Vương Phi Của Ta Là Đại Tướng Quân

Chương 1: Xuyên Không




Hạ Tuyết Ngưng 22 tuổi từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ sống cùng với ngoại ở dưới quê đến 15 tuổi ngoại ốm nặng phải nằm viện nên bắt đầu ra ngoài tập làm việc kiếm tiền chạy viện phí cho ngoại và đi học vừa làm vừa học rất chật vật. Hầu như làm việc không ngừng nghỉ như bán mạng cho đồng tiền. Từ nhỏ đã không có cha mẹ bên cạnh mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ khác có cha mẹ âu yếm liền ganh tỵ họ vì có cha mẹ yêu thương. Mỗi lần vậy cô đều nhuốt nước mắt vào trong cố kìm nén cảm xúc. Rồi trốn đến nơi cao nhất vắng vẻ nhất ngồi lủi thủi bật khóc không thành tiếng. Năm cô 22 tuổi thì có một ngày cô đang đi trên đường bỗng trượt chân xuống rãnh nước những vết nứt ở đường quẹt qua chân cô làm chảy ít máu rơi giọt vào cái vòng cổ dây bằng bạc mặt truyền hình thoi đính đá màu đỏ khi cô ngã làm nó rơi từ trong người xuống và máu của cô nhỏ giọt vào mặt đá đỏ ấy. Khi máu cô vừa chạm vào bỗng một tia sáng chói lóe lên làm cô phải lấy tay che mắt lại. Tia sáng chói ấy chuyển thành màu đỏ tạo thành một đường tròn hút cô vào bên trong. Cô chưa kịp ú ớ liền bị hút vào bên trong.

" Cái gì vậy trời! chuyện gì đang xảy ra vậy. "

Vòng sáng đỏ ấy kéo cô đến một nơi rất kì lạ xung quanh toàn những thứ kì quái. Rồi vụt một cái vòng sáng ấy lướt quanh Phủ Quốc Sư. Đâm xuyên vào cái thai trong bụng Phu Nhân của Quốc Sư.

Phu Nhân đau thấy sắp sinh liền gọi cho nha hoàn truyền bà đỡ. Mọi người thấy Phu Nhân sắp sinh thì nháo nhào người thì đi tìm bà đỡ người thì đỡ Phu Nhân lên giường chuẩn bị sinh. Bà đỡ đến kêu hết ra ngoài chỉ để lại vài người ở lại phụ đỡ đẻ. Được một lúc sau vài nha hoàn bê thau máu vội vã đi ra thay chậu khác. Bà đỡ bên trong nói

" Không xong rồi Phu Nhân khó sinh mau mau thay cái thau nước khác đến. "

Bên ngoài nghe tin dữ liền cầu trời mong sao cho mẹ tròn con vuông. Khoảng 1 canh giờ sau từ bên trong vọng ra tiếng em bé khóc thì mọi người xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó Quốc Sư cùng Phu Nhân cũng có hai Tiểu Thiếu Gia rồi giờ mong sao là Tiểu Thư. Bà đỡ bế đứa bé ra và nói

" Bẩm Quốc Sư, Phu Nhân không sao người đã nghỉ ngơi rồi. "

Quốc Sư cùng hai Tiểu Thiếu Gia hớn hở

( Quốc Sư họ Mạc tên Mạc Ngụy Quân. Đứa con trai đầu là Mạc Lãnh Nghiêu.10 tuổi, đứa thứ hai là Mạc Đức Minh 8 tuổi. Phu Nhân Quốc Sư là Phạn Ánh Vy. )

Quốc Sư hơi trầm nói với bà đỡ " Lại là tên tiểu tử đúng không ?"

" Dạ là một tiểu cô nương a! "

Quốc Sư buồn bã " A ! Lại là một tên tiểu tử ta biết ngay..... gì gì gì bà đỡ bà nói lại một lần nữa đi có phải ta nghe nhầm đúng không. Bà nói vậy để an ủi ta chứ gì. "

Mạc Lãnh Nghiêu chạy lại chỗ bà đỡ bế cô lên" a.. a Phụ... Phụ Thân là một Tiểu Muội Muội thật này. "

Quốc Sư nghe xong đứa con nói bế lấy cô từ tay đại ca cô hớn hở " Ôi là con gái thật này. Huhuhu cuối cùng ta cũng có con gái rồi. Đúng là trời cao có mắt không phụ lòng người mà hahaha. "

Mạc Quân Ngụy bế cô ra trước cửa giơ lên trước trời cao nói lớn " Từ nay sẽ gọi con là Mạc Phương Lan... " Ông định nói tiếp nhưng có một giọng nói cắt ngang lời



" Haha vậy là ta có muội muội rồi sau này ta không phải bé nhất rồi khà khà!. Đợi Tiểu Muội Muội lớn Nhị Ca sẽ dẫn muội đi khám phá khắp thiên hạ... "

Dứt lời Mạc Đức Minh nhỏ bé ăn 2 phát đấm vào đầu Mạc Ngụy Quân và Mạc Lãnh Nghiêu đồng thanh " Con/Đệ mà dám dạy hư con bé thì đừng có coi ta là người thân nữa. Hừ! "

Mạc Đức Minh ôm hai quả ú ụ trên đầu ấm ức " hức...hức hai người có cần mạnh tay vậy không "

Hai ngươi đồng thanh " Cần "

Mạc Ngụy Quân lại nói " Ta sẽ dạy con bé sau này làm một người hiền lương thục đức, là một nữ công gia chánh. Sẽ không để hai đứa con ảnh hưởng đến con bé đâu. Hừ! "

Bỗng tiếng em bé khóc * Huhu! Cái gì vậy trời. Đừng có nói với ta là ta đã xuyên không à nha. Đã xuyên không rồi lại còn xuyên vào trẻ sơ sinh mới đẻ nữa chứ. Nhưng điều quan trọng hơn là vừa đẻ ra đã bị người phụ thân này bế ra ngoài phơi gió lâu vậy rồi liệu sau này có bị sao không trời. "

Bà đỡ chạy lại vội càng bế cô từ tay Mạc Ngụy Quân đi vào trong vừa đi vừa nói với Mạc Ngụy Quân " Quốc Sư đại nhân à cho dù người vui quá thì Tiểu Thư chỉ mới vừa sinh người bế Tiểu Thư ra đấy chẳng khác nào tạo bệnh cho Tiểu Thư a. "

Mạc Ngụy Quân đi theo bà đỡ " Ta vui quá nên quên mất con bé mới được trào đời. "

Bà đỡ đưa cô cho Mạc Ngụy Quân rồi nói

" Cũng không có gì nữa ta nên trở về rồi. "

Mạc Ngụy Quân vừa chơi với cô vừa vẫy vẫy nha hoàn bên cạnh Phạn Ánh Vy " Tiểu Thổ ngươi đi lấy quà cho bà đỡ đi rồi tiễn bà ấy hộ ta. "

Tiểu Thổ cung kính đi lấy quà đưa bà đỡ rồi tiễn bà đỡ ra cửa.

Mạc Đức Minh xoè tay " Phụ thân à để con bế tiểu muội muội với. Từ nãy giờ con chưa được bế muội ấy. "

Mạc Đức Minh định nhào lên bế cô nhưng lại bị Mạc Quân Ngụy né qua " Con thì bế cái gì mà bế, trẻ con đi ra chỗ khác chơi cho mẫu thân con nghỉ ngơi. Con ở đây làm ảnh hưởng đến mẫu thân cũng làm ta ngứa mắt nữa. Giám có ý định đưa con gái bé bỏng của ta đi là không được đâu à nha. Con đi đi nhắc đến là ta bực mình. "

Mạc Đức Minh ngây ngô gãi đầu " Ơ Vậy Phụ Thân nhắc lại làm gì để mà tức rồi trách con."



Mạc Ngụy Quân đang cười với cô bỗng tắt nụ cười nhìn xuống Mạc Đức Minh " Vậy hoá ra là Minh Nhi muốn được học nhiều thời gian hơn để đỡ gây phiền phức ha. "

Mạc Đức Minh hơi sợ lắc đầu liên tục " A Phụ Thân Minh Nhi vẫn còn bài tập Minh Nhi trở về hoàn thành đây. "

Mạc Ngụy Quân lại quay về hướng cô cười vui vẻ " Con đi đi. "

* Nà Ní Sao người phụ thân này của ta lạ vậy nhỉ. *

Mạc Đức Minh đi ra ngoài * Phụ Thân à là người một nhà thì đằng nào con cũng sẽ dẫn muội ấy làm một đại hiệp thôi hehe đến lúc đấy là ta sẽ có một tiểu đệ sai vặt rồi kkkk ta thật là thông minh mà. *

" Phụ Thân vậy người ở lại chơi với Lan Nhi đi con xin phép trở về ạ "

Mạc Ngụy Quân vẫy tay rồi tiếp tục chơi với cô. Mạc Lãnh Nghiêu đã đi bên trong chỉ còn Mạc Ngụy Quân, Phạn Ánh Vy và cô * Vậy là đi hết rồi đỡ ồn ào hẳn. Mà không biết người mẹ kia của ta trông ra sao ha. Hazzz xuyên vào trẻ sơ sinh mà mới có thức được tí đã buồn ngủ rồi. Thôi nước đến đâu thì nhảy đến đó vậy, ngủ trước đã. *

Dứt lời một giọng nói của người phụ nữ vọng ra từ giường sau tấm chắn " Phu Quân đứa bé đâu có thể bế đến đây cho ta nhìn một cái được không. "

Mạc Ngụy Quân vừa bước đến giường vừa nói " Nàng tỉnh rồi hả. Đứa bé là một tiểu cô nương kháu khỉnh. "

Mạc Ngụy Quân đặt cô nằm cạnh Phạn Ánh Vy " Ừm là một tiểu cô nương kháu khỉnh này. Vậy chàng định đặt tên con bé là gì rồi. "

" Mạc Phương Lan. Ý ta đặt cái tên này mong sao sau này con bé sẽ làm được mọi thứ nó mong muốn. Đầu đội trời chân đạp đất tứ phương kính phục. "

Phạn Ánh Tuyết cười nhẹ " Chẳng phải chàng nói nếu là con gái thì sẽ huấn luyện làm một tài nữ sao. Sao giờ lại muốn con bé đầu đội trời chân đạp đất rồi. "

" Nếu sau này con bé được như ta muốn thì tốt nhưng nếu không cũng không sao. Chỉ cần con bé muốn thì ta đều chấp nhận. Nhưng ta nhất định sẽ dưỡng con bé làm một tài nữ. " giọng cương quyết.

" Được rồi nàng nghỉ ngơi đi nàng cũng vất vả rồi. " Mạc Ngụy Quân xoa đầu Phạn Ánh Vy, Phạn Ánh Vy gật đầu rồi nằm xuống ngủ.

____________________

Cứ vậy cô sống ở cái nơi xa lạ này cùng với cha mẹ, các anh ở đây mà quên mất mình đã xuyên không tới. Thời gian cứ vậy trôi qua nhanh chóng chớp mắt cái cô cũng đã lớn hơn chút.