Vương Phi Của Ta Là Đại Tướng Quân

Chương 8: Hái Trộm Táo Bị Lộ




Sáng hôm sau :

Tên nhà họ Bạch kia ra cây táo ngắm nghía quả cùng một tên gia đinh ai ngờ trên cây đã không còn gì ngoài một quả táo vẫn chưa chín. Hắn nhìn thấy liền chạy nhanh lại kêu gia đinh đánh hắn một cái xem có phải là mơ không " Huhu cái gì vậy...cây táo của ta sao không còn quả thế này....có phải ta đang mơ không ! Này A Kim ngươi có nhìn thấy không.. có phải chỉ là mơ thôi đúng không. Ngươi đánh ta một cái để ta tỉnh dậy, ta không muốn mơ kiểu vậy đâu hức hức. "

Tên gia đinh kia lấy tay đánh vào đầu hắn

" Tiểu thiếu gia là thật không phải người đang mơ đâu. "

Hắn càng gào khóc to lên " Ta mà biết kẻ nào đã hái trộm táo nhà ta ta băm hắn thành trăm mảnh. Trên cây vẫn còn một quả kìa ngươi mau leo lên hái xuống cho ta. Ta về méc mẫu thân ta huhuhu. "

A Kim hái xuống đưa cho hắn hắn vừa khóc vừa ăn nước mắt nước mũi chảy dòng chạy về nói với mẫu thân hắn " Huhuhu mẫu thân "

Liễu Tiên thấy con trai khóc liền ôm lấy vỗ về lau nước mắt cho tên Bạch Triều Ninh " Ninh nhi con làm sao vậy có ai dám bắt nạt người của Bạch gia ta sao. Con nói đi mẫu thân sẽ bảo với phụ thân con đi cho chúng một bài học. "

Bạch Triều Ninh khóc lóc " Cây táo của con hôm qua vẫn thấy còn nhiều quả, trong một đêm sáng nay Ninh nhi ra cây thì chỉ còn một quả thôi huhu. Mẫu thân nhất định phải tìm được kẻ đã hái trộm táo của con. "

Liễu Tiên xoa đầu Bạch Triều Ninh " Được Ninh nhi ngoan con nín đi giờ mẫu thân đi tìm phụ thân con. " Nói xong Liễu Tiên cùng Bạch Triều Ninh đến thư phòng tìm Bạch Triều Hằng phụ thân hắn.

" Lão Gia, Lão Gia. " Bạch Triều Hằng đang ngồi bên trong xem sổ sách " Có chuyện gì mà hai người ầm ĩ hết lên vậy. "

Bạch Triều Ninh chạy lại ngồi vào lòng Bạch Triều Hằng " Phụ thân cây táo phụ thân sai người trồng cho con đã bị kẻ nào hái trộm hết quả trên cây rồi. "

Bạch Triều Hằng nâng hắn đứng dậy " Được rồi vậy phụ thân hỏi con rốt cuộc hôm qua con có gây sự với kẻ nào không ? "

Hắn lắc đầu rồi lại ngập ngừng " Dạ không...à khoan hình như hôm qua con có đánh đám nhóc kia. Không lẽ bọn họ vì bị con đánh nên tức giận liền đêm đến hái trộm quả nhà mình phải không phụ thân. "

" Rất có khả năng là vậy, để ta sai người qua đó một lúc là biết ngay phải hay không. "

Bạch Triều Hằng liền sai người đến từng nhà bắt lấy nhóm người Phương Hạ, Hà Tuyết, huynh đệ họ Chu và Lập Anh kéo ra cây táo dò hỏi. Bọn họ nhất quyết không nhận cuối cùng bọn chúng lấy roi da bọc thép xung quanh định đánh đám người Phương Hạ nhưng cô lập tức kêu dừng tay.

" Dừng tay lại. " Cô đi lại chỗ bọn chúng ẩy chúng ra đỡ bọn họ dậy. " Cây táo này là do ta hái đấy. Bọn họ không có hái táo đâu. "

Bạch Triều Ninh chỉ tay vào cô " Vậy ra ngươi là kẻ hái trộm táo của ta. Phụ thân người phải bắt hắn trả lại táo cho con. "



Bạch Triều Hằng hỏi cô " Con nhóc ngươi chắc là người mới đến Thôn ngươi không biết cây táo này không được đụng vào sao. Nếu ngươi đã hái trộm vậy đừng trách ta chặt tay ngươi. Các ngươi mau bắt nó lại chặt tay cho ta. "

Bọn gia đinh kia chạy lại kéo cô giữ ghì chặt xuống. Cô không sợ liền nhìn Bạch Triều Hằng và Bạch Triều Ninh nói " Ta là bị bệnh sợ máu nếu các ngươi chặt tay ta nhỡ làm ta hoảng sợ thì nhà ngươi cháy lại khổ cho các ngươi. "

" Con nhóc ngươi là đang ẩn ý uy hiếp ta sao. Nếu vậy ta càng phải chặt xem ngươi làm gì được bọn ta. Mấy người các ngươi mau chặt cho ta. "

Bọn họ lấy ra con dao to với một cái bàn rồi kéo hai tay cô đặt lên trên định chặt thì lại một tiếng vang lên từ đằng sau " Mau dừng lại. "

Bọn chúng quay lại thấy người đó là phụ thân cô liền nói với nhau " Lại là dừng lại sau đó lại cứu cô nhóc này rồi lại bị Bạch lão gia kêu chặt tay hắn. Phiền phức thật. "

Bọn chúng gật đầu với với đồng ý kiến. Bạch Triều Hằng liền chỉ Mạc Ngụy Quân nói

" Có phải ngươi muốn bị chặt tay thay con nhóc kia đúng không ! "

" Tất nhiên là không rồi. Các ngươi mau buông con bé ra nếu không thì đừng trách ta không nói trươc. "

Bạch Triều Hằng cười khẩy " Haha lần đầu có người giám dùng giọng điệu ấy nói chuyện với ta. Đã vậy các ngươi cứ chặt cho ta. "

Bọn chúng giơ dao lên chặt kề gần tay cô liền bị Mạc Lãnh Nghiêu lao từ xa đến đạp bọn chúng bay lùi về sau. Bạch Triều Hằng liền sai chúng đứng dậy đánh nhau với Mạc Lãnh Nghiêu. Chưa được vài chiêu thì tất cả đều đổ gục. Mạc Lãnh Nghiêu định lên đá Bạch Triều Hằng vài cái nhưng bị Mạc Ngụy Quân kéo lại. Bọn chúng thấy vậy sợ quá liền chạy về.

" Các ngươi cứ đợi đấy chuyện này chưa xong đâu. Ta coi như đấy là các ngươi từ nay tuyên chiến với bọn ta hừ chúng ta về. "

Cô cười chỉ tay vào hắn " Ta cũng tuyên bố với ngươi từ nay chúng ta không đội trời chung. À báo cho ngươi biết một tin tối nay nhà ngươi sẽ có cháy. "

Bạch Triều Hằng không tin cười mỉa " Cháy ư không có chuyện đó đâu. " nói xong liền chạy mất hút.

Mạc Ngụy Quân nắm lấy y phục phía sau cô nhấc bổng cô lên tra hỏi " Lan nhi cây táo này thật sự là con hái sao. "

Cô gật đầu không hề rụt rè khoe chiến tích

" Dạ vâng cây táo này là do con hái ạ... Tại hôm qua lúc nhà mình mới đến đi qua con thấy đứa con trai của hắn đang đánh bọn họ vì trong người con có máu hành hiệp trượng nghĩa nên đến tối con vặt sạch cây nhà hắn, à cũng đâu phải sạch cây đâu con vẫn bớt lại cho hắn một quả mà. "

" Con..hừ về ta sẽ phạt con sau. Đi thôi về nhà nhận hình phạt mà Minh nhi có tham gia vào việc này không. " Mạc Ngụy Quân thả cô xuống rồi nhìn Mạc Đức Minh như đang tra hỏi.



Mạc Đức Minh gật đầu " Dạ...dạ có tham gia cùng. "

" Rất tốt. Minh nhi con cũng lớn rồi vậy mà còn theo muội muội nghịch dại, về ta phạt cả hai đứa." Mạc Lãnh Nghiêu đi sát Mạc Đức Minh " Có phải đệ cầm đầu rủ dê Lan nhi đúng không ? "

" Đại ca à sao cái gì vào miệng huynh thì cũng là đệ đầu têu vậy. Này là muội muội của Ca rủ dê đệ thì có ấy. "

Cô lấy ra quả táo trong người cắn ăn gật đầu

" Đúng là muội rủ Nhị Ca đi hái cây táo đấy. Ưm thật sự nay sao cảm thấy quả táo này có chút đau. "

" Đại Ca thấy chưa tự muội ấy nhận đấy. Muội thấy đau là đương nhiên ta không ăn còn thấy đau đây này. Được quả táo mà thân thể này của ta lại nở hoa. "

Mạc Lãnh Nghiêu hoang mang chỉ tay vào quả táo hỏi cô " Muội lấy đâu ra quả táo vậy, chẳng phải lúc đi muội không đem theo gì trong người ư. "

Cô nhìn quả táo rồi nhìn Mạc Lãnh Nghiêu

" Ồ quả táo này ấy hả, muội vừa lấy từ tên họ Bạch kia đấy. "

" Chẳng phải hắn cất trong người sao làm thế nào mà muội lấy được nó thế. "

Cô nhún vai " Thật đơn giản nhưng đây là bí mật muội sẽ không nói với Đại Ca đâu. "

Về tới nhà Mạc Ngụy Quân bắt hai người quỳ trước sân định đi vào lấy cây roi nhưng Phạn Ánh Vy sợ lại giống lần trước nên lần này đã bảo Mạc Ngụy Quân để bà. Phạn Ánh Vy đi vào lấy cây chổi lông gà ra liên hồi vào mông hai người đánh cho đến khi mệt thì tha cho hai người. Hai người ôm mông đi về phòng ngồi từ từ xuống ghế.

Cô nói với Mạc Đức Minh " Hu may mà mẫu thân đánh chứ phụ thân mà đánh chắc phải lết về quá. "

Mạc Đức Minh nhìn vết thương rồi nhìn cô

" Nếu không phải muội xúi dại ta thì có lẽ ta cũng không bị đánh đến mức đứng ngồi không yên. Từ sau đừng có rủ dê ta mấy cái trò này nữa. Ta về xích thuốc đây với lại sau vụ này đừng gây sự với họ nữa để qua vài hôm quen với nơi này rồi muội hắn bày trò. "

Cô cười " Vậy ra huynh cũng có suy nghĩ đến kế để trả lại họ, vậy mà còn nói ta sẽ không tham gia vào mấy trò này của muội. "

Mạc Đức Minh không nói gì về phòng tự xích thuốc, cô gọi A Ly vào xích thuốc cho cô.