Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi - Chương 58: Ngoại truyện 10 (phần 2)




Một lát sau...



''Nàng nghịch quá, ướt sũng hết y phục rồi kìa '' _ Hắn lấy một cái khăn từ trong túi, rồi nhẹ lau cho nàng, sau đó mỉm cười, nàng cũng cười theo rồi lè lưỡi nhìn hắn "



- Kệ ta à nha ~ Khi nào thế giới này diệt vong thì ta mới hết nghịch _ Nàng vẫn nói mang giọng trẻ con và bướng bỉnh,đúng là không gì có thể làm nàng gục ngã mà...



''Hai người thân mật làm chúng ta ghen tỵ nha '' _ Đúng lúc ấy, Vũ Thần và Vũ Phong đem theo một xô đầy cá, rồi nhìn bọn họ cười trêu nói.



Đúng là thật ghen tỵ. Đặc biệt là y, y ghen tỵ những không dám nói...



'' Đâu có '' _ Nàng cúi đầu e thẹn.



Ba nam nhân kia lại bật cười, rồi nhìn nhau, và sau đó họ chợt nghe tiếng gì đó kêu lên thật lớn....



Bùm.



Một vòng lốc xoáy hiện ra, kèm thêm màu vàng của chớp, chúng đang dần lớn ra và tiến tới chỗ bọn họ, nàng ngạc nhiên hoảng sợ vô tình bám chặt vào người hắn, tất cả đều nhìn vòng xoáy ấy rồi tìm cách phòng thủ, nhưng họ đâu hay nó có một bí mật....



Rẹt...



Cả đám người bị cuốn hết vào trong.....





Và....chính xác họ đã được quay về hiện tại....là vương quốc bóng đêm...



Nhưng tại sao? Vũ Thần không được theo?



''Có một bí mật, đó là.....''




Vũ Thần sau này, sẽ là một người quan trọng giúp cho sự nghiệp của nàng, Vũ Thần đi rồi, thì sẽ không ai có thể quản được vương quốc hoa nữa, thế giới sẽ đảo lộn...



* * *



''Cuối cùng đã quay về thật rồi sao ''?



Nàng, y và hắn vừa đặt chân xuống mảnh đất quê hương thân yêu, thì mang tâm trạng bồi hồi, cùng có chung một suy nghĩ và nhận ra nơi đây, họ thoáng nhìn cảnh xung quanh và không thể kìm nén nỗi những cảm giác nhớ nhung sau bao ngày trải qua trò chơi.. Nàng chạy lại cánh cổng của vương quốc, nó vẫn đẹp như cũ, và vương quốc đã có ánh sáng trở lại...



Trái đất thực sự cũng được cứu rồi. Mọi thứ đang trở lại bình thường, một cách thật là kỳ lạ...



Ánh sáng chói chang bao trùm lấy vương quốc bóng đêm làm nó trở nên đẹp hơn, những có một số người thấy khó chịu, vì vương quốc bóng đêm mà có ánh sáng thì thực sự không ổn chút nào...Lần này sẽ phải có sự ra tay của vài vị thần để giúp vương quốc trở lại như cũ...



Đang mỉm cười trong hạnh phúc,thì Nguyệt Minh bỗng quay sang chỗ Vũ Phong, chợt thấy y biến sắc, thân thể như hóa thành ảo ảnh, trong lòng y bây giờ đang cảm thấy đau khổ đến tột cùng. Nàng chạy tới bên y, nhìn y chăm chú với ánh mắt lo lắng, tự hỏi y làm sao vậy, rồi nàng cất tiếng:




''Vũ Phong, ngươi....''



''Nàng phải sống hạnh phúc nha...'' _ Y mỉm cười, nắm lấy đôi tay nàng thật nhẹ nhàng, rồi mấp máy đôi môi trắng bệch...



Y thực sự....đang bị hành hạ bởi lời nguyền do chính mình đặt ra...



Ghép lại với mọi mối liên quan, bông hoa ở vương quốc hoa cho nàng cảm nhận được một ký ức về Vũ Phong,đó chính xác là một lời hứa cao cả của y...



Y hứa rằng, nếu không được bên nàng nữa, thì ta sẽ chết vì nàng...



''Vậy ra...ngươi '' _ Nguyệt Minh nhìn nhận lại tất cả, nhìn y với ánh mắt mơ hồ, đôi mắt vô hồn tự hỏi.... Vậy Vũ Phong sẽ phải chết sao? Y chết rồi thì nàng sẽ làm sao đây?




Nàng coi Vũ Phong như anh trai của mình, thực sự y không thể nào biến mất được, như vậy vương quốc này sẽ phải làm sao đây? Nàng cần y trợ giúp....



Nhưng....



Y vẫn nhìn nàng, rồi quay sang hắn, mỉm cười thật hiền, ngươi nhất định phải làm nàng ấy hạnh phúc, y nói:



''Ta mong....sau này có cơ hội gặp lại, thì chúng ta sẽ là bằng hữu tốt. Ngươi phải chăm sóc cho nàng ấy thật tốt ''




''Ta biết...'' _ Nhược thiên nhìn y, ánh mắt hơi buồn, hắn thực sự mong y không chết, vì như thế thì hắn sẽ được làm bằng hữu tốt của y ngay bây giờ, nếu y rời xa mọi người một cách lặng thầm như thế, đảm bảo mọi người sẽ không vượt qua nổi cú sốc này....Đặc biệt là anh trai của Vũ Phong - Lôi Tử.



''Ta đi nhé...'' _ Y cười, rồi cúi đầu...



Sau đó hắn và nàng thấy bóng dáng y xa dần...xa theo ánh nắng chói chang....



Y thực sự quá vĩ đại....



Một người nhất kiến chung tình....



Biết hi sinh...vì hạnh phúc của người khác....



Một cái chết thật đau buồn.....



Nàng khóc,nàng nhìn y, ảo ảnh đi xa, nàng ôm chầm lấy hắn mà khóc,tại sao chuyện này xảy ra với nàng chứ, nàng coi Vũ Phong như người thân....Vậy mà lại....



''Đừng buồn nữa...Nguyệt Minh,sẽ qua thôi mà '' Hắn ôm nàng, an ủi, ánh mắt nhìn theo những làn gió xa kia, hắn đang thầm chúc cho y được hóa kiếp sau là một người tốt, thật tốt....