên đọc to lên,lòng hắn có chút tò mò,bởi hắn thích mấy Game kinh dị này lắm:))



Nguyệt Minh với Vũ Phong nghe xong cũng tò mò chẳng kém,nhìn nhau rồi cùng nhau lại gần cửa,từng bước thật cẩn thận sợ xẩy chân rơi xuống vực...Bởi khoảng cách từ đầu vực đến cửa chỉ có 5m thôi -.-



Nàng thấy không khí bây giờ im lặng lạ thường,vì ai cũng theo đuổi suy nghĩ của mình,bỗng phá vỡ bầu không khí đó bằng một câu hỏi:




- Vào chứ?



- Ừm. - Nhược Thiên gật đầu, ậm ừ cho nhanh vậy thôi.Còn hắn không muốn,bởi khi vào,người chịu tổn thương là nàng mà? Hắn chỉ sợ nàng gặp chuyện thôi...Chứ hắn thì vào cũng không sao.



- Đi thôi.



Vũ Phong tủm tỉm cười,kéo tay nàng,mở nhẹ cánh cửa,bống...lại một tia sáng chiếu ra,ánh sáng kỳ diệu màu tím ấy cuốn chặt lấy bọn họ....



'' Cẩn thận đấy Nguyệt Minh,ôm ta vào,ánh sáng này có thể làm thân thể bị tan rã ''



Y cảm nhận được ám khí trong ánh sáng đầy mị hoặc này,ôm chặt nàng như không muốn nàng bị sao,chỉ cần nàng ở bên y,y cũng sẽ bảo vệ nàng thật tốt...



Hắn thấy cảnh đó cũng hơi ghen tỵ,tay nắm chặt tay nàng...



Và thế là..nàng bị hai nam nhân giằng co,ôm chặt lấy....Ánh sáng ấy ngày càng mạnh...



thổi bay những gì đặt quanh hành lang đó....Còn nàng và hai nam nhân kia vẫn giữ vững lập trường của mình,chân không nhích một bước....



Bỗng khi ánh sáng kia vừa kết thúc,cũng lúc hai người buông nàng ra,lại từ đâu một đám nhện độc chui vào người nàng,nghịch ngợm trên thân thể trắng nõn nà không tỳ vết của nàng...Bọn chúng ra sức cắn xé da thịt nàng,đặc biệt chỉ tập trung vào tay trái,bỗng da nàng rỉ máu,nàng cảm thấy đau đớn....tại sao lại hành hạ nàng như vậy chứ?



Y và hắn nhìn thấy,y đọc ngay tà thuật để làm những con nhện kia biến mất,hắn không như y,chạy đến bên nàng,dùng tay gỡ hết những con nhện đen tởm tuốc ấy ra,mùi máu bốc lên tanh nồng...



Và..những con nhện ấy bây giờ đã đổi ý định...



Bọn chúng quay ra hắn để cắn,đến người hắn ra sức giăng tơ lại khiến hắn không thể thở,da thịt hắn cũng từ từ rách ra,hắn đột nhiên cảm thấy đau đầu nhưng vui sướng đến lạ,hắn có thể khiến nàng bớt đau..thì hắn cũng chịu bị như vậy...



Nàng giờ cũng đang ngậm ngùi vì tay nàng bị thương,nàng cố chạy qua bên chỗ hắn,đấy chính là lúc y vận xong phép thuật,làm lũ nhện kia biến mất,y đứng nhìn nàng và hắn....Cũng có chút thương cảm,đến bên nàng và xem tiếp coi nàng định làm gì...



Nàng ôm chầm lấy hắn mà nói trong đau đớn:



- Sao chàng lại làm vậy, Thiên?



- Được bảo vệ...cho..nàng..ta..rất...vui... - Thiên cố gắng nắm lấy tay nàng, rồi nói hết những lời từ sâu trong đáy lòng....Đúng thật,hảo quân tử,đúng là rất quân tử! Nam nhân như vậy thật sự khó tìm...Dùng sức hi sinh mình cứu nàng,chứ không như y đứng yên chỉ dùng phép giải vây!