Trâu Tiểu An ngẩn người hồi lâu, y nghĩ mình nghe nhầm rồi, Vương gia có khi nào nói ngọt với y thế này đâu.
Nên nhớ Kính Vương đánh trận bị mũi tên ghim vào vai cũng tự mình rút ra không rên một tiếng, bảo hắn dịu giọng với ai còn khó hơn lấy đầu hắn.
Từ khi thành hôn đến giờ, bao nhiêu năm nay họ gần như không rời xa nhau. Sớm chiều ở chung, chén bát trong chạn còn có lúc xô nhau chứ nói gì đến hai người, mỗi lần cãi cọ hầu hết là Trâu Tiểu An làm hòa với Vương gia trước, phải pha trò dỗ hắn mới được. Nếu Trâu Tiểu An không lên tiếng thì hai người phải giằng co vài ngày, đến khi Trâu Tiểu An mặt dày mày dạn chạy đến trước mặt Vương gia chọc ghẹo mới có thể hòa thuận như ban đầu.
Vương gia làm anh hùng hảo hán hơn ba mươi năm, làm sao có thể có cúi đầu hạ mình một ngày.
"Vương gia mới...... nói gì?"
"Bản vương, bản vương......" Vành tai Vương gia đỏ ửng, vẻ mặt sượng sùng, hắn đi tới đi lui vài vòng mới chật vật nói, "Ta hỏi ngươi, ái phi của bản vương còn bao lâu nữa mới về?"
Trâu Tiểu An giật mình, giống như cười mà không phải cười nhìn Vương gia.
"Vương gia có ý gì?"